Thông Thiên Chi Lộ

chương 690: hình như ta nhớ lại một ít

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Ngoài này quả nhiên ghi lại những thuật pháp đặc biệt, Lâm Thái Hư đến đây và hủy rồi."

Ngụy Tác bất động, thần thức quét qua là phát hiện ngọc bi đã tổn hại, có hai tấm bị thuật pháp gì đó cắt qua, nhẵn nhụi như gương, phù văn không còn nữa.

"Sơn môn U Minh cung thì Huyền Phong môn khẳng định đã tìm kỹ, dù bên ngoài có ghi thuật pháp tất cũng bị chúng hủy rồi." Phát giác Ngụy Tác quan sát ngọc bi, Phong Ngô Thương đã khôi phục như thường liền truyền âm, mục quang nhìn sang Lý Tả Ý.

Thanh sắc thần huy uy năng kinh nhân, bề ngoài lại phản phác quy chân, không thể nhận ra cách phá giải, ngay cả các đại tu sĩ Huyền Phong môn cũng bó tay, nên vào được bí địa chỉ có Lý Tả Ý.

"Đây là cấm chế gì? Mạnh thật, cơ hồ hút hết vào, sánh với cấm chế của các viễn cổ đại tông môn, cả thần huyền đại năng vị tất phá giải được." Lục bào lão đầu lên tiếng trong tai Ngụy Tác.

Ngụy Tác hít sâu một hơi, sắc mặt thoáng nhợt đi.

Lục bào lão đầu nói thế, gã dùng thần thức thử thăm dò thanh sắc thần huy, nhận ra thần thức tựa hồ bị cuốn vào, có nguy cơ tan nát, thật sự không địch nổi.

"Mỗ nhớ trong đó có thứ rất lợi hại..." Ngụy Tác và Phong Ngô Thương giật chật chân mày vì Lý Tả Ý lại ôm đầu, nhớ ra.

"Là môn thuật pháp gì?" Ngụy Tác cẩn thận nhắc nhở.

"Thỏ huynh đệ" Lý Tả Ý khi xưa giúp lôi kéo Lâm Thái Hư, tương đương với cứu mạng gã nên gã coi thỏ huynh đệ này là hảo huynh đệ, thà không lấy được môn thuật pháp kinh thiên chứ không muốn y bị sao cả.

Lý Tả Ý nghĩ hồi lâu rồi ôm đầu, "Hình như là một môn thuật pháp gì đó... Hình như phải có một thứ mới vào được."

"Có một thứ?" Ngụy Tác và Phong Ngô Thương nhìn nhau, U Minh cung bí địa đã biến thành kho báu, chỉ thiếu chìa khóa là mở được.

"Là một thứ rất to." Lý Tả Ý cố nhớ, đột nhiên đưa tay lên vạch, tạo cảm giác vật đó lớn hơn y nhiều.

"Hình như là một con rồng!" Ngụy Tác chưa kịp nói gì, Lý Tả Ý như nhớ ra, kêu lên.

"Một con rồng?" Ngụy Tác biến sắc.

"Rồng?" Phong Ngô Thương ngẩn người.

"Là hắc sắc thiên long." Lý Tả Ý gật đầu.

"Hắc sắc thiên long? Lẽ nào là chí bảo U Minh cung, U minh thiên long? U minh thiên long là mấu chốt?" Phong Ngô Thương nghĩ ra, nhìn Lý Tả Ý, "Có phải hắc sắc cự long chỉ còn xương?"

"Đúng thế, là hắc sắc thiên long." Lý Tả Ý sáng mắt, nhìn Phong Ngô Thương, "Thế nào, huynh đệ biết hắc sắc thiên long đó."

"Hả... không lẽ U minh thiên long là vật duy nhất để vào bí địa?" Lục bào lão đầu kêu lên trong tai Ngụy Tác.

Sắc mặt Ngụy Tác hơi khó coi, U minh thiên long bị gã hoàn toàn luyện hóa, không còn gì nữa.

"Mỗ chỉ nghe nói chứ chưa tận mắt thấy." Phong Ngô Thương hít sâu một hơi, phát giác Ngụy Tác nhăn nhó thì truyền âm, "Đạo hữu biết tung tích U minh thiên long?"

"U minh thiên long đã triệt để tổn hủy." Ngụy Tác hít sâu một hơi.

"Lý Tả Ý và các hạ giao tình phi phàm, nên mỗ cần phải tin được việc này." Phong Ngô Thương trông cực kỳ khó coi, tiếp tục truyền âm cho Ngụy. Vốn y nghe nói phần nào về Ngụy Tác, cũng hiểu được phần nào, cộng thêm trực giác cho y biết có thể tin được gã, nhưng Liệt khuyết tàn nguyệt phi phàm, nếu gã gạt y là đã tổn hủy, rồi dùng U minh thiên long lấy được thì gã quá thiệt.

"Đây là thuật pháp của Đông Hoang môn để xem đối phương có nói dối không." Ngụy Tác không giận, lấy kí sự thanh phù ra đưa cho Phong Ngô Thương, gã biết là mình thì trong tình hình này cũng không vì đối phương nói một câu mà tin ngay.

"Hả?" Phong Ngô Thương quét thần thức vào, nhãn quang lóe lên, đầu ngón tay có linh quang như ngọn nến.

"U minh thiên long đã triệt để tổn hủy." Ngụy Tác lặp lại.

Linh quang của Phong Ngô Thương không mảy may biến hóa.

Phong Ngô Thương thở dài, "Xem ra mỗ lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử."

"Không có gì, là mỗ cũng thế thôi." Ngụy Tác nhăn nhó. U minh thiên long từng trong tay gã nhưng đã bị gã triệt để luyện hóa. Coi như tự gã đoạn tuyệt cơ hội có được Liệt khuyết tàn nguyệt.

"Thỏ huynh đệ, hắc sắc thiên long đã triệt để tổn hủy. Còn nhớ trừ hắc sắc thiên long ra thì có phương pháp gì vào đó không?" Hít sâu một hơi, Ngụy Tác hỏi Lý Tả Ý, "Hoặc có cách gì phá trừ cấm chế?"

"Để ta nghĩ... Hình như nhớ rõ hơn, lẽ nào ta từng ở đây lâu?" Lý Tả Ý lẩm bẩm.

"Hình như không được!" Đột nhiên, Lý Tả Ý tỏ vẻ sợ hãi run lên, "Ta nhớ chỗ đó cực kỳ đáng sợ, nếu dùng sức phá giải, uy năng đạt mức nhất định thì thanh sắc thần huy sẽ hấp nạp uy năng công kích, rồi nổ tung... Cả tu sĩ lợi hại gấp mấy tu sĩ điều khiển gian phòng cũng không chống nổi."

"Tu sĩ điều khiển gian phòng?" Phong Ngô Thương liếc Lý Tả Ý.

"Là Lâm Thái Hư." Ngụy Tác giải thích, sắc mặt càng khó coi, tu sĩ lợi hại gấp mấy Lâm Thái Hư thì khẳng định là huyền đại, như thế mà không ngăn được uy năng phát nổ của thanh sắc thần huy thì dù gã tế xuất Trấn thiên pháp tướng cũng vô dụng. Theo lục bào lão đầu, Trấn thiên pháp tướng tuy không kém gì thần huyền pháp tướng, nhưng còn kém thần huyền đại năng thật sự.

"Hơn Lâm Thái Hư mấy lần cũng không đỡ được?" Phong Ngô Thương nhăn nhó mặt mày, hiểu ý.

"Có thể từ từ tiêu hao uy năng thanh sắc thần huy? Hoặc tìm cách hủy nơi này?" Ngụy Tác nghiến răng.

Không thể lấy được Liệt khuyết tàn nguyệt, Ngụy Tác thà hủy đi chứ không muốn bị lọt vào tay Huyền Phong môn.

Thủy Linh Nhi từng nói với Ngụy Tác là tông môn như Huyền Phong môn cũng không có thuật pháp công kích uy năng hơn được Liệt khuyết tàn nguyệt vốn được xếp vào thượng cổ thập đại công phạt chi pháp. Thuật pháp như thế mà do thần huyền đại năng thi triển, uy năng không hiểu đến mức nào.

"Không được!" Lý Tả Ý đột nhiên kêu lên sợ hãi.

"Thỏ huynh đệ, không thể từ từ tiêu hao, nếu động dụng thuật pháp công kích sẽ bị giá thanh sắc thần huy hút vào chấn nát! Thanh sắc thần huy liên thông với địa mạch, bên dưới toàn là thanh sắc thần huy." Lý Tả Ý kéo Ngụy Tác lại.

"Thật ra cấm chế là cấm chế gì mà sánh với thượng cổ cấm đoạn tỏa mạch!" Lục bào lão đầu kinh hãi kêu lên.

"Tức là chỉ có hắc sắc thiên long mới vào được?" Phong Ngô Thương hỏi Lý Tả Ý.

"Đúng... Ta nhớ là chỉ có hắc sắc thiên long, rồi dùng thuật pháp gì đó là pháp trận trên hắc sắc thiên long sẽ mở thông đạo đi vào." U Minh cung bí địa hiển nhiên cực kỳ trọng yếu đối với Lý Tả Ý, nên y nhớ kỹ nhất, Phong Ngô Thương hỏi thì y chỉ thoáng nghĩ là đáp. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

"Xem ra Liệt khuyết tàn nguyệt vĩnh viễn tiêu tan khỏi tu đạo giới." Phong Ngô Thương thở dài.

Lý Tả Ý thế này, đừng nói U minh thiên long tổn hủy, dù nguyên lạnh thì y vị tất nhớ ra cách thi pháp.

"Trong đó ghi gì, huynh đệ có nhớ được không?" Ngụy Tác hít sâu một hơi, ôm chút hi vọng sau cùng, hỏi Lý Tả Ý.

"Không nhớ được... hình như rất phức tạp... không nhớ được." Lý Tả Ý nghĩ hồi lâu rồi đáp.

"Thần huyền đại năng đến nơi cũng tối đa chỉ hủy nơi này đi chứ không lấy được Liệt khuyết tàn nguyệt." Phong Ngô Thương lắc đầu, đoạn bảo Ngụy Tác: "Vậy thì xin cáo từ Ngụy đạo hữu."

"Có duyên sẽ gặp lại." Ngụy Tác cực kỳ ấm ức, Phong Ngô Thương hóa thành lưu quang tan biến vào trời đêm.

"Đi thôi."

Mắt Ngụy Tác ánh lên, sai Phệ tâm trùng điều khiển Phượng lân thanh ưng rời U Minh thành.

Đỉn hcấp thuật pháp ngay trước mắt mà bị mình cắt đứt cơ hội lấy được khiến gã cực kỳ ấm ức.

"Thỏ huynh đệ, không lấy được đồ trong đó thì không vui hả?" Rời khỏi U Minh thành mấy chục dặm, Lý Tả Ý nhìn Ngụy Tác im lặng, đột nhiên nghĩ ra, "Đúng rồi, lần trước huynh đệ hỏi ta về thuật pháp phát ra hôi hắc sắc loan nguyệt của thỏ. Hình như ta nhớ ra một chút..."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio