A Nghiêm chở Tuệ San từ bệnh viện trở về biệt thự, Khuất Ngôn Chấn thấy cô cuối cùng cũng về thì nhìn đồng hồ, hỏi:
- Muộn thế này rồi em dùng bữa chưa?
Nữ nhân thở dài, chán nản đi vào bàn ăn, uể oải:
- Chưa, em đói quá...!mà ngài Khuất, tuần sau lịch dạy của em với con bé Trân Nhi sẽ là buổi, gần như full tuần nhưng chỉ học như này trong tuần thôi.
Sau đó sẽ về lại lịch cũ, buổi một tuần
Khuất Ngôn Chấn đưa bát cơm nóng có thức ăn trộn sẵn rồi đặt lên bàn cho Tuệ San, tiện tay kéo ghế ngồi bên cạnh, có vẻ đăm chiêu với lời nói vừa rồi của nữ nhân, có cả sự lo lắng vì bản thân cô hàng ngày tiếp xúc quá nhiều với Mã gia.
Hiện nay để tiếp cận gần gũi với gia đình bọn họ chỉ có thể là Tuệ San, còn lại nội gián của Ngôn Chấn tại tập đoàn Delyn dù đã cố hết sức cũng không lấy được tài liệu quý giá ấy.
Nam nhân đành thở dài, chấp nhận:
- Được, tôi sẽ để A Nghiêm phụ trách đưa đón em /
Khuất Ngôn Chấn đi lại tủ lấy ra một hộp trang sức quý giá, đặt lên trước mặt rồi căn dặn:
- Chiếc vòng cổ này em luôn đeo trên người đi, ẩn sâu trong miếng ngọc sẽ là máy ghi âm và quay được video...!tôi sẽ cử một đội hậu cần hàng ngày túc trực máy để bảo vệ em
Đàm Tuệ San dần dà ăn hết bát cơm, mau chóng mở chiếc hộp đó ra nhưng không mấy thoải mái, liền lí sự:
- Nhưng mà...!sẽ không có tính riêng tư cho lắm ấy.
Sao ngài phải cẩn thận thế, ngài cứ làm như...!em là em bé ấy, hì
Khuất Ngôn Chấn phải giãi bày như nào đây, nếu nói hắn lo lắng cho cô một thân một mình vào hang cọp thì cũng đúng, có một phần ẩn sâu nữa là...!Ngôn Chấn biết Tuệ San có ý đồ tiếp cận Mã Lê Thanh, biết là để trả thù nhưng cảm giác cô cứ trượt khỏi vòng tay hắn, rồi gần gũi nam nhân khác...!một sự khó chịu và ghen tức khó tả.
Ngược lại, Tuệ San lại quá đỗi vô tư, cô cứ bước đi mà không tính toán bởi bản thân biết rõ mình có Khuất Ngôn Chấn làm điểm tựa
Khuất Ngôn Chấn rờ vào bầu má của Tuệ San, thủ thỉ:
- Vì tôi lo lắng cho em thôi, chuyện điều tra chúng ta vẫn đang tiến hành từ từ, em tuyệt đối đừng quá nóng vội...!haha, tôi biết em đã tiếp cận được với Mã Lê Thanh nhưng vì e ngại tôi nên em không nói, phải không?
Tuệ San nhún mình, hơi ngả vào lòng hắn như con mèo biết tội nên đi lại làm nũng, giọng nói cũng nhu mì trở lại:
- Hì...!mới gặp lần thôi...!Chuyện này hôm sau nói tiếp, bây giờ chúng ta lên chơi billards nhé.
Nếu em thắng, ngài hãy mua tặng em một chú chó nuôi ở đây nhé...!mấy lúc sáng ngủ dậy một mình, chán lắm
Cả hai gắn bó với nhau hơn tháng, mấy lúc Tuệ San ở căn biệt thự này cùng nam nhân nhiều hơn cả căn nhà nhỏ của riêng mình.
Nơi ấy một tuần về - lần, chủ yếu để cô cẩn thận kiểm tra từng bước trong kế hoạch Delyn đến đâu rồi, căn phòng giữ nhiều tranh ảnh, tài liệu về vụ án năm xưa vẫn được bảo mật kĩ càng.
Còn lại các ngày khác là ở đây, ăn uống, học tập, sinh hoạt...!mọi thứ trong căn nhà lớn này hết sức tiện nghi.
Ngoài người làm hay thi thoảng có vệ sĩ thì cũng không còn ai cả, nếu nuôi thêm một chú chó cũng không vấn đề gì
Khuất Ngôn Chấn tặc lưỡi, gật đầu:
- Đơn giản, nào đi thôi
Cuộc chơi diễn ra trong sự mè nheo và van cầu của Tuệ San, cứ thắng hay gỡ được một ván là mấy hiệp sau lại thua như đầu, mỗi lúc cô không chấp nhận tỉ số này liền la lớn:
- Một hiệp nữa...!Một hiệp nữa thôi
Kết quả cũng ngã ngũ, nữ nhân hậm hực treo cây gậy lên rồi hằm hằm rời đi.
Khuất Ngôn Chấn không chấp cái tính trẻ ranh này của vật nhỏ, chỉ cười nhẹ theo sau rồi khoác vai cô, cúi xuống thông báo:
- Em thua rồi...!Thua đậm luôn
Tuệ San vờ đánh trống lảng, chỉ đáp ậm ờ lấy lệ rồi bước đi cố tình nhanh hơn.
Bất giác hắn bế bổng cô lên trên vai, đặt ngồi lên bàn bóng, lí sự:
- Thế tôi thắng, em phải đáp lại cái gì để làm quà đi chứ!
Nữ nhân dẻo mỏ, cơ thể nhỏ nhắn bị bao chặt trong vòng tay của Khuất Ngôn Chấn, biết mình không thể thoát nên cười cười lấy lệ, hôn vào hai bên má hắn rồi thản nhiên:
- Xong rồi!
Khuất Ngôn Chấn nhíu mày, hắn chen mình vào giữa hai bên đùi non của Tiểu San, kéo mông cô áp sát lại hạ bộ mình, tiện đó thuận thế tạo áp lực lên vật nhỏ với chất giọng nghiêm túc lạ thường:
- Kể rõ từ đầu tới cuối xem...!Em với tên Mã Lê Thanh kia đã gặp mặt, nói chuyện với nhau những gì?
Ngón tay nam nhân không thấy lạ lẫm khi cứ thẳng một đường vuốt dọc từ sống lưng cô rồi trườn ra đằng trước, tốc vạt váy mềm lên cao rồi sờ soạng bên ngoài chiếc quần chíp nhỏ.
Nữ nhân ban đầu còn phân vân nhưng cuối cùng cũng chịu kể:
- Ngài...!Đừng...!Đừng chỗ đó, rồi...!rồi em kể
Tuệ San bị o ép trong vòng tay Ngôn Chấn như cây dây leo uốn éo không thôi, cô vòng tay ôm chặt cổ hắn mà thủ thỉ đầy khó nhọc, ngón tay nam nhân cũng chỉ rờ nhẹ bên ngoài tạo kích thích cho đến một đoạn chuyện sau, hắn bất ngờ nổi đóa mà bóp chẹt thật mạnh vào viên tht hồng sau lớp quần, gằn lên:
- Cái gì? Em dám để thằng đó bế mình trong tay? Em đang nghĩ gì thế? Hả?
Dứt lời, Khuất Ngôn Chấn đè ngửa Tuệ San ra bàn bóng, chiếc quần chip mạnh bạo kéo toạc ra trước sự hoảng hốt của nữ nhân.
Hình như kể từ lúc nghe tin cô có ý tiếp cận Mã Lê Thanh hay gặp mặt anh ta rồi, Ngôn Chấn đều rất hay tức giận và ngăn cản.