Thông Thiên Chi Lộ

chương 818: mã sư huynh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một tiểu cốc không đầy mười dặm, được bạch sắc linh vụ bao lấy.

Có một con đường mòn từ trong sương trắng vươn ra, cuối đường là mấy linh điền, và một gian nhà tranh. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -

Linh điền trồng các loại linh dược, màu sắc và hình dạng thiên kỳ bách quái, các loại dược vụ dâng lên như khói màu, một ngọn suối trong từ vách núi chảy ra, tạo thành một cái ao nhỏ cạnh linh điền.

"Mã sư huynh, nhớ chăm sóc giúp hai nhánh Lãnh hương băng mai trong Lãnh Ngưng cốc, đệ phải ra ngoài mấy ngày, trăm sự nhờ sư huynh."

Trước gian nhà tranh, một trung niên nam tử hơn bốn mươi tuổi đang nói chuyện với hai thanh niên.

Cả ba cùng mặc thanh sắc y sam, trung niên nam tử mặt mũi thành thật, trông cũng biết là người ba phải, hai thanh niên thì một hơi lùn, có vẻ nhanh nhẹn, người còn lại cao ráo trắng trẻo, mi thanh mục tú, đang dặn trung niên nam tử là y.

"Được, Giang sư đệ yên tâm," trung niên nam tử thật thà đáp.

"Yên tâm, Mã sư huynh có bao giờ quên, đã đồng ý là không có việc gì hết," thanh niên mi thanh mục tú cha yên tâm thì thanh niên thấp hơn vỗ vai nói.

"Đa tạ Mã sư huynh," Thanh niên mi thanh mục tú cười ha hả rồi cáo từ ly khai, cùng thanh niên béo đi ra.

"Huynh ấy đã ba mươi năm không sai lầm, không vì quên mà làm hỏng một nhánh linh dược nào," hai thanh rời sơn cốc, bên ngoài là một ngọn núi vân vụ liễu nhiễu, sơn cốc ở lưng núi, hai người đi trên sơn đạo, may khói tự dộng dạt ra, thanh niên lùn lại bảo thanh niên mi thanh mục tú.

"Ta biết nhưng Lãnh hương băng mai là nguyên liệu chủ yếu mà Lưu sư thúc cần để luyện dược, vạn nhất có vấn đề gì thì gay," Thanh niên mi thanh mục tú tỏ vẻ khó xử.

"Sao còn nhờ Mã sư huynh trông nom... Mấy năm nay ngươi nhờ Mã sư huynh làm hộ không ít việc, ngươi có thêm thời gian tu luyện và kiếm linh thạch..."

"Không phải mình ta... Mã sư huynh thiên tư bình bình, hiện tại mới tu vi như thế, tu luyện cũng không có thành tựu gì lớn, sau này ta đạt đại thành tựu, giúp rập một chút coi như bồi thường..."

"Không hẳn, Mã sư huynh lần này có tư cách nghe thiền âm, có cơ duyên gì đó thì khác, Viên Hằng sư tổ năm xưa cùng là đệ tử trông dược viên, kết quả có cơ duyên ở Thất bảo mật địa…"

"..."

Hai thanh niên vừa đi và nói, nhanh chóng khuất bóng vào sơn đạo vân vụ liễu nhiễu.

Thân ảnh hai người vừa khuất khỏi sơn đạo thì một lão nhân lưng còng từ sơn đạo khác đi ra.

"Ai..." Lão nhân râu tóc hoa râm, mặt mũi khắc khổ nhưng thập phần từ hòa, nhìn theo hướng hai thanh niên khuất bóng, lão nhân thở dài, lắc đầu.

Lão nhân lại đi vào tiểu cốc.

"Trương sư thúc", lão nhân vào sơn cốc, trung niên nam tử đang ở trong linh điền chăm một nhánh linh dược, cẩn thận gạt từng cọng lá dính sương ra, thấy lão nhân đi vào thì đứng dậy, cung kính hành lễ.

"Không cần đa," lão nhân thong thả ngồi xuống, gọi trung niên nam tử, "Tiểu Mã, Tiểu Giang và Tiểu Tống lại tìm cớ đến nhờ vả hả?"

"Giang sư đệ nói là có việc cần đi mấy ngày, nhờ đệ tử cẩn thận trông coi Lãnh hương băng mai trong Lãnh Ngưng cốc," trung niên nam tử thật thà đáp.

Lão nhân lắc đầu, chỉ dặn: "Mấy này nên thập phần cẩn thận, đừng để xảy ra việc gì mà mất nghe tư cách thiền âm, hai nhánh ở Viêm Hỏa cốc không ổn, ta đã bảo Tôn sư bá là do ta trông, ngươi không cần để ý."

"Đa tạ Trương sư thúc," trung niên nam tử tựa hồ không giỏi ăn nói, chỉ nói thế thôi.

"Cho ngươi, xem xong thì xé đi," lão nhân gật đầu, móc từ ngực áo ra một vật đưa cho trung niên nam tử.

"Trương sư thúc, cái gì đây?" Trung niên nam tử ngẩn ra, lão nhân đưa cho y một quyển da úa vàng, có vẽ mấy mình đơn giản, tựa hồ do ai đó vẽ ra, dưới gốc bồ đề mộc có tảng đá xanh như hình con cóc.

"Đây là vật một sư huynh thân thiết với ta để lại," lão nhân nhìn trung niên nam tử, tựa hồ nhìn y lại nhớ bạn, "nơi này ghi lại một nơi trong Thất bảo mật địa..."

"Thất bảo mật địa?" Trung niên nam tử tựa hồ cả kinh, tròn mắt.

"Nghe ta nói hết là hiểu," lão nhân xua tay bảo trung niên nam tử đừng vội, "sư huynh đó cũng như ngươi, phụ trách trông linh điền, kết quả ba mươi năm không sai lầm, theo môn quy, với thân phận phổ thông đệ tử mà được vào Thất bảo mật địa nghe thiền âm. Thân phận huynh ấy thấp, lúc nghe thiền âm thì những chỗ gần thiền âm mộc ngư có phật quang bao trùm đã bị chiếm cứ, huynh ấy chỉ còn cách ngồi trên tảng đá ở ngoài mà nghe, năm đó cơ hồ không ai được thiền âm truyền thừa, huynh ấy ở chỗ vừa xa vừa hẻo lánh lại nghe ra được kinh văn đặc biệt. Lúc lâm chung có bảo ta là lúc ngồi lên tảng đá chỉ thấy có thanh khí phát ra khiến huynh ấy cảm giác kỳ dị, có điều kinh văn đó cực kỳ phức tạp, tuy huynh ấy nghe được nhưng không hiểu, không thể minh ngộ, rồi uất ức mà chết."

"Đại Doanh phong cũng có người được thiền âm truyền thừa?" Trung niên nam tử cả kinh, tròn mắt. "Việc này không nên cho ai biết," lão nhân thập phần nghiêm túc nói, "sư huynh không cho ai biết kinh văn đó, thậm chí sợ ta cũng như huynh ấy, được kinh mà không hiểu rồi chết trong ấm ức nên lúc lâm chung cũng không cho ta biết, huynh ấy có con cháu ở ngoài, truyền ra thì sợ tông môn truy cứu, liên lụy hậu nhân."

"Tiểu điệt biết rồi, sẽ không cho ai biết." Trung niên nam tử đáp đầy khẳng định.

"Hiện tại con cũng có cơ hội vào Thất bảo mật địa nghe thiền âm đó là đại cơ duyên... ba mươi năm không làm hỏng một nhánh linh dược, không chỉ vì con cẩn thận, mà còn là trời cao thương tình. Ta cho con biết việc này vì ở đó trong Thất bảo mật địa có thể có cơ duyên, nếu lúc nghe thiền âm mà ở nơi khác không được kinh văn truyền thừa thì con ra chỗ đó ngồi thử xem," lão nhân nhìn trung niên nam tử, "tính con... trung hậu thật thà, dù được kinh văn mà không hiểu chắc không ấm ức chết đi như sư huynh ta."

"Trương sư thúc, đa tạ..." Trung niên nam tử nghiêm túc bảo trứ lão nhân.

"Bất quá cũng chưa chắc, đại trí nhược ngu, đại xảo nhược chuyết, vô dục vô cầu... Biết đâu lại thành đại đạo..." lão nhân lại thở dài, "nhớ rõ rồi hủy đi…"

"Được." Trung niên nam tử xé nát đoạn vùi xuống trước nhà.

"Mấy hôm nay, nhớ cẩn thận," lão nhân dặn thêm mấy câu rồi đứng dậy, cáo từ ly khai.

"Không ngờ trong Đại Doanh phong còn có người được thiền âm truyền thừa... chắc Minh Đức đô cũng không ngờ... lão nhân này không tệ, vừa quan tâm vừa cho ta thứ này... ta lấy mất cơ hội nghe thiền âm của y, nhân phẩm của y không tệ, sau này ta nên bù lại cho..." Lão nhân đi rồi, mục quang trung niên nam tử linh động hẳn, nhíu mày nói.

Đoạn trung niên nam tử vào nhà, đóng cửa lại, lấy ra hai viên yêu đơn cỡ đầu trẻ con.

Hai viên yêu đơn ánh lên bạch quang, như dương chi bạch ngọc, thủy linh chi khí thập phần sung túc, lấy ra là trong nhà ẩm thấp như mới mưa xong.

"Không biết Bàn cổ cự chập yêu đơn có gì huyền ảo."

Lấy ra hai viên yêu đơn, trung niên nam tử lẩm bẩm đoạn linh khí từ đỉnh đầu phun lên, bao lấy một viên, thủy linh nguyên khí không ngừng gột rửa rồi luyện hóa yêu đơn để tu luyện.

Trung niên nam tử là Ngụy Tác.

Ngụy Tác dùng thủy linh nguyên khí cuốn lấu yêu đơn để tu luyện thì tu vi đã hồi phục, nhưng nơi này không có cấm chế đặc biệt, gã không dám toàn lực tu luyện, gột rửa lượng thủy linh nguyên khí chỉ bằng một hai phần mười bình thường.

Tu luyện hơn nửa canh giờ, gã thu Bàn cổ cự chập yêu đơn không nhỏ hơn bao nhiêu đi, nhãn quang lóe lên cảm ngộ rồi ra ngoài.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio