Chính vì nguyên nhân này, mấy trăm năm qua, Phục Long Thảo trong thiên địa hầu như đã diệt tuyệt. Chỉ có những nơi thâm sơn cùng cốc, nơi chưa có dấu vết chân người, vô cùng khó tìm mới có được. Hiện tại nghe nói ở sát biên giới Mãng Thương Sơn lại có tới ba gốc Phục Long Thảo, hơn nữa lại có được địa chỉ chính xác, thực sự khiến cho người ta ngoài ý muốn.
- Nhị phu nhân làm sao biết được?
Lâm đại quản gia hỏi.
- Không biết! Chỉ là các ngươi cũng rõ ràng. Nhị phu nhân xuất thân từ Thiên Long, tin tức của nàng tự nhiên cũng ở trong đó mà ra!
Phương đại quản sự bất đắc dĩ nói.
- Ý tứ của ngươi là, để chúng ta đi tìm Phục Long Thảo?
Lâm đại quản gia có chút chần chờ hỏi. Hắn là một người ngay thẳng, tuy rằng bản thân hắn cũng thuộc phe phái của nhị phu nhân. Thế nhưng bản thân hắn cũng hiểu được cân lượng của chính mình.
Thanh Dương trấn là địa phương nào. Chỉ là một địa phương khỉ ho cò gáy ở Vân Châu Đại Tấn. Làm quản gia ở một địa phương như vậy cũng không phải là có địa vị gì cao. Ở Ô gia, làm điều gì cũng phải cẩn thận, nói năng cũng phải chú ý, bằng không Lâm đại quản gia sao lại chịu đến cái địa phương quỷ quái này làm quản gia làm chi. Trong chuyện này chính là cuộc tranh đấu giữa đại phu nhân và nhị phu nhân, hai tầng hạch tâm cao tầng tranh giành quyền lực, điều này ảnh hưởng đến việc lựa chọn gia chủ đời tiếp theo. Một tiểu nhân vật như bọn hắn làm sao có thể chen vào được.
Coi như bọn hắn giúp đỡ nhị phu nhân tìm được Phục Long Thảo thì làm sao đây? Nếu như để cho đại phu nhân biết thì chỉ cần người ta giơ ra cái ngón út thôi cũng nghiến nát bọn hắn rồi. Đến lúc đó, nhị phu nhân khẳng định không vì một quản gia nhỏ nhoi mà cùng đại phu nhân động đao thương.
Nghĩ thông suốt điểm này, sắc mặt Lâm đại quản gia sầu khổ vô cùng. Đồng dạng còn có lão Hình Đầu. Hắn tuy là một người thô thiển, nhưng không phải là một kẻ ngu. Loại chuyện này, hắn đương nhiên hiểu được.
Thấy biểu tình của hai người, Phương đại quản sự tự nhiên biết được hai người đang nghĩ gì. Trên thực tế, coi như chính hắn cũng không muốn tiếp nhận nhiệm vụ này. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Nhẹ nhàng lắc đầu, Phương đại quản sự nói:
- Ta biết tâm tư của các ngươi! Thế nhưng không có biện pháp! Tất cả cũng vì chén cơm manh áo. Sự tình đến tình trạng này rồi, coi như không đồng ý, chẳng lẽ chúng ta còn có lựa chọn nào khác hay sao?
Nhất thời không khí trong chính sảnh trở nên âm trầm. Đích xác bọn họ không còn có lựa chọn nào khác.
Không biết chuyện thì không có gì để nói. Thế nhưng hiện tại bọn họ đều biết cả rồi, chẳng khác nào tự trói buộc bản thân. Bọn họ phải đưa ra một lựa chọn, là đại phu nhân hay nhị phu nhân. Trong trường hợp này muốn làm người trung gian, đứng ở giữa không đắc tội với hai bên là chuyện không thể nào xảy ra.
- Lão Phương a lão Phương! Ngươi thật sự hại chết chúng ta rồi!
Trầm mặc nửa ngày, lão Hình Đầu rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, căm tức nhìn chằm chằm lão Phương nói.
- Ta cũng không có biện pháp nào khác!
Sắc mặt Phương đại quản sự so với hai người bọn họ càng buồn hơn:
- Hơn nữa, chuyện tình lần này cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng của các ngươi. Ngươi nghĩ rằng ta vì sao lại đến tìm hai ngươi mà không phải đi tìm những người khác?
- Bởi vì chúng ta là người dễ bị lừa gạt!
Lão Hình Đầu không chút khách khí nói.
- Rắm! Bởi vì chuyện này cho tới bây giờ, toàn bộ Ô gia, ngay cả hai người các ngươi thì cũng chỉ có bốn người biết!
- Bốn người?
- Đúng, chính là bốn người. Chúng ta ba người cùng nhị phu nhân nữa là bốn. Ngoài bốn người chúng ta ra thì không có người thú năm biết được. Lúc này ta từ Lộ Thành chạy tới đây cũng phải ngụy trang mà tới. Không một ai biết được mục đích chính của ta là gì!
- Vì sao lại chọn chúng ta!
- Bởi vì nơi này cách địa phương có Phục Long Thảo gần nhất. Các ngươi là người ở đây, hơn nữa cũng có quan hệ không ít với nhị phụ nhân. Cho nên không tìm các ngươi thì tìm ai?
Hai người một lần nữa không nói gì, bầu không khí lại lâm vào trầm mặc.
- Như vậy ngươi chuẩn bị bao giờ xuất phát!
- Phải nhanh!
Phương đại quản sự nói:
- Miễn cho đêm dài lắm mộng. Vị trí Phục Long Thảo nhị phu nhân đã nói cho ta. Địa phương có Phục Long Thảo ở cách chỗ các ngươi không xa. Chỉ cần chúng ta hành động nhanh chóng. Nhanh thì ba ngày, trễ thì năm ngày, nhất định sẽ tới tay!
- Phu nhân vì sao biết chuyện này?
Lâm đại quản gia có chút kỳ quái hỏi:
- Nàng chưa hề tới đây!
- Nhị phu nhân không có nói, chỉ là đừng quên xuất thân của nàng...!
Phương đại quản sự nhẹ giọng nói.
Nghe Phương đại quản sự nói như vậy, Lâm đại quản gia và lão Hình Đầu đều lộ ra bộ mặt hiểu rõ.
**********
"Thái cực giả, vô cực nhi sinh, âm dương chi mẫu dã, động chi tắc phần, tịnh chi tắc hợp; vô quá bất cập, tùy khuất tựu thân, động cấp tắc cấp ứng, động hoãn tắc hoãn tùy, tuy biến hóa vạn đoan nhi lý duy nhất quán"
Bí quyết Thái Cực quyền này, Tiểu Báo Tử đã từng biết qua.
Kiếp trước của hắn, chỉ là một nhân viên công vụ nhỏ nhỏ, nào hiểu được cái gì mà võ nghệ, võ công chứ, học Thái Cực thứ nhất là vì tập thể hình, thứ nữa là để nịnh nọt lãnh đạo, vuốt mông ngựa thôi, trong võ công nhất đạo, căn bản chính là dốt đặc cán mai, vì vuốt mông ngựa, nên đã thuộc làu làu bí quyết tinh yếu của Thái Cực quyền này, cái này cũng không như tiểu hài tử bốn tuổi học Tam Tự Kinh vậy, chỉ là học vẹt thôi, căn bản không hiểu hàm nghĩa của nó là gì cả.
Giờ đến thế giới này, gặp Vương Thiên Lôi, học xong được một ít quyền pháp nội công, hơn nữa còn vô tình phát hiện được tác dụng kì diệu của Thái Cực quyền, nên nhận được tiện nghi rất lớn, nhưng dù sao cũng chỉ là tiện nghi thôi, cũng không có nghĩa là hắn thật sự hiểu rõ Thái Cực quyền, nhiều nhất chỉ là vì có được nội khí, cho nên mới khiến Thái Cực quyền phát huy ra công dụng chính thức thôi.
Vương Thiên Lôi thực lực không tệ, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là võ giả nhị phẩm thôi, võ giả nhị phẩm, nói trắng ra thì chỉ mới vừa chạm đến cánh cửa của võ đạo thôi, Tiểu Báo Tử học được từ hắn cũng chỉ có hạn, chỉ có hai bộ nội công tâm pháp của quyền pháp thôi, tự mình u mê đần độn tu luyện, đến giờ xem như có được chút thành tích, nhưng thành tích này chỉ là biểu hiện về mặt lực lượng của hắn, chỉ là vẻ bề ngoài, không hiểu rõ bề sâu, đối với đạo lý quyền pháp chính thức, cũng không thông thấu, bởi vậy, hắn cũng không lý giải được võ học chi lý ẩn chứa trong bộ quyền pháp này.