Vân Thanh Từ trèo lên giường.
Y trước giờ sống an nhàn sung sướng, bản thân có giờ giấc sinh hoạt cố định, cho dù sau này bị đưa vào lãnh cung, dưới tình huống chi phí ăn mặc cơ bản vẫn đầy đủ, cũng sẽ đi ngủ đúng giờ.
Điều duy nhất khiến y thấy khó chịu chỉ có mấy ngày trước khi nhảy lầu, Ngân Hỉ bị người ta siết cổ đến chết, tìm Kim Hoan khắp nơi không thấy, tự phải lục lọi tìm quần áo ấm thì phát hiện Kim Hoan bị người ta bẻ gãy xương nhét vào một cái rương với kích cỡ gần như không thể chứa được một cơ thể người lớn.
Bị chết ngạt.
Khoảnh khắc đó, y mới biết mình không sống nổi nữa.
Y dần hiểu được, tất cả những chuyện này, chắc chắn là Lý Doanh đã ngầm đồng ý.
Có lẽ vì nể tình cảm ngày xưa, hắn không muốn tự mình ra tay giết y, cho nên để y bị mấy thứ người không ra người, ma không ra ma này tùy ý sỉ nhục.
Y chỉ biết Ngân Hỉ do Chu Triệu giết, còn rốt cuộc là người nào dùng thủ đoạn này giết Kim Hoan thì không biết.
Có lẽ là Ninh phi cũng có lẽ là người khác từng có thù với y.
Không biết đáp án, vậy thì đều tính lên đầu Lý Doanh.
Động tác của Lý Doanh rất nhẹ, nhưng tiếng nước vẫn truyền đến tai y, Vân Thanh Từ nhắm mắt lại, mặc dù y tự nói với bản thân, Lý Doanh hiện tại không phải Lý Doanh kiếp trước, nhưng đã ngủ lại bị người ta gọi ra ngoài, vẫn khiến cho y cảm thấy không vui.
"Không được phát ra tiếng động."
Y cố ý làm khó Lý Doanh.
Không biết Lý Doanh đã tắm như thế nào, nhưng sau đó thật sự rất yên tĩnh, Vân Thanh Từ không kịp suy tư vì sao hắn lại nghe lời như thế, thì đã bị việc hắn rất phối hợp làm cho hài lòng mà ngủ thiếp đi.
Lý Doanh mặc y phục lên, Liễu Tự Như rón rén đi tới bên cạnh hắn: "Bệ hạ uống chén canh ấm này trước đi ạ, không quân hậu lại lo lắng."
Vân Thanh Từ hoàn toàn chẳng lo lắng cho hắn.
Lý Doanh bưng chén uống một hơi cạn sạch, sau khi lấy trà súc miệng, lại nhận khăn tay lau miệng.
Liễu Tự Như bưng khay im lặng rời đi.
Vân Thanh Từ vẫn chưa buông màn giường.
Lý Doanh đi đổi lồng đèn thành lồng chuyên dụng vào ban đêm trước, trong phòng tối đi, hắn một mạch đi tới bên giường Vân Thanh Từ, giơ tay thả màn giường xuống.
Giường phượng rất rộng, cũng rất lớn, Một mình Vân Thanh Từ chỉ chiếm một phần tư, còn dư lại một khoảng rất lớn, đủ để chứa thêm một người.
Nhưng Lý Doanh không nằm.
Chuyện cho tới bây giờ, hắn không thể không đối mặt với sự thật, Vân Thanh Từ không còn yêu hắn nữa.
Hắn không thể như lẽ đương nhiên tới cung của y, nằm bên cạnh y, cũng không thể làm những chuyện mà người yêu hay làm với nhau nữa.
Thậm chí, còn chẳng có tư cách đánh giá những hành động của y nữa.
Vân Thanh Từ nửa đêm tỉnh lại.
Y mơ màng nghe được tiếng mơ ngủ, hình như đang gọi tên y, Vân Thanh Từ dựng thẳng lỗ tai, chậm rãi ngồi thẳng, ánh sáng gần như bị màn giường chặn lại hoàn toàn, y từ trong túi vải màu đen bên gối lấy ra một viên Dạ Minh Châu, đưa tay kéo màn giường ra.
Lý Doanh ngủ trên giường cạnh giường y, trán đẫm mồ hôi lạnh, trên cổ cũng vậy, sắc mặt dưới ánh sáng của Minh Châu tái xanh như ma.
Có lẽ bị ánh sáng của Minh Châu kích thích, Lý Doanh đột nhiên mở mắt ra.
Trong nháy mắt đó, trái tim Vân Thanh Từ đập điên cuồng, Minh Châu bỗng nhiên rớt khỏi tay, phản xạ có điều kiện lùi vào trong giường một đoạn.
Màn giường rủ tán loạn, ngăn cách tất cả mọi thứ lại.
Bên ngoài, Minh Châu được một bàn tay trắng thon dài vững vàng tiếp được.
Lông mi Vân Thanh Từ run rẩy, nín thở.
Y nghi ngờ, có phải hôm nay Lý Doanh tới lãnh cung tiền triều bị ma quỷ trong lời đồn nhập vào hay không, nếu không sao lại có ánh mắt đáng sợ như vậy.
Trên gương mặt tái xanh kia, con ngươi như hắc động, lại giống như hai lỗ đen bị người ta tiện tay móc ra, không có tí hồn nào.
Như muốn ăn thịt người vậy.
Bên ngoài màn giường im ắng không một tiếng động.
Chốc sau, Vân Thanh Từ nghe được giọng nói: "Thanh Từ?"
Là giọng của Lý Doanh, rất dịu dàng, Vân Thanh Từ hơi chần chờ: "Bệ hạ?"
"Ừ." Lý Doanh nói: "Ta lại gặp ác mộng, khiến ngươi sợ à?"
Vân Thanh Từ đúng là có nghe nói gần đây hắn thường xuyên ngủ không ngon, nhưng tận mắt nhìn thấy vẫn là lần đầu.
Y không khỏi nghi ngờ, vì sao Lý Doanh gặp ác mộng khác thường như thế, Nguyên Bảo lại không nói một chữ nào, cũng không đề cập tới?
Không đúng, lúc ấy hắn đã muốn nói, nhưng Lý Doanh đột nhiên xuất hiện ngăn cản.
Sau đó, khi tới thông báo lần nữa thì nói là ngủ không ngon lắm, rõ ràng là có người cố ý chặn miệng.
Vân Thanh Từ trước đây vẫn luôn lo lắng cho cơ thể và cuộc sống của Lý Doanh, cho nên nghe Nguyên Bảo đặc biệt báo cáo chuyện này cũng không thấy kinh ngạc gì.
Tại sao Lý Doanh lại gặp ác mộng? Bắt đầu từ khi nào? Chuyện như vậy, vì sao kiếp trước y không hề có chút ấn tượng nào, cũng không hề có điềm báo trước.
Hắn vì sao lại muốn cản Nguyên Bảo nói cho mình biết chuyện này?
Hắn đang cố che giấu điều gì?
Lại thêm một nghi vấn nhồi vào đầu, nhưng y phát hiện bản thân lại không có cách nào lý giải được.
Y nhíu mày, nghe được Lý Doanh lại mở miệng: "Ngươi không sao chứ?"
Dừng một hồi, Lý Doanh lại hỏi: "Ta có thể, nhìn ngươi một chút không?"
Chút chuyện nhỏ này còn cần hỏi sao?
Vân Thanh Từ lấy chân đá màn giường một cái, Lý Doanh liền giơ tay vén lên, ánh sáng Minh Châu chói mắt, trong màn nháy mắt sáng tỏ.
Ánh mắt của hắn lại dịu dàng mà sâu xa, ngoại trừ sắc mặt vẫn tái nhợt như trước thì tất cả những việc vừa rồi đều chỉ như ảo giác.
Nam nhân lấy túi vải màu đen bị vứt bên cạnh y, đặt viên ngọc vào, sau đó đứng dậy và treo màn giường lên, đi thắp đèn cho sáng hơn chút, rồi lại quay lại ngồi xuống bên giường của y, nói: "Xin lỗi vì khiến ngươi sợ hãi."
Hôm nay Lý Doanh đã nói rất nhiều lời xin lỗi với y.
Vân Thanh Từ hơi không tự nhiên, y đã quen với việc Lý Doanh kiêu ngạo ngồi ở trên cao, huống chi việc này có là gì đâu, y lặng lẽ nhìn thoáng qua cái giường kia, không khỏi lộ ra vẻ mặt một lời khó nói hết.
Chiếc giường thấp đó là để cung nhân trực hầu dùng, vừa thấp vừa hẹp, Lý Doanh như vậy, xét về chiều dài mà nói thì chân hẫng ra quá nửa, về chiều rộng thì bả vai cũng dư ra một đoạn, xét về độ thoải mái thì lại càng quá hơn, xoay người một cái là ngã sấp mặt ngay.
Y bỗng nhiên thấy hả hê khi có người gặp họa, nói: "Sao ngươi lại ngủ ở đó?"
"Sợ quấy rầy ngươi nghỉ ngơi."
"Nằm đó không thoải mái lắm nhỉ." Vân Thanh Từ nghiêm túc nói: "Giang Sơn điện không chứa được ngươi sao?"
Lý Doanh im lặng một lát: "Ta muốn ở gần ngươi."
Vân Thanh Từ bật cười.
Y lấy chân đạp Lý Doanh một cái, nói: "Gì đây, ta nói vẫn chưa đủ rõ ràng sao? Ta nói, ta không thích ngươi nữa, ngươi lại muốn gì đây?"
Y nghiêng đầu, nói: "Tại sao ngươi lại dày vò bản thân như thế?"
Y thật sự cảm thấy rất mông lung, rất khó hiểu, "Cho dù hiện tại ta chỉ là quân hậu trên danh nghĩa của ngươi, bỏ đi mối quan hệ ấy thì chúng ta vẫn là bạn bè, vẫn là mối quan hệ đôi bên cùng có lợi, ta sẽ không cố ý làm khó ngươi."
Y tiếp tục đạp Lý Doanh, ngữ khí mềm mỏng, tỏ vẻ dễ thương lượng: "A Doanh, đừng giày vò bản thân nữa, những gì cần nói đều đã nói rồi, ngươi nghe lời đi, về Giang Sơn điện ngủ thì có khi còn có thể ngủ thêm vài giờ nữa."
Trước kia y thường xuyên vừa đạp vừa làm nũng Lý Doanh, để Lý Doanh làm này làm kia cho mình, bây giờ, động tác không thay, giọng điệu cũng không đổi, nhưng mỗi một chữ lại giống như lưỡi dao sắc bén, rạch từng rạch vào lòng.
Lý Doanh nắm lấy cái chân ấy.
Vân Thanh Từ không tránh.
Y thật sự không hy vọng Lý Doanh tiếp tục tự hành hạ nữa, sống lại một đời, y sẽ không dồn hết tâm trí yêu người này nữa, đồng thời y cũng không hy vọng Lý Doanh đặt tâm tư lên người mình.
Được nhiều hơn mất sẽ khiến con người sinh ra hận thù.
Lý Doanh ngước mắt lên, nhìn không ra hắn đang suy nghĩ cái gì, giống như chỉ là muốn nhìn Vân Thanh Từ như vậy mà thôi: "Nếu như ta không yêu ngươi, ngươi có vui không?"
Vân Thanh Từ nghiêm túc suy nghĩ.
Lý Doanh lẳng lặng nắm chân y, ngón tay vô thức co lại, cơn sóng trong lòng đột nhiên cuộn trào, rất khó miêu tả rốt cuộc là khát vọng hay là đang sợ hãi nữa.
Ngón tay hắn ấn lên mắt cá chân Vân Thanh Từ, xúc cảm nhẵn nhụi trơn láng, rủ mắt nhìn, vẫn hệt như trước đây trắng trẻo tinh tế.
Bên tai truyền đến giọng Vân Thanh Từ, trong trẻo thẳng thắn: "Không có cảm giác gì."
Không vui, cũng chẳng không vui.
Hắn yêu hay không yêu, đối với Vân Thanh Từ mà nói, đã không còn quan trọng nữa.
Yết hầu Lý Doanh cuộn lên cuộn xuống, nuốt hết những lời muốn nói mà không nói được xuống.
Kiếp trước mong ước của hắn chẳng qua chỉ là hy vọng nhìn thấy Vân Thanh Từ còn sống, nhưng con người luôn tham lam, nhìn thấy y còn sống thì hy vọng y vẫn còn yêu, hy vọng y vẫn còn yêu, rồi lại hy vọng y sẽ giống như lúc trước yêu mình sâu đậm.
Con người luôn có những lúc tự cao tự đại, lòng lang dạ sói, không lỡ xa rời những thứ bên cạnh mình.
Cá và tay gấu không thể có cả hai, chưa phải cuối cùng, thì sao mà biết được, kiêu ngạo, tự tôn, ngai vàng, ở trước mặt ngọn đuốc đang cháy mãnh liệt ấy thì quả thực chẳng đáng nhắc tới.
Câu thành ngữ "Cá và tay gấu không thể có cả hai" xuất phát từ bài thơ "Ngư ngã sở dục dã" (Cá, là thứ ta muốn) của Mạnh Tử: "Cá là món ta thích, tay gấu cũng là món ta thích, không thể có cả hai thì ta bỏ cá lấy tay gấu....!
"Ý nghĩa không phải là nói rằng không thể không có được cả hai cùng một lúc, mà là nhấn mạnh rằng chúng ta nên biết nhặt lên bỏ xuống như thế nào khi chỉ được chọn một trong hai.
Trong đó cũng có ý rằng những thứ tốt thì đừng sở hữu quá nhiều, nếu không sẽ không phản ánh được giá trị của nó, giống như một núi không thể có hai hổ.
Nhằm mục đích nhắc nhở mọi người cách lựa chọn khi đứng trước các lựa chọn.
Tác giả: Kiều Dữu.Truyện được dịch bởi: Bông (feifei)
—------------------------------------
Nhưng hắn cũng chẳng còn cơ hội nữa.
Trong đầu bỗng nhiên nhớ lại cuộc nói chuyện ngắn ngủi không quá vài câu kia.
"Bệ hạ đã từng nghĩ tới việc trên đời này vốn không có nghịch thiên cải mệnh không, hoặc nếu có, vậy thì chẳng qua cũng chỉ là số mệnh đã định mà thôi."
"Trẫm luôn có một nỗi nhớ nhung."
"Cho dù thật sự trở lại quá khứ, ngài cũng không thể biết được, kết cục đã định của kiếp này không cách nào thay đổi."
"......!Nếu thật sự có một trẫm khác trở về, vậy thì nhiều năm về sau cũng rất đáng giá.
Hắn hỏi: "Đại sư có thể đưa ra thông tin chính xác không?"
"Nếu ánh đèn này chuyển sang màu đỏ thẫm, chính là thời khắc lòng thành sẽ vượt qua mọi khó khăn." Người nọ đọc một câu pháp hiệu: "Bệ hạ cũng có thể yên tâm rồi."
......
Nếu như kiếp trước hắn biết việc này sẽ thành sự thật, hơn nữa, nếu như quân hậu nhảy lầu cũng quay trở lại thì chắc chắn hắn sẽ không để ý y có còn yêu hắn như trước kia hay không.
Trái tim Lý Doanh chìm xuống vực sâu, biệt tăm biệt tích.
Vân Thanh Từ lại chậm rãi nói một câu: "Nhưng vẫn sẽ có chút không cam lòng."
Lý Doanh đột nhiên ngước mắt lên.
Thổi bùng ngọn lửa vẫn chưa tắt trong lòng.
Hắn không chớp mắt nhìn Vân Thanh Từ, sự khao khát vô hạn ùn ùn trào ra.
Nhưng khóe miệng đối phương lại nhếch lên, đuôi lông mày đầy ác ý: "Ta nói như vậy, bệ hạ sẽ đơn phương tình nguyện yêu ta sao?"
Y lại trêu hắn nữa.
Nhưng đây mới là Vân Thanh Từ, chỉ cần y đã từng bỏ ra thì nhất định phải được đáp lại, cho dù không phải đáp lại cái này thì cũng phải đáp lại cái kia.
Lý Doanh không nói gì.
Hắn cúi đầu, cẩn thận bỏ chân Vân Thanh Từ vào trong chăn, người sau lười nhác thu chân, thầm nghĩ cái gì mà điên dại vì y, cẩu hoàng đế, mồm chẳng nói được câu nào thật lòng.
Y không truy hỏi vấn đề vừa rồi, khôi phục sự hòa hợp thân thiện, thuận miệng nói: "Sắp thượng triều rồi, ngươi có muốn nghỉ ngơi một chút không?"
"Còn ngươi thì sao?"
"Đương nhiên ta muốn ngủ rồi, trời lạnh như vậy, ta còn có thể ngủ đến khi mặt trời mọc cao tít nữa ấy."
Vân Thanh Từ cuộn chăn lên nằm xuống, nhìn thấy Lý Doanh ghim góc chăn cho mình.
Không khỏi ngẩng đầu nhìn hắn.
Cuối cùng không nhịn được hỏi: "Hôm nay ngươi, sao lại tới lãnh cung tiền triều?"
"......!Không phải ngươi nói là, muốn xây một tòa nhà sao?"
"Không phải ngươi nói không xây sao?"
Lý Doanh nhìn y một lúc, "Sao ngươi lại muốn xây tòa nhà kia?"
"Ta cảm thấy ngươi nợ ta." Vân Thanh Từ nói: "Ngươi lừa ta vào cung, ta chẳng được gì cả, không lẽ đến một tòa nhà cũng không được sao?"
"Ta chưa từng lừa..."
"Ngươi lại thế rồi." Vân Thanh Từ cắt ngang hắn, trừng mắt nhìn hắn nói: "Có phải ngươi muốn nói ngươi không thể làm gì khác hay không? Ta muốn một tòa nhà, không cho cũng phải cho."
Y trùm đầu xong lại thò ra mỉa mai hắn: "Đồ keo kiệt."
Lý Doanh: "..."
Hắn nhìn Vân Thanh Từ chui vào chăn, sau đó đưa lưng về phía hắn, chân dùng sức đạp chăn một cái.
"Ngươi thật sự, muốn có nó như thế sao?"
Thật ra cũng không quá muốn có như vậy, nhưng y sớm đã quen với việc vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy đèn lồng của Lưu Kim Tê Phụng Lâu nguy nga lộng lẫy, sơn son thếp vàng, bây giờ không thấy nữa, trong lòng luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, tất nhiên quan trọng nhất vẫn là ý nghĩa của tòa nhà kia.
Lưu Kim Tê Phụng Lâu là vì y mà xây dựng lên, đó là vinh sủng lưu danh sử sách, đứng ở nơi đó, ai dám xem thường Vân gia y.
Càng đừng nói đến đứng ở trên lầu là có thể nhìn thấy biệt viện ngoại ô ở với mẹ khi còn nhỏ, Vân Thanh Từ cực kỳ thích tòa nhà ấy, nếu không cũng sẽ không chọn nhảy xuống từ đó.
Kiếp trước vì Lý Doanh đuổi y ra khỏi cung, mà hại y mất sạch thanh danh nên không thể không xây tòa nhà này tuyên bố với mọi người y vẫn là quân hậu được sủng ái nhất.
Tuy nói kiếp này Lý Doanh đã vì y mà dùng đến pháp giá rồi, nhưng đó cũng chỉ là truyền miệng mà thôi, toà nhà kia mới có sức thực, tuyên truyền mãi về sau.
Vân Thanh Từ cũng là người sĩ diện, hư vinh.
Y tiếp tục quay lưng lại với Lý Doanh, nói, "Ừ."
"Được." Lý Doanh thở dài: "Ngày mai, ta sẽ nhờ bộ công vẽ bản thiết kế."
"Ta có bản thiết kế." Vân Thanh Từ sợ hắn đổi ý, xoay người từ trên giường nhảy xuống, chân trần phi tới trước bàn lấy ra một bản vẽ, lại chạy trở về đưa cho hắn, nói: "Ngươi xem, thế nào, ta vẽ đó, đẹp không?"
"..." Rõ ràng là không thể thiếu công lao của bộ công người ta mà.
Lý Doanh nhìn thoáng qua, đầu lại đau đớn một trận, hắn nhanh chóng gấp lại, Vân Thanh Từ lập tức nói: "Ngươi làm gì đấy, đừng có gấp lại, lát nữa bị nhăn nhìn sẽ không rõ nữa đâu."
Lý Doanh buông tay, tạm thời trải ra trên bàn ở đầu giường, sau đó khom lưng ôm Vân Thanh Từ chân trần trở lại trên giường, sau đó đắp chăn cho y, nói: "Ngươi cứ thế đòi hỏi ta, không sợ ta tức giận?"
Vân Thanh Từ nhướng mày, nói: "Ta cung cấp miễn phí bản vẽ cho tên họ Lý nhà ngươi, để cho cấm thành của ngươi từ nay về sau có thêm một cảnh đẹp, nói không chừng sau này có thể tiếng thơm muôn đời, ngươi cảm ơn ta còn không kịp, dựa vào cái gì mà tức giận?"
Vân Thanh Từ không hề sợ hắn.
Nếu đã là vì lợi ích, xây một toà nhà chẳng qua cũng chỉ là vinh sủng đầu tiên y đòi từ Lý Doanh.
Chức vị của Trương Tư Vĩnh hiện giờ đang để trống, y chuẩn bị đẩy tam ca lên, chỉ là chuyện chính trị lén nói với Lý Doanh khá mẫn cảm, Lý Doanh cũng không phải là hôn quân bị y quyến rũ đến mất hồn mất vía, thổi gió bên gối là không được.
Ý chỉ lợi dụng mối quan hệ vợ chồng để tư lợi.
Nhưng Lý Doanh có điều lệnh xây nhà cho y, người phía dưới sẽ biết được rằng nhà ai mới là nhà được trọng dụng.
Đến lúc đó có mưu đồ gì cũng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Lý Doanh quan sát y, cười.
"Quân hậu nói có lý."
Tác giả có lời muốn nói:
Bé Từ: Ta muốn cái này, cái này, cái này, cái kia, cái kia, cái này, cái kia.
Lý Hoàng: Ta biết rồi..