Với năng lực hiện tại của hắn, hoặc nói, cực hạn cuộc đời của hắn, đều cơ hồ không có khả năng thi triển nguyên vẹn ra quyền ý mô phỏng vũ trụ, nhưng theo thời gian trôi qua, lực lượng hắn không ngừng gia tăng, giá trị mô phỏng vũ trụ cũng được khai mở từng điểm, vốn là Hắc nhật quyền ý, về sau là Hắc Động quyền ý, tới hôm nay lĩnh ngộ ra chùy ý, sở hữu tất cả quyền ý, chùy ý, cũng chỉ là mô phỏng một bộ phận nhỏ của vũ trụ.
Mặt trời màu đen chậm chập quay, tản ra nhiệt khí và ánh sáng, bên ngoài mặt trời màu đen là một khỏa màu đen, tràn đầy khí tức kim thiết, thiết cầu màu đen vây quanh mặt trời màu đen với tần suất, quỹ tích vận chuyển cố định.
Đây là hệ mặt trời!
Một hệ chỉ có Hằng tinh, một hệ hành tinh.
Đây là vũ trụ đơn giản nhất trong hệ thống thiên hệ.
Hắn mới ngưng luyện ra quyền ý mới nhất, vậy mà tạo thành một tinh hệ.
Đương nhiên, đây là thiên hệ đơn giản nhất, mà Hằng Tinh và hành tinh cũng phát huy ra tác dụng thật sự, tác dụng thật sự, chính là lực hút trải rộng hành tinh khổng lồ!
Lúc này, chùy ý Tiểu Báo Tử ngưng luyện ra không giống với hai chủng trước, quyền ý dung nhập lúc này không chỉ có nội khí, thần thức mà còn có vũ khí của hắn.
Vây quanh hành tinh màu đen kia, chính là quỹ tích do thiết chùy của hắn hình thành, lực hút trải rộng bên trong tinh hệ khổng lồ, ẩn chứa tinh túy Thái cực quyền.
Lại vung vẩy thiết chùy trong tay lên, lúc này, hắn cũng không vận dụng Loạn Phi Phong chùy pháp, cũng không phải Thiên Phiên quyền, càng không phải thập tam Đại Hoang quyền, Thái cực quyền, chùy thế theo phương hướng lực hút trong tinh hệ, thời gian dần qua, hắn đã điều khiển tinh vi quỹ tích chùy ý bên trong hành tinh, vô luận là chùy pháp của hắn, hay là chùy ý đều thăm dò lẫn nhau, thích ứng lẫn nhau, chậm rãi truy tìm cỗ chí kim vĩnh tồn kia, không hẹn mà hợp lại thành một quỹ tích Thiên đạo duy nhất.
- An!
Thiết chùy trong tay nhìn như cực kỳ chậm, thực tế đang cực tốc vận hành, bỗng rung động nhúc nhích, điểm run run nhỏ bé nhất cũng đã thành một quỹ tích vi diệu nguyên vẹn, toàn bộ chùy thế trở nên mượt mà, chùy ý cũng trở nên vững chắc.
- Đúng lúc này rồi! Tiểu Báo Tử cảm thấy mình đã ngưng luyện hoàn toàn chùy ý của mình một cách vững chắc, thở một hơi dài, ngưng luyện chùy ý, hoàn toàn vượt quá dự liệu của hắn, vốn hắn chỉ thử chùy mà thôi, không tưởng được lại sinh ra cảm giác, ngưng luyện ra chùy ý của chính mình.
Ngưng luyện chùy ý, đương nhiên là thu phát tùy tâm rồi!
Tâm niệm Tiểu báo Tử vừa động, tinh quang lóe lên trong ánh mắt, chùy ý lập tức biến mất, gió lốc chung quanh cũng dần dần tiêu tán đi, hết thảy chung quanh đều yên tĩnh như lúc trước, rốt cuộc Tiểu Báo Tử cũng không nhịn được, nhếch miệng chửi nhỏ một tiếng.
Tiểu viện của hắn đã sớm bị san thành bình địa, mà cái phiến đất bằng phẳng này vô cùng sạch sẽ, ngay cả một khối gạch vỡ đá vụn cũng không có, tất cả đều bị cơn gió lốc vừa rồi xoáy lên, chấn tan thành bột phấn, lấy hắn làm trung tâm, mặt đất cát đá xung quanh tạo thành một đồ án quỷ dị, Tiểu Báo Tử thấy rất rõ ràng, đồ án này, đúng là đồ hình tinh hệ quyền ý của hắn, hiển nhiên mặt đất cát đá vừa rồi do quyền ý của hắn dẫn dắt mới có thể hình thành ra cảnh tượng như vậy.
Tiểu Báo Tử không chút nghĩ ngợi, dậm chân một cái, sức lực cường đại từ mũi chân tán ra xung quanh, làm bộ đồ án này biến mất không tăm hơi.
Thả tay xuống, hắn treo thiết chùy ra sau mông nhưng không được, lúc này Tiểu Báo Tử mới nhớ, chùy trong tay không phải là song ngân chùy như trước, chỉ nở nụ cười khổ, ngược lại cầm thiết chùy trong tay, chầm chậm ra khỏi sân nhỏ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
Vừa rồi múa may một phen, hắn đã có cảm giác mệt mỏi.
- Đại nhân, ngài ra a! Vừa thấy Tiểu Báo Tử đi tới, Chu Sẹo vội vàng tiến lên nghênh tiếp, sân nhỏ đã sớm bị san bằng, cho nên cũng không tồn tại sự tình gì, Chu Sẹo chỉ là theo thói quen mà hỏi.
Tiểu Báo Tử liếc nhìn Chu Sẹo, lại nhìn đám người vây đầy ngoài trăm trượng.
- Các ngươi làm gì vậy? Xem khỉ làm xiếc à? Giải tán, bảo tất cả bọn hắn giải tán đi!
- Vâng vâng vâng! Chu Sẹo vâng dạ liên tục không ngừng, quay người chạy tới đám người, phất tay quát lên:
- Giải tán, tất cả giải tán, đi làm chuyện của mình a!
Đám người dần giải tán đi, bất quá đại đa số người lúc rời đi vẫn không nhịn được mà nhìn Tiểu Báo Tử vài lần, phảng phất muốn xem xem, đến tột cùng, thống lĩnh thủy quân giang thành là dạng ba đầu sau tay gì.
- Ta không phải ba đầu sáu tay, chỉ là hôm nay bắt gặp được cái chùy này, lại cảm ngộ mà thôi! Tiểu Báo Tử vỗ vỗ chuôi thiết chùy, sắc mặt có chút không tự nhiên, thiết chùy này thì tốt, uy lực cực kỳ lớn, nhưng mỗi tội quá nặng, với hắn mà nói thì sức nặng ấy không đáng là gì, nhưng muốn tìm một nơi chứa đựng thì quả thật không dễ, ngươi đặt trên mặt bàn, không được, không có mấy cái bàn có thể tiếp nhận sức nặng của đồ vạt hai nghìn cân được, ngươi đặt trên mặt đất cũng không tốt, lún xuống thành một hố to, cái này không thể, hiện tại cái ghế hắn ngồi cũng bị nện ra một cái hố nhỏ.
Luôn cầm trong tay a, tuy tu vi hiện tại của Tiểu Báo Tử không tệ, nhưng cũng là một gánh nặng a, quan trọng nhất là cái chùy này quá nặng, hắn còn phải tìm kiếm một thớt ngựa tốt, nói cách khác, tương lai ra ngoài, ngựa không thể mang theo được, chẳng lẽ mỗi lần ra ngoài, sau lưng lại có một đám tiểu binh mang cái chùy của hắn theo sao?
Đương nhiên, chuyện này là không thể.
Sau khi trở về, đây là lần đầu Tiểu Báo Tử yên ổn ngồi vào đại trướng trong thủy quân, nhìn mấy thủ hạ của mình, trên mặt lộ ra dáng tươi cười ấm áp.
- Mấy người các người, đã khổ cực mấy tháng rồi!
- Toàn là những chuyện bọn thuộc hạ nên làm, không dám nói vất vả! Bọn người Vương Thành đều xưng không dám.
- Ta cũng đã biết gần hết sự tình, ngoại trừ thay đổi phòng vệ Giang thành, thay thế có chút ảnh hưởng bên ngoài đối với chúng ta, những chuyện khác đều tiến hành tốt, Chu Sẹo, sự tình ngươi lấy lão bà, nên xử lý sớm a!
- Ân? Vâng! Chu Sẹo không thể tưởng được Tiểu Báo Tử xoay chuyển lời nói, đã kéo đến trên đầu hắn, hơn nữa còn là quan tâm đến chuyện chung thân đại sự của hắn, trong nội tâm hắn cực kỳ cảm kích.
- Giang đại nhân, thời gian dài như vậy, Triệu Tổng quản đã đến chưa?
- Triệu Tổng quản đang chờ ở ngoài lều ạ! Giang Hiểu nói.
- Gọi hắn vào đi!
- Vâng!
Không bao lâu, Triệu Tổng quản Ô gia Giang thành đã đi vào.