- Từ khi ngươi xuất đạo tới nay, tuy rằng đã đắc tội với không ít người, nhưng mà dám tập kích tiểu tử ngươi như vậy chỉ sợ cũng không đơn giản!
Xà Vương phe phẩy cây quạt nhỏ, liếc mắt nhìn bốn phía một cái, quét sạch cỗ áp lực tràn đầy trong phòng đi, sắc mặt mọi người xung quanh đều trắng bệnh. Mấy tên cao thủ hắn mang đến và đám người Giang Hiểu đều cúi đầu rời đại sảnh. Bây giờ trong đại sảnh chỉ còn lại hai người Chu Báo và Xà Vương.
- Không đơn giản, ta đương nhiên biết là không đơn giản, bày ra sát cục như vậy để đối phó ta, nếu không phải lần ta đi vào trong Bích Lạc bí cảnh, lấy được một ít ưu đãi, nói không chừng hôm nay đã bỏ mạng trong tay bọn họ?
- Ồ, nghiêm trọng như vậy sao?
Xà Vương nhẹ nhàng nhíu mày.
- Đến tột cùng là ai lại dám làm chuyện như vậy?
- Không phải là một, là mười.
Chu Báo lắc đầu cười khổ nói, kể lại toàn bộ tình huốn chính mình gặp được sau khi ra ngoài cho hắn.
- Cái gì ? Chín tên bát phẩm cường giả, còn có một kiện thuần dương pháp khí hình hồ lô, bày ra Cửu Cung Tu Di đại trận, còn có mọt người áo đen có thể xuyên qua hư không ám sát ngươi ?
Đôi mắt của Xà Vương trừng lớn, sau khi Chu Báo trở về hắn nhận thấy Chu Báo đã bị tập kích nhưng lại không ngờ sự tình lại hung hiểm như thế.
Mà sau khi hắn nghe rõ ràng Chu Báo miêu tả, thần sắc của Vương Xà cũng có vẻ hết sức âm trầm, bất kể như thế nào, Chu Báo cũng là người được Thiên Long Đạo bảo vệ. Điểm này Thiên Long Đạo đã hoàn toàn xác nhận, mà Thiên Long Đạo của hắn cũng đã hướng tới người trong thiên hạ biểu lộ ý tứ che chở cho Chu Báo. Không thể ngờ được trong lúc này lại có người thiết hạ một cái bẫy tử cục như vậy để giết Chu Báo, đây quả thực là không hề để Thiên Long Đạo ở trong mắt mà.
- Ngươi yên tâm, chuyện này ta sẽ điều tra, tuy rằng tên kia đã chết, nhưng mà tên gia hỏa có thể bày ra loại sát cục kiểu này cũng không nhiều, hơn nữa còn có thêm những manh mối mà ngươi nói, ta cũng không tin, bọn hắn có thể trốn đến địa phương nào!
- Bọn hắn đương nhiên là trốn không thoát, đối phó với ta như vậy, vô luận là ai, ta đều sẽ không bỏ qua cho hăn!
Chu Báo hung tợn nắm chặt tay kêu lên.
Đương nhiên là sẽ không bỏ qua, cái tràng cục này đúng là sát cục được bố trí để giết chết Chu Báo, nếu không phải gần đây thực lực của Chu Báo đại tiến, chiến lực đã tương đương với cửu phẩm, chỉ sợ bây giờ hắn đã là một cỗ thi thể. May mắn không phải là một cỗ thi thể thì bản thân cũng sẽ bị trọng thương, lâm vào hoàn cảnh bị người khác truy sát.
Cơn tức này, bất kể như thế nào Chu Báo cũng nuốt không trôi.
- Kỳ thật chuyện này cũng không khó đoán, thế lực có được thực lực này trong thiên hạ cũng không có nhiều, từng bước từng bước loại trừ là được!
Xà Vương âm hiểm cười.
- Ngươi đã nghĩ ra được điều gì rồi?
Chu Báo giật mình liếc mắt nhìn Xà Vương một cái.
- Vốn dĩ không có gì rõ ràng, nhưng mà cẩn thận suy nghĩ một chút, thì ta lại có thể suy đoán được một chút manh mối. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Xà Vương cười hắc hắc, trên mặt hiện lên một nụ cười cổ quái.
- Xem ra, có người thật sự nhịn không được, ha ha, chín tên bát phẩm cường giả, một gã ám đường cung phụng, cho dù là để đối phó với cường giả đã tiến vào cửu phẩm cũng có thể cầm cự trong một thời gian. Hoặc là không làm, hoặc là đã làm thì tuyệt đối không để cho đối thủ một chút cơ hội, đây là phong cách làm việc của Yến lão đại.
- Yến lão đại?
Chu Báo mạnh mẽ lặng đi một chút, sau đó trong đôi mắt lóe lên một tia sát khí.
- Ngươi muốn nói chính là Tấn Đế?
- Được rồi, chính là hắn, xem ra hắn đã cảm giác được ngươi sẽ trở thành uy hiếp thật lớn đối với hắn, cho nên chuẩn bị nhân lúc ngươi chưa hoàn toàn trưởng thành thì thu dọn ngươi trước. Nhưng hắn cũng không ngờ được thực lực của ngươi đã phát triển đến trình độ này, thật là trộm gà không được còn mất cả nắm gạo!
- Ngươi khẳng định là hắn sao?
Sắc mặt Chu Báo âm trầm xuống.
- Trên cơ bản thì hoàn toàn có thể khẳng định!
Xà Vương hơi suy nghĩ nói.
- Có thể điều động lực lượng lớn như vậy, lại có động cơ đối phó ngươi, cũng chỉ có Yến gia của hoàng thất Đại Tấn mà thôi. Chín tên bát phẩm cường giả kia ta không biết, nhưng mà tên hắc y thích khách có tu vi bát phẩm kia, bản thân ta đã từng mơ hồ nghe nói đến. Hoàng thất Đại Tấn có đào tạo một đám người giống như vậy, tên là Ám Đường thì phải. Ám Đường này trong thời kì Đại Tấn lập quốc đã lập không ít công lao. Sau khi Đại Tấn đã lập quốc xong liền núp vào bên trong bóng tối, giúp đỡ hoàng thất Đại Tấn làm một ít chuyện mờ ám!
- Vì sao hắn phải đối phó với ta?
- Ta nói rồi, Tấn Đế đối phó ngươi, chứng minh hắn đã coi ngươi là một mối uy hiếp, đối phó với một cái mới chỉ là có thể trở thành uy hiếp đến hắn, hắn cũng không nương tay, cũng không tiếc rẻ lực lượng của chính mình, phái ra lực lượng lớn như vậy, mục đích chỉ có một, đó là bảo hiểm!
- Không thể tưởng tượng được, người này đánh giá ta quá cao rồi?
Chu Báo cười khổ một tiếng nói.
- Chỉ tiếc, kết quả là, hắn vẫn không thể tiêu diệt được ngươi, vẫn còn có chút đánh giá thấp ngươi!
- Hừ, nếu không phải vận khí lúc này đây của ta tốt, ở trong Bích Lạc có đột phá, nói không chừng lúc này đây thật đúng là đã chết ở trong tay hắn!
Chu Báo oán hận nói.
- Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều như vậy, mặc dù hiện tại hắn là thiên hạ chí tôn, nhưng mà thực lực và tu vi của ngươi đã đến trình độ này, căn bản là không cần sợ hắn, hơn nữa trải qua thất bại lần này, ngươi đã thể hiện ra thực lực hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn, điểm mấu chốt là hắn cũng không có cách nào dự đoán được thực lực chính xác của ngươi. Lấy tính cách của hắn, kế tiếp hắn sẽ tìm cách để an ủi ngươi, nói không chừng còn có thể cho ngươi một chút ưu đãi!
- Ưu đãi? Hừ, ta sẽ để ý đến chỗ tốt của hắn, ta nhất định sẽ báo đáp lễ vật hắn tặng cho ta ngày hôm nay thật tốt.
- Con mẹ nó chứ, nếu mà không có được kế hoạch thật tốt, cho dù bây giờ thực lực của ngươi có cường thịnh hơn nữa, giằng co với cả hoàng thất của triều đình Đại Tấn cũng không phải là chuyện tình sáng suốt. Nếu ta đoán không lầm, hiện tại Tấn Đế đang đánh một ván cờ cực lớn cùng với một vài thế lực cường đại, ngươi ở trên bàn cờ này cũng chỉ là một con cờ mà thôi. Nhưng mà ngươi đột nhiên quật khởi, khiến cho người ta cảm thấy được ngươi là một con cờ có giá trị. Nhưng mà hắn còn chưa kịp tính toán xem đặt ngươi ở chỗ nào thì hành động của ngươi đã có dấu hiệu thoát ra khỏi lòng bàn tay của hắn. Cho nên hắn mới muốn ngươi biến mất khỏi bàn cờ này. Hiện tại đã không thể bỏ ngươi đi, vậy thì chỉ có thể nghĩ cách để ngươi không làm đảo loạn ván cờ này, vì vậy hắn liền nghĩ đến biện pháp khiến cho quân cờ này ổn định lại!