Bữa tối diễn ra trong không khí đầm ấm và hạnh phúc – theo nhận xét của Mã Lê Thanh là như thế.
Tuệ San vẻ thưởng thức và luôn miệng khen ngon, cô cũng chủ động chia sẻ nhiều chuyện và quan tâm nam nhân hơn thường.
Điều này cũng khiến hắn có phần thấy lạ, liền bông đùa mà hỏi:
- Tuệ San, em có chuyện vui gì trước khi đến đây à?
Đàm Tuệ San toan đưa đồ ăn vào miệng thì ngưng lại, mọi cử chỉ đều từ tốn đến mức chậm rãi khiến đối phương luôn ở trạng thái nóng lòng xiết bao.
Nữ nhân nhún vai rồi vân vê lọn tóc, đáp:
- Đúng vậy, em đã chuẩn bị thật hoàn hảo cho bữa tối ngày hôm nay và tự mình cũng hài lòng với bản thân trước khi đến gặp anh...!nên em vui
Tuệ San cũng rất biết đưa ý đồ vào câu chuyện một cách tự nhiên, nữ nhân đưa chiếc cổ tay nhỏ nhắn mà trắng nõn lên trước mặt, ánh mắt nhìn từ bàn tay xuống rồi hỏi ngược lại Lê Thanh bằng câu hỏi mấy không liên quan:
- Em cũng không đeo một thứ trang sức nào trên người cả...!vòng cổ, vòng tay, nhẫn hay khuyên tai và cả trâm cài hay bờm...!anh có thấy thiếu gì không?
Mã Lê Thanh chăm chú nhìn từng cử động của nữ nhân trước mặt rồi dần dà mất tỉnh táo, đáp lại như một kẻ si tình:
- Em không cần những thứ ấy để bản thân đẹp hơn...!em và chiếc váy này, một đôi giày cao gót, chỉ vậy thôi
Tuệ San khẽ đưa tay lên che miệng mà cười nhẹ, nữ nhân đứng dậy mà vòng tới đối diện, phía Lê Thanh đang ngồi.
Cô đứng đằng sau lưng hắn, bất giác cúi người xuống rồi đan tay ôm lấy Mã Lê Thanh, hành động này khiến nam nhân trở nên bất động trên ghế ăn mà không đáp lại được lời nào.
Đôi môi căng mọng có chút bóng của thức ăn chạm nhẹ lên đốt cổ nam nhân, cô hôn thật chậm qua từng nấc da nơi này, tiếng chụt vang lên trong không gian tĩnh mịch
Như suy nghĩ đã đoán từ trước, Mã Lê Thanh nhanh và khỏe làm sao, hắn vòng ngược lại ôm siết eo cô rồi đặt ngồi trên bàn.
Nam nhân chen mình vào giữa hai chân thon của Tuệ San, tay hắn chống chắc xuống mặt bàn tạo thành thế gọng kìm, giam chặt vật nhỏ trong lồng ngực.
Ánh mắt Mã Lê Thanh sa sầm dần, nam nhân nhìn xuống đôi môi đang hững hờ kia, toan lao vào mà ngấu nghiến theo suy nghĩ ham muốn của mình liền bị Tuệ San ngăn lại.
Cô ngồi ngửa ra sau một cách thoải mái, đưa ngón tay lên chặn trước cửa miệng của Lê Thanh, nói:
- Lê Thanh, sự tinh tế của anh đã mất đâu rồi?
Tuệ San đưa cánh tay nhỏ lên lắc lắc trước mặt Lê Thanh, nhắc:
- Hôm nay em không đeo chiếc vòng tay quan trọng của mình, đó là vật mẹ em để lại
Mã Lê Thanh trước giờ đâu có để ý đến mấy thứ tiểu tiết như vậy, hắn ngăn lại sự suồng sã của bản thân rồi đứng thẳng dậy, vật vờ hỏi:
- À...!À ừ...!vậy sao em không đeo?
Tuệ San khoanh tay, đáp:
- Em làm rơi trong thư phòng, anh đã nói sẽ tìm hộ và trả cho em, nó đâu rồi?
Mã Lê Thanh bấy giờ mới nhớ ra, hắn đánh nhẹ lên trán mình rồi mau chóng đáp:
- Đúng rồi, xin lỗi Tuệ San, anh quên mất.
Anh để ở hộc tủ bàn trong mật thất, để trong đó mà chiếc vòng nhỏ, anh không nhìn thấy nên quên đi
Tuệ San như mở cờ trong bụng, cô nhân cơ hội này vòi vĩnh:
- Vậy anh đưa em lên đó lấy lại đi, em đã cho anh thời gian qua để anh nhớ và trả lại em...!sao anh có thể bỏ quên nhiều thứ về em như thế? Chiếc vòng còn là vật mẹ em để lại, đã đeo trên tay em từ thuở em lọt lòng mà bị bỏ lại ngoài cổng viện côi nhi.
Có phải anh không yêu em? Hay...!anh lợi dụng em à?
Nữ nhân càng nói càng có ý phân tích đổ dồn tội về cho Mã Lê Thanh, khuôn mặt hắn rối rắm đến đáng thương, ngay lập tức phản bác:
- Tuệ San, sao em nặng lời vậy? Nếu lợi dụng em thì thời gian qua anh cung phụng em như thế làm gì?
Tuệ San giả vờ quay đi, hoàn toàn ngó lơ lời giải thích của Mã Lê Thanh, có vẻ thành công khi mà hắn cũng xuôi theo, liền nắm lấy tay cô rồi hạ giọng:
- Nào, lên lấy vòng nhé? Bữa tối nay mới vui vẻ như thế, đừng vì chút chuyện này mà buồn bực
Kế hoạch của Tuệ San thế là thành công bước đầu, cô nghĩ tiếp việc cần làm khi vào lại căn mật thất ấy là gì để Mã Lê Thanh phải đi khuất khỏi nơi ấy thì nữ nhân mới có cơ hội ra tay.
Cô nhìn quanh một lượt căn mật thật, nam nhân bật đèn sáng rồi đi ra phía hộc tủ lục lọi.
Nữ nhân cũng nhanh chân chạy ra bám theo, bàn tay cô vờ tìm rồi hỏi:
- Chiếc vòng ấy mà anh không nhớ rõ cất đâu ư?
Lê Thanh xấu hổ khi mất điểm, rối rắm xin lỗi:
- Tuệ San, đừng trách anh nhé...!Anh cất đây lâu mà không trả em ngay, chắc là một trong ba ngăn tủ này thôi
Tuệ San nhanh nhảu chạy sang tìm hai ngăn còn lại, cô thấy chiếc vòng rồi ngay lập tức giấu nhẹm trong lòng bàn tay, quay đi giấu vào cúp áo ngực rồi cứ thế cùng Lê Thanh lục tung ba ngăn tủ lên trong sự sốt sắng của nam nhân.
Có vẻ Lê Thanh vốn coi cô là người quan trọng thật sự nên không có chút dè chừng nào khi đưa Tuệ San vào đây một lần nữa.
Hắn vò đầu, lẩm bẩm:
- Lạ nhỉ? Anh cất trong này mà
Tuệ San thử đề nghị:
- Thôi, anh ra ngoài bàn thư phòng tìm đi, nhỡ anh nhớ nhầm cất ở đâu...! còn em sẽ xem lại ba ngăn này thật cẩn thận nhé, có được không?
Mã Lê Thanh nghe vậy liền hơi nhụt ý, hắn quay sang nhìn chằm chằm Tuệ San đang nôn nóng, ánh mắt cô trong veo nhìn hắn cùng hai tay bấu lại như rất mong chờ tìm lại vật quan trọng của mình.
Có vẻ nghĩ thông, Mã Lê Thanh vậy mà chịu ra ngoài, trước khi đó còn nhắc cô:
- Nhớ nhé, anh chỉ để vòng của em ở một trong ba ngăn này, hãy tìm kĩ...!và đừng tò mò mọi thứ xung quanh.