Bữa tối diễn ra suôn sẻ, Mã Lê Thanh dường như đã chờ đợi quá lâu cho ngày hôm nay nên mọi thứ hết sức chu toàn, hắn cũng không có bất cứ hành động gì quá trớn khác, hai người chỉ đơn giản là ăn uống và nói chuyện.
Trước lúc về Mã Lê Thanh thuận tay kéo Tuệ San lại lồng ngực mình, thủ thỉ bên vành tai nữ nhân:
- Tuệ San, cảm ơn em vì bữa tối hôm nay
Nữ nhân khẽ đơ ra, hai tay cô còn đang lơ lửng rồi cuối cùng cũng quyết định trao lại hắn một cái ôm tử tế, đáp:
- Anh cũng vậy, Lê Thanh...!anh...!luôn dịu dàng và tử tế với em
Mã Lê Thanh dắt tay cô đi ra ngoài sảnh, vẫn tỏ ý tiếc nuổi mà nói thêm:
- Haizz, sao em lại đặt xe trước chứ? Nếu không anh sẽ chở em về, chúng ta có thêm vài phút ngắn ngủi
Tuệ San trong lòng đầy chế giễu, để nắm giữ cảm xúc của Mã Lê Thanh trong suốt thời gian vừa rồi không phải là dễ, luôn phải tỏ ra mình là con người ngay thẳng, chính trực, không có toan tính đồng thời quan sát thái độ để tính toán từng hành động tiếp theo.
Nữ nhân cũng biết ý nên nắm tay Lê Thanh chặt hơn, cô nũng nịu dựa cằm bên vai hắn, nhỏ nhẹ:
- Lúc nãy tới đây em cũng đi xe ngoài nên tiện nhờ tài xế lúc về đón luôn, em sợ anh mất thời gian vòng đi vòng lại quãng đường xa để đưa chở em về.
Anh đừng giận em, lần sau em sẽ hỏi ý anh trước, được không?
Mã Lê Thanh mới nghe vậy liền mềm dẻo ngay, hắn chụm đầu mũi mình lên chóp mũi Tuệ San, vẫn luôn dịu dàng như thế:
- Không phải việc gì to tát, em về đến nhà thì gọi anh
Tuệ San gật gù rồi quay đi bước lên xe, cô mở cửa xuống để vẫy chào Lê Thanh đang vui vẻ đứng đó, đi được một đoạn thì lạnh tanh mặt trở lại, kéo cánh cửa sổ lên rồi nhắc:
- A Nghiêm, anh lái xe nhanh một chút nhé...!tôi muốn về nhà sớm
A Nghiêm gật gù rồi bắt đầu nhấn ga, con đường phố đêm nay không tắc nên chiếc xe lượn lách rồi băng nhanh trên mọi con xe khác.
Tuệ San thầm cảm thán, đúng là món đồ của giới nhà giàu, chiếc xe này đi cực êm, không cảm nhận được sự rung lắc hay nghiêng ngả nào.
Cô hỏi thêm:
- À, ngài chủ tịch của anh sao rồi? Có nổi đóa lên hay không biết nữa?
A Nghiêm tủm tỉm cười, hào hứng đáp lại:
- Cô Đàm khỏi lo, ngài ấy như trẻ con ấy mà...!thích bắt bẻ, thích hoạnh họe người ta theo ý mình bởi đó là cô ngài ấy mới thế.
Chủ tịch từ nãy có tập trung làm việc được đâu nên hôm nay đã về biệt phủ trước rồi...
Tuệ San gật gù, tò mò hỏi:
- Hai người làm việc muộn nhỉ? Sao hôm nay đến tối mới tan thế?
Tuệ San đôi khi không biết cách Ngôn Chấn đối đãi với A Nghiêm ra sao mà trông anh ta có vẻ trung thành tuyệt đối với Khuất thị và hắn.
Nam nhân ở đâu là có A Nghiêm ở đó, việc quan trọng cũng chỉ giao cho mình A Nghiêm, đời sống của anh thư kí này cũng khá kín tiếng nữa đi.
Sau cùng A Nghiêm trả lời:
- Chỉ là có cớ để về sớm không hay thôi, ngài Khuất thì thêm cả có hứng về không.
Cô Đàm không thấy mấy khi cô tan học trên trường lúc - giờ chiều là ngài Khuất cũng tan làm ngay, hai người cùng về Khuất gia đấy sao...!còn hôm nay cô đi ăn với Lê Thanh, ngài ấy ở tập đoàn làm việc chắc để vơi đi nỗi buồn haha
Tuệ San ngả lưng ra sau, phồng má lên ngẫm nghĩ rồi thở dài, một lúc máy điện thoại cứ reo lên.
Không là Lê Thanh thì là bà Chi, thậm chí cả con bé Trân Nhi cũng gọi điện nô đùa.
Nữ nhân nghiêm túc nhìn vào lịch trên điện thoại, còn ngày nữa, nhất định phải bước vào căn mật thất kia một lần nữa và kết thúc tất cả.
Tuệ San như nhớ ra gì đó rồi hỏi:
- À anh Nghiêm, tập hồ sơ tráo cho Đàm thị đã xong chưa? Tôi chưa thấy ngài Khuất đưa
A Nghiêm như nhớ ra điều gì rồi nói ngay:
- Ngày mai sẽ có buổi chụp hình kỉ niệm của Chủ tịch với các sinh viên DeLU xuất sắc nhất năm , ngài Khuất sẽ gặp rồi đưa cô khi chụp hình xong...!nãy ngài ấy dặn tôi thế
Sau cùng cũng tới nhà, Tuệ San cẩn thận khóa cửa rồi lười nhác vứt bỏ mọi vật cản trên cơ thể mà vào phòng tắm làm sạch bản thân, nữ nhân nghĩ lại cái ôm ban nãy mà phì cười, Lê Thanh trước đây kiêu ngạo, hách dịch bao nhiêu thì cũng có ngày quỵ lụy rồi mùi mẫn như thế.
Một lúc sau, Tuệ San lau đầu bước ra ngoài, thay bộ đồ ngủ rồi lấy chiếc ipad dưới gối, gọi tới cho Khuất Ngôn Chấn, giọng lơ đãng:
- Em về rồi, mới tắm xong
Cả hai nhìn nhau qua camera mà tỏ ra không quan tâm đối phương, hắn cũng không chịu buông tha, cứ cạnh khóe nữ nhân mãi:
- Ờ, về rồi thì báo cho bạn trai đi kẻo người ta lo
Tuệ San dám thách dám làm, cô cố ý hào hứng đáp lại:
- Vâng, ngài nói đúng.
Em tắt máy đây, em phải gọi cho bạn trai em, báo là “Anh yêu à, em đã về tới nhà an toàn, anh chớ lo”...!Sau đó chúng em sẽ nói chuyện một lúc lâu vào kết lại bằng những lời chúc ngủ ngon đầy tình tứ và anh ấy sẽ không quên tỏ bày “Tuệ San, anh yêu em, hẹn em ngày mai chúng ta gặp nhau”.