Thông Thiên Đại Thánh

chương 511: kết cục quỷ dị, phán đoán đảo mã độc thung (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lam Vũ và gã cường giả Thất phẩm kia, thời điểm lao ra khỏi đạo ánh sáng xanh, còn lấy binh khí hộ thể, nhưng cũng không bị công kích, cũng không bị ngăn cản, rất nhẹ nhàng lao tới, trong nội tâm không khỏi buông lỏng, cho rằng hiện giờ Tiểu Báo Tử không cảm nhận được không gian chấn động, tâm thần cũng buông lỏng một lát, một trái một phải đứng ở bên cạnh đạo ánh sáng xanh, giống như môn thần giữ cửa.

Môn thần!

Hai người không biết Tiểu Báo Tử đã phát giác được không gian chấn động ở khoảng cách gần, cũng suy đoán sẽ có người từ trong lao ra, cho nên, tùy tiện ra tay công kích cũng không phải là chuyện tốt.

Quả nhiên, tất cả đều đúng như dự liệu của hắn, thời điểm hai người còn chưa đứng vững, song chùy đã vung mạnh tới trước, đánh đúng vào vị trí của hai người trước đạo ánh sáng xanh, hai người còn chưa kịp suy nghĩ, chùy của hắn đã tới.

- Không tốt!

Có phản ứng trước tiên chính là tên cường giả Thất phẩm, sau đó là Lam Vũ, nhưng hai người đều chậm trễ, thời điểm có phản ứng, hàn quang bích sắc đã biến mất, mà chùy của Tiểu Báo Tử đã thừa dịp này nện xuống.

- Đinh đương, đinh đương!

Lúc này đây, âm thanh phát ra giống như tiếng thủy tinh đổ vỡ, trong hư không, ánh sáng màu xanh dừng lại một chút, một cổ khí tức quái dị truyền đến, sau đó là một cổ không gian chấn động có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Không gian, vào lúc này, giống như một tấm cao su mặc cho người ta bóp nặn.

- Đinh đinh đinh...

Âm thanh như tiếng nổ vang phát ra. Đột nhiên lúc này, âm thanh biến mất, không gian chấn động cũng biến mất, nơi vốn là đạo ánh sáng xanh xuất hiện, có một tấm thảm bay lơ lửng trên không trung, có một người ngồi trên đó.

Tư thế lơ lửng này chỉ duy trì trong nháy mắt, tấm thảm kia giống như tấm chăn lông bình thường, cùng với người ngồi trên đó rơi phịch xuống đất, vào lúc rơi xuống, còn có một đám bích quang.

- Ừng ực!

- Đại trưởng lão!

Lam Vũ kêu lên một tiếng, lao về bóng người kia, mà tên cường giả Thất phẩm kia, lại di động thân thể, quay mắt về phía Tiểu Báo Tử, trong ánh mắt, chớp động hàn quang lạnh lẽo. Truyện Sắc Hiệp -

- Xem ra, hiện giờ, đúng là chúng ta tính sai!

Nam tử này dùng âm thanh khàn khàn nói ra.

- Đúng vậy a, các ngươi tính sai, ta là người có linh giác trời sinh linh mẫn, cho nên, có rất nhiều chuyện các ngươi không thể gạt được nó.

Tiểu Báo Tử cười nói, khẽ vẫy tay, vừa rồi đạo bích quang bị phá, Tu La Âm Sát châm rơi lả tả trên mặt đất bay vào tay của hắn, nhưng mà, làm cho hắn cảm thấy đau lòng là, một bộ châm bốn mươi chín căn pháp khí này, chỉ còn một nửa.

- Đó là bảo bối gì, sao mà lợi hại như vậy?

Tiểu Báo Tử dùng ánh mắt nhìn tên đại trưởng lão đang té xuống đất được Lam Vũ dìu dậy, giống như đang hỏi chuyện phiếm.

- Lục Long Nhận, pháp khí tiến nhập Huyền cấp, so với Tu La Âm Sát Châm của ngươi còn cao hơn một đẳng cấp.

Người nọ lạnh lùng nói ra.

- Đúng là các ngươi tính sai!

Trên mặt Tiểu Báo Tử xuất hiện nụ cười sáng lạng, hai tay cầm hai thanh đại chùy.

- Kỳ thật, nếu như các ngươi không sử dụng thủ đoạn, nói không chừng, ta đã không tới đây tìm các ngươi!

- Đúng thế, nhưng mà không ai nghĩ tới, ngươi lại có thể khắc chế Hư không thần trảm!

Người nọ bất đắc dĩ cười nói.

Tiểu Báo Tử cũng cười, chỉ là trong nụ cười này, lộ ra một cổ hương vị cực kỳ miễn cưỡng.

- Xem ra đúng là trời muốn Thanh Phong Lâu các ngươi bị diệt rồi!

Cơ mặt của Tiểu Báo Tử co rút hai cái, vừa nhìn là biết tâm tình của hắn không tốt, trong đầu không biết là nên khóc hay nên cười.

Vốn là có thể xuyên toa hư không, sau đó lại dùng độc, sớm biết Thanh Phong Lâu dễ dàng đối phó như vậy, mình cũng không cần phí nhiều tâm tư.

Trước mặt thằng này tự cho là thông minh, hoặc là nói hắn rất thông minh, mượn công phu nói chuyên, trong lúc bất tri bất giác phóng ra một loại kịch độc không màu không mùi, nếu không phải Bích Linh Vạn Độc Châu trong người sinh ra phản ứng, hắn còn không biết đối phương đã phóng độc.

Mà từ phản ứng kịch liệt của Bích Linh Vạn Độc Châu, kịch độc mà đối phương thi triển ra tuyệt đối không phải loại bình thường, thậm chí còn kịch liệt hơn cả loại độc của Bích Lân Ngũ Độc.

Cho nên, hiện tại, tâm tình của hắn rất không tốt, cười nói còn miễn cưỡng, thậm chí, đại chùy trong tay cũng bất ổn.

Đột nhiên nụ cười trên mặt đã sáng lạng trở lại.

- Kỳ thật, chúng ta cũng không cần phải làm nhiều chuyện như vậy, tuy chiến lực của ngươi mạnh mẽ, nhưng nếu năm người chúng ta liên thủ, ngươi không hề có một cơ hội này, đáng tiếc a, lâu chủ và Đại trưởng lão không chịu nghe lời ta!

- Thôi trưởng lão, ngươi...

Nghe nam tử nói thế, bỗng nhiên thần sắc trên mặt của đại trưởng lão biến đổi, ngẩng đầu lên thật mạnh, nói.

- Ngươi...

- Lâu chủ a, ta đã sớm nói, chúng ta làm sát thủ, không phải mở kỹ viện, tại sao lại đánh ra danh hào vang dội như vậy?

Thôi trưởng lão mỉm cười nói ra.

Trong nội tâm Tiểu Báo Tử khẽ động, nhẹ buông tay, hai thanh đại chùy rơi xuống đất.

- Ngươi hạ độc!

Hắn bụm lấy ngực của mình, trong đầu hết sức nhớ lại từng độc tác và biểu lộ đã từng xem trên TV, vẻ mặt đầy phẫn nộ.

- Đúng vậy, đương nhiên là ta hạ độc!

Nụ cười trên mặt Thôi trưởng lão càng lúc càng nhiều, nhẹ nhàng đung đưa ống tay áo, một cổ hương khí nhàn nhạt từ tay áo của hắn tản ra, ngửi được mùi hương này, Tiểu Báo Tử cảm thấy đầu óc choáng váng một hồi, may mắn lúc này có Bích Linh Vạn Độc Châu, một loại cảm giác mát lạnh chảy vào trong kinh mạch toàn thân của hắn, làm cho đầu óc của hắn khôi phục thanh tỉnh.

- Thôi Hải Long, ngươi muốn làm gì?

Tiểu Báo Tử không có nói chuyện, Lam Vũ quát lên một tiếng, trong âm thanh, tràn ngập ý tứ hoảng sợ.

- Không có có ý gì a, lâu chủ, ngươi không biết là ngươi đã không còn thích hợp để làm lâu chủ Thanh Phong Lâu rồi sao?

Thôi Hải Long thấy Lam Vũ nói thế, quay đầu lại.

- Nếu như không phải vì ngươi, Thanh Phong Lâu chúng ta cũng không có rơi xuống bộ dạng thê thảm như hiện nay a.

- Ngươi muốn tạo phản?

- Cũng không biết làm sao đây?

Dù đang bận nhưng Thôi Hải Long vẫn ung dung ngẩng đầu lên nói.

- Còn có lựa chọn nào tốt hơn sao?

- Người...

Lúc này Lam Vũ hoảng sợ, toàn thân tê dại, cho tới nay Thôi Hải Long có biểu hiện hết sức bình thường, tiến vào hàng ngũ cường giả Thất phẩm vài chục năm, ngay từ đầu, hắn còn có chút đề phòng tên cường giả mới tấn chức Thất phẩm này, nhưng từ từ, hắn phát hiện, tên Thôi Hải Long này không có chút hứng thú với quyền lực, chuyện hắn hứng thú nhất chính là ở trong phòng của mình, loay hoay với đám độc trùng, nuôi dưỡng những thứ cổ quái, hơn nữa có nhiều lần. Thanh Phong Lâu gặp phải phiền toái, đều là hắn ra mặt giải quyết, mà giải quyết rất hoàn mỹ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio