- Ầm ầm, ầm ầm, ầm ầm!
Tiếng sấm thứ nhất vang lên, không bao lâu là đạo thứ hai, thứ ba, thứ tư...
Tiếng sấm dồn dập vang vọng khắp thảo nguyên.
- Kỳ quái?
Tiểu Báo Tử mạnh mẽ mở mắt, phảng phất như bị kinh sợ, sắc mặt thoáng cái trắng bệch.
- Vì sao trong lòng ta lại lo lắng, cảm giác như có chuyện gì sắp phát sinh. Ta chỉ là Thất phẩm thôi, sao có được dự cảm mạnh như vậy?
Hắn từ trên giường đứng lên, xốc mành trướng, bên ngoài từng hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống, hắn chẳng hề để ý, chỉ vừa ngầng đầu, liền sửng sốt:
- Kia là cái gì? Ảo ảnh sao?
Ánh trăng trên thảo nguyên đã bị mây đen che phủ, căn bản không có tia sáng, đưa tay không nhìn rõ năm ngón. Tất cả mọi người đã trốn vào bên trong trướng bồng. Cho dù còn tỉnh cũng không giống hắn đi tới bên ngoài. Cho dù ra ngoài, cũng không nhìn thấy cái gì.
Bất quá Tiểu Báo Tử thấy, thấy rất rõ. Tại phía chân trời xa xôi, một tòa cự thành hoang phế hiện lên trên bầu trời.
- Ngay cả một tia sáng cũng không có, đây không phải ảo ảnh!
Con mắt Tiểu Báo Tử nhẹ nhàng híp lại:
- Vậy đây là cái gì?
- Lẽ nào ngoại trừ ta, những người khác đều không nhìn thấy thứ kia sao?
Bão tố đi qua, sáng sớm ngày thứ hai, không khí trên thảo nguyên đều lộ ra một cổ khí tức tươi mát.
Đây vốn là khí trời mà thích nhất thích nhất. Bất quá hiện tại, tất cả tâm tư của hắn đều bị tòa phế tích thật lớn huyền phù giữa không trung kia hấp dẫn.
Nhưng mà tựa hồ ngoài hắn ra, cũng không có ai khác nhìn thấy.
Ánh nắng dưới tầng mây che phủ như ẩn như hiện. Tiểu Báo Tử phát hiện, khi ánh nắng chiếu đến tòa phế tích phía chân trời kia, sẽ thấy nổi lên một trận thất thải quang mang, trông rất đẹp mắt. Nguồn:
Thế nhưng, chỉ có hắn thấy được!
Những người khác tựa hồ đều không nhìn thấy. Thậm chí hắn đã từng giả bộ đứng trên thảo nguyên nhìn về phía chân trời ở phương đông nửa ngày, dẫn tới Giang Hiểu cũng nhìn theo, nhưng Giang Hiểu lại một chút phản ứng cũng không có, đây chứng tỏ điều gì?
Điều này chứng tỏ hắn nhìn không thấy.
- Vì sao bọn họ đều nhìn không thấy, chỉ có ta có thể thấy được? Chẳng lẽ là bởi vì Hỏa Hồng Tình!
Trong lòng Tiểu Báo Tử máy động, phảng phất như nhìn thấy quỷ, mảnh mẽ đem ánh mắt từ phía chân trời phương đông thu hồi lại.
Về Hỏa Hồng Tình, Tiểu Báo Tử biết cũng không nhiều hơn lúc hắn sáu tuổi bao nhiêu. Nói thật ra, nếu như hắn tận lực theo đuổi, như vậy hắn nhất định biết nhiều hơn so với hiện tại. Bất quá, hắn cuối cùng vẫn lựa chọn cẩn thận, ngậm miệng không đề cập tới Hỏa Hồng Tình, đem đôi mắt thần kỳ của mình ẩn dấu. Cứ như vậy, hắn được an toàn, thế nhưng có rất nhiều tin tức và bí mật về Hỏa Hồng Tình, hắn cũng không tìm hiểu được.
- Tiểu tử, đang nhìn cái gì đấy?
Có thể hắn đã quá mức tập trung tinh lực, đến nỗi có người tiến lại trong vòng mười trượng lại không phát hiện.
- Lão kim kê, sao lại là ngươi?
Thấy rõ người đến, Tiểu Báo Tử bị dọa vừa chém tay ra giữa đường lại thu hồi.
- Ta biết ngươi đang thoải mái ở trong lãnh địa của mình, bất quá không có biện pháp, có nhiệm vụ!
- Nhiệm vụ?
Tiểu Báo Tử cười cười:
- Thế nào? Lại có buôn bán lớn?
Phải biết rằng, tuy rằng hiện tại hắn là một trong Tiên Cung hai mươi tám tinh tú, bất quá đối với sự tình của Tiên Cung cũng không nhiệt tình. Tiên Cung hiển nhiên cũng rất hiểu tâm tình cùa hắn. nếu như không đủ lợi ích, sẽ không để Lão kim kê đến tìm hắn.
- Lần này không phải buôn bán!
Lão kim kê thần sắc khó coi nói:
- Trương Nguyệt Lộc gây ra phiền toái lớn, hiện tại bị người ta truy sát, chúng ta phải đi cứu hắn!
- Trương Nguyệt Lộc?
Báo Tử đầu tiên là sửng sốt, chợt hiểu được, đây cũng là người của nhị thập bát tú.
- Chỉ có hai người chúng ta?
Tiểu Báo Tử hỏi. Tiên Cung nhị thập bát tú yếu nhất đều là Thất phẩm cường giả, có thể truy sát một gã Thất phẩm cường giả, chứng tỏ, thực lực đối phương cũng rất mạnh.
- Hai chúng ta là đủ!
- Lúc nào đi?
- Càng nhanh càng tốt!
- Tốt lắm, ta đem sự tình ở đây giao phó một chút đã!
Tiểu Báo Tử không có do dự, càng không cự tuyệt. Thân là một thành viên của Tiên Cung, cứu giúp lẫn nhau chính là một nghĩa vụ. Đương nhiên, loại nghĩa vụ này chỉ giới hạn trong thành viên của Tiên Cung.
Giống như lần trước Tiểu Báo Tử và Thanh Phong lâu xung đột, nếu như Tiểu Báo Tử không phải lựa chọn cùng Thanh Phong lâu giao tranh. Như vậy, khi hắn không chống đỡ được, Tiên Cung cũng sẽ phái người đến giúp hắn. Bất quá, lúc đó hắn lựa chọn cùng Thanh Phong lâu ngạnh đấu, do đó Tiên Cung mới nhận bảo hộ người nhà hắn.
Hiện tại một thành viên của nhị thập bát tú bị người truy sát. Thân là một trong nhị thập bát tú, hắn tự nhiên là nghĩa bất dung từ.
Giao phó sự tình của lãnh địa cho Giang Hiểu xong, để phế tích huyền phù tại phía chân trời phương đông triệt để bỏ mặc.
So với cùng Lão Kim Kê phi hành, tốc độ ngự kiếm phi hành của hắn rõ ràng nhanh hơn một bậc, điều này làm cho tâm tình của hắn đặc biệt thư sướng.
- Ta nói Lão Kim Kê a, không nên chậm như vậy được không? Huynh đệ chúng ta đang bị người truy sát, ngươi có một chút tinh thần chuyên nghiệp có được hay không?
- Ngươi câm miệng!
Lão Kim Kê phẫn nộ kêu lên, nhìn Tiểu Báo Tử ngự kiếm phi hành, thần thái ung dung, hung hăng mắng:
- Ngươi là kiếm tu, ta có ngốc mới cùng ngươi so tốc độ!
- Vậy cũng đúng, muốn so cũng so không được!
Tiểu Báo Tử hắc hắc cười nói, bỗng nhiên, thần sắc hơi biến một chút. Bởi vì hắn phát hiện Lão Kim Kê chậm rãi thay đổi phương hướng phi hành, dĩ nhiên bay về hướng đông, phảng phất như thẳng hướng tòa phế tích huyền phù giữa không trung kia.
- Chúng ta đang đi đâu a, không phải tại Trung Nguyên sao?
- Năm ngày trước là ở Trung Nguyên. Bất quá hiện tại, Trương Nguyệt Lộc đã bị truy sát đến Đông Hải!
Lão Kim Kê bất đắc dĩ nói:
- Người đến chết còn sĩ diện, khi bị truy sát dĩ nhiên không cùng chúng ta liên hệ, còn muốn ngạnh chống, đợi khi chống không được, cùng Tiên Cung liên hệ đã đến bờ Đông Hải. Đợi được Tiên Cung cho ta biết, ta lại tới tìm ngươi, đến lúc này hắn không sai biệt lắm đã ra biển, có trời mới biết còn sống hay không?
- Nếu như hắn chết, chúng ta chẳng phải là một chuyến tay không!
Tiểu Báo Tử nói.
- Nếu như hắn chết, chúng ta sẽ thông tri Tiên Cung, đem đám người truy sát hắn toàn bộ giết sạch!
Lão Kim Kê lạnh lùng nói, trong lúc nói toát ra một cổ sát khí hiếm có:
- Mặc kệ là ai, mặc kệ lệ thuộc loại thế lực nào!
Tiểu Báo Tử nghe, đột nhiên phát lạnh, phải biết rằng, mười năm trước, hắn cũng tự tay giết chết một thành viên trong nhị thập bát tú a!