Tuệ San từ phòng tắm đi ra, cô vắt khăn lên móc treo rồi lê thê đối dép về căn phòng quan trọng, nữ nhân ngồi ngửa ra chiếc ghế đơn thoải mái, cầm trên tay tấm ảnh Lê Thanh trong bộ vest thật lịch lãm.
Cô búng nhẹ vào góc ảnh, châm biếm:
- Tên si tình chết tiệt
Tuệ San lẩm bẩm còn người nữa, từng tầng tháp các nhân vật quan trọng trong bộ máy điều hành Delyn sẽ theo kế hoạch Ngôn Chấn vạch ra mà loại bỏ dần.
Tầng cao nhất là Mã Thành Xuyên và Mã Lê Thanh, riêng hai kẻ này lại một đối sách khác bởi cha con họ là kẻ có quyền có tiền cùng sức ảnh hưởng lớn, phải thận trọng
Bấy giờ Tuệ San chỉ đơn giản nghĩ là lời ong bướm của đám đàn ông đang lên đỉnh, sao có thể thành thật...!vậy mà Ngôn Chấn lại thực hiện.
Cô trả lời bâng quơ rằng:
- Đám tép riu của Delyn, ngài giết chúng đi...!chúng cũng góp phần cướp lấy tập đoàn và hại chết ba mẹ em
Mấy tuần sau, lần lượt báo mạng đưa tin về cái chết “bất đắc dĩ” của mấy người này, Tuệ San đã hết sức bất ngờ, thật ra là hoảng hốt.
Hiện tại, cô vô cớ nghĩ về lời Khuất Ngôn Chấn từng nói khi biết Mã Lê Thanh đã bóp cổ nữ nhân này, hắn bảo sẽ thay bằng dây thừng siết cổ tên tiểu tử ấy.
Nghĩ đến đây Tuệ San chợt giật mình, tiếng chuông cửa cũng dồn dập khiến cô trở nên nghiêm trọng hơn, người thoáng qua trong ý nghĩ đã đứng ngay bên ngoài, Khuất Ngôn Chấn
Tuệ San khóa phòng lại, cô nhanh chóng ra ngoài mở cửa nhà, nhìn cầu vai chiếc áo vest đã ướt thẫm mưa cùng cơ thể Ngôn Chấn cũng vậy, giọt mưa rơi từ tóc thấm xuống vầng trán rồi đọng trên từng giọt mi của nam nhân.
Tuệ San nóng lòng kéo hắn vào trong, sốt sắng:
- Ngài Khuất, sao ngài đến mà không báo em? Còn ướt nữa, ngài đi đâu thế?
Khuất Ngôn Chấn lặng lẽ theo hướng chỉ của cô vào phòng khách trong khi Tuệ San khóa cửa và lúi húi lau vết nước ướt nhẹp.
Điện thoại cô vang lên, của A Nghiêm nhắn tin tới, chỉ vỏn vẹn:
- Ngài Khuất vừa từ Mã gia trở về, ngài ấy chỉ đứng ngoài cổng nhìn chăm chăm vào bên trong
Tuệ San khó hiểu, cô tạm thời để đó rồi vào trong bếp pha trà gừng, mọi thứ đều vội vàng như sợ nam nhân này sẽ gặp chuyện gì.
Nữ nhân đặt tách trà xuống, tay cầm chiếc khăn lớn rồi nhắc:
- Ngài cởi áo khoác ra, đã ướt hết cả rồi
Khuất Ngôn Chấn không đáp lại, lặng lẽ làm theo lời chỉ bảo của Tuệ San, bất giác hắn bỏ một đoạn dây thừng từ trong túi áo ra khiến nữ nhân nhìn chăm chăm vào.
Xâu chuỗi theo lời hắn từng nói mục đích sử dụng dây thừng và tin nhắn A Nghiêm gửi tới, sao tự dưng Khuất Ngôn Chấn tới trước cổng Mã gia đứng trầm ngâm, còn dầm mưa rồi mới trở về
Tuệ San chợt thắt lòng lại, một tuần vừa qua không gặp cô không biết hắn đã suy tính những gì để đưa đến quyết định đã suýt thực hiện như hôm nay.
Nữ nhân hơi lùi ra xa, cô giả vờ quay vào trong bếp lấy gì đó nhưng tiếng gọi lớn đã giữ nữ nhân lại:
- Tôi cởi xong đồ rồi, phiền em lau giúp nhé?
Tuệ San quay người lại, đối diện với ánh mắt đen láy của Ngôn Chấn đang nhìn thấu vào cơn sợ hãi của bản thân, cô đành thở nhẹ từng đợt khí để trấn an mình mà tiến lại với vẻ tự nguyện đầy “cưỡng ép”, cười nhẹ:
- Vâ...!Vâng, em lau giúp ngài
Khuất Ngôn Chấn thẳng thừng kéo vật nhỏ ngồi trên đùi mình, nước mưa nhanh thấm qua bộ đồ ngủ của Tuệ San, cô để mặc đó mà tập trung lau thật nhanh.
Tuy nhiên ánh mắt vẫn bị thu hút bởi cuộn dây thừng đặt bên cạnh, cô vừa di khăn qua từng nấc thịt rắn chắc, vừa đưa ánh mắt liếc sang rồi thầm nghĩ độ dày của cuộn dây sẽ siết thít vào cổ kẻ nào vô phúc bị tên ác ma này nhắm tới.
Bất giác Khuất Ngôn Chấn lên tiếng kéo lại sự tập trung của cô đổ dồn về mình hắn:
- Em hơi xao nhãng chuyện gì à? Chỗ đó khô rồi sao cứ thấm khăn mãi thế?
Tuệ San hắng giọng, toan đặt khăn sang chỗ khác thì hai tay Ngôn Chấn chợt nắm chắc cổ tay cô, tưởng như có thể bóp gãy xương bên trong.
Hắn cúi xuống hôn lên mu bàn tay, cười thật đểu mà hỏi:
- Sao? Nghĩ về anh bạn trai của em à? Mã Lê Thanh ấy?
Tuệ San hoàn toàn khiếp đảm, cô giật tay ra cũng không được, bộ quần áo ngủ cũng bị ướt theo nước mưa Khuất Ngôn Chấn thấm vào.
Một tuần qua chắc hắn đã nổi cơn điên hay gì rồi mà kiềm chế tới tận hôm nay để tới đây “hỏi tội” mình – Tuệ San thầm nghĩ.
Cô vẫn cả gan đáp lại:
- Ngài Khuất...!hơn ai hết...!ngài biết rõ, đó là em...!đang lợi dụng tình cảm của Mã Lê Thanh, em không yêu hắn, em sử dụng hắn để trả thù
Nghe vậy, Ngôn Chấn bất giác cười lớn, hắn hành động việc gì cũng nhanh, mới đó đã vớ lấy cuộn dây thừng mà trói chặt cổ tay Tuệ San lại, gằn:
- Vậy à? Em lợi dụng tận hai người, Mã Lê Thanh và Khuất Ngôn Chấn tôi phải không? Em lợi dụng hắn để trả thù Mã gia còn tôi làm công cụ để em điều khiển, em có tận hai con cờ, Tuệ San...
Tuệ San sợ đến vùng vẫy không chịu, cô hết mực hét lên:
- Ngài Khuất, thả em...!thả em ra
Khuất Ngôn Chấn không nghe tiếng kêu gào bên dưới, hắn trói thật chặt, buộc thật chắc rồi bế thốc cô về phía phòng ngủ, đạp tung cánh cửa gây tiếng rầm lớn, cùng tiếng sấm bất ngờ rền lên tạo hiệu ứng thực tế quá sinh động, khiến Tuệ San khiếp đảm lần nữa.
Hắn thả cô xuống chiếc giường ngay đó, cà rỡn:
- Nếu đã lợi dụng tôi như thế, em hãy trả ít tiền bo để tôi thấy mình có giá trị hơn đi, San nhi.