Lý Doanh tắm rửa không có người hầu hạ.
Thật ra từ năm hắn đuổi Vân Thanh Từ đi, rồi lại đón về, đã không để cho ai hầu hạ nữa.
Nhưng như vậy, sau khi hạ nhân chuyển thùng gỗ và nước nóng vào xong, sẽ để hắn ngồi một mình, toàn bộ Triều Dương cung, thậm chí ngay cả một tỳ nữ thái giám cũng không có.
Tất cả mọi người đều bị ngăn ở ngoài cửa, trong cung điện lớn như vậy, chỉ có một mình hắn.
Một khung cảnh yên tĩnh.
Cánh tay đặt trên thùng gỗ có một mảng lớn những vết sẹo, mỗi một vết đều nhìn mà sợ, Vân Thanh Từ gần như không thể tin, đây là cơ thể của Lý Doanh.
"Ngươi việc gì phải khổ như vậy...!Người chết rồi cũng không thể sống lại." Y lại mở miệng, lòng bàn tay chậm rãi rời khỏi mắt Lý Doanh, cảm giác khó nói trong lòng càng ngày càng đậm.
Y biết Lý Doanh từng yêu y, cho dù y từng phủ nhận tình yêu ấy, dán cho Lý Doanh vô số nhãn mác đê tiện, vô sỉ, hạ lưu, cũng vẫn không phủi đi được sự thật hắn từng yêu y.
Y luôn cho rằng, Lý Doanh yêu y không sâu đậm bằng y yêu hắn, cho nên y buồn bực, hối hận, căm ghét.
Sớm biết, thì đã không yêu hắn.
Vân Thanh Từ là người khao khát cho đi thì phải nhận được báo đáp tương tự, không nhận được y sẽ không cam lòng, nhận được y sẽ thỏa mãn, nhưng lỡ như sơ ý, báo đáp kia lại nhiều hơn những gì y cho, y sẽ cảm thấy sợ hãi bất an.
Tự hỏi bản thân, nếu Lý Doanh đi, Vân Thanh Từ cũng sẽ không thể vì hắn mà làm được đến mức này.
Đương nhiên quan trọng nhất chính là, người chết, một người đã chết, chẳng thể biết được gì nữa, người đó sẽ không biết được những gì mình đã làm cho họ, Vân Thanh Từ sợ nhất là tự mình cảm động, nếu y vì Lý Doanh làm gì đó, vậy nhất định sẽ làm ầm lên cho tất cả mọi người đều biết, quan trọng nhất chính là phải để cho Lý Doanh biết.
Nếu biết rõ hắn không thể biết gì nữa, y tuyệt đối sẽ không làm.
Giống như y cắt cổ tay là vì để lý Doanh đau lòng, đóng vai thuỳ mị nhỏ nhẹ là vì để hắn thích.
Mà vết thương trên người Lý Doanh, có thể nói là lăng trì.
Tự mình lăng trì chính mình, chỉ để chờ đợi một ngọn đèn gần như không có khả năng chuyển đỏ, tra tấn vô hạn như vậy, Vân Thanh Từ thực sự không dám tưởng tượng đến loại cảm giác thống khổ ấy.
Ngoài ra, trên lưng Lý Doanh còn có vài vết thương do dao, còn có vết thương do bị trúng mũi tên, đây có lẽ là vết thương để lại trong mấy năm đi chinh phạt Bắc Thần này.
Vân Thanh Từ dùng mu bàn tay dụi mắt, đưa tay kiểm tra nhiệt độ nước, mới nhớ ra mình không thể cảm nhận được gì.
"Chắc nước lạnh rồi đó, ngươi mau đi ra đi."
Dứt câu được một lát, Lý Doanh cuối cùng cũng từ trong thùng tắm đứng dậy.
Giọt nước trượt trên thân thể đầy vết thương, hắn điềm nhiên như không lau khô cơ thể, áo đơn mỏng manh bao bọc hoàn toàn cơ thể hắn.
Vân Thanh Từ bỗng dưng không dám nhìn vết thương trên người hắn.
Y chớp chớp mắt vài cái, thấy Lý Doanh xách ngọn đèn quý báu của hắn, đi về phía giường.
"Ngươi đã biết phải đi ngủ, lúc nào rồi mà còn vậy, ngươi thật sự không cần..."
Y muốn nói, ngươi thật sự không cần mạng nữa có phải không?
Lại nhớ ra, Lý Doanh quả thật là không muốn sống nữa.
Lý Doanh lên giường, Vân Thanh Từ cũng trèo lên, mặt đối mặt nằm xuống với hắn, nhìn thấy ngón tay gầy gò của hắn vươn vào dưới gối, lấy ra một cây trâm ngọc bích xanh, áp phần nhọn trơn bóng lên ngực.
Hắn nặng nề nhắm mắt lại.
Vân Thanh Từ nhận ra, đó là cây trâm y cài lúc tự sát.
Nhìn Lý Doanh ngủ, y dần dần yên lòng.
Y không ngủ được, vì thế ngẩn người nhìn chằm chằm Lý Doanh.
Hắn thật sự gầy đi rất nhiều, nhưng vẫn là đường nét quen thuộc trong trí nhớ, mái tóc dài hoa râm khiến hắn nhìn như đã trải qua gió sương, Vân Thanh Từ kề sát hắn hơn, nhỏ giọng nói: "Lý Doanh."
"Lý Doanh...!Ngươi sống tốt cuộc sống của mình đi, ta biết rồi, ta biết, ngươi không cố ý, ta không muốn thấy ngươi sống như thế này."
Ta thà hận ngươi ghét ngươi, cũng không muốn đau lòng vì ngươi, ngươi có biết không.
Nửa đêm, Lý Doanh bị ác mộng đánh thức, đôi mắt đen nhánh của hắn chậm rãi mở ra, khuôn mặt phờ phạc hơi tái xanh.
Hắn khẽ rên rỉ, đau khổ nắm chặt cây trâm, sau đó xoay người, dùng cánh tay che mắt.
Không lâu sau, hắn lại xoay người đi xoay người lại trên gối, ôm đầu cuộn tròn lại.
Tiếp theo, là sự im lặng đến nghẹt thở.
Cuối cùng sau khi cả người đổ đầy mồ hôi lạnh hắn cũng nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Vân Thanh Từ hy vọng hôm nay không phải thượng triều, hắn có thể ngủ thêm một lát, trước kia y cũng thường chờ mong như vậy, khi đó y hy vọng Lý Doanh có thể ở bên y nhiều hơn.
Còn bây giờ, y chỉ hy vọng, Lý Doanh có thể ngủ ngon được một giấc.
Đáng tiếc, trời không thỏa lòng người, trời chưa sáng, bên ngoài đã truyền đến tiếng động: "Bệ hạ, đã đến lúc thượng triều rồi."
Lý Doanh ngay lập tức tỉnh dậy.
Hạ nhân nối đuôi nhau mà vào, Lý Doanh tự rửa mặt, tự chải tóc, lại tự mình mặc long bào, đeo móc thắt lưng ngọc, Liễu Tự Như đến gần giúp hắn chỉnh trang lại một chút, cung nhân quỳ xuống giúp hắn sửa sang lại vạt áo.
Mọi thứ xong xuôi, long ủng mũi vênh bước ra khỏi Triều Dương cung.
Vân Thanh Từ lên loan giá ngồi cùng hắn, nhắc nhở hắn: "Ngươi còn chưa ăn gì."
Y quát Liễu Tự Như: "Sao ngươi không nhắc hắn là hắn vẫn chưa ăn cơm?"
Chẳng ai để ý đến y.
Vân Thanh Từ ngồi trên ngai vàng cùng hắn, cả triều đường đều yên lặng.
Y nhìn thấy nhị ca, quan phục của huynh ấy đã thay đổi, vẻ mặt cũng nghiêm cẩn hơn, nhưng y không nhìn thấy cha, nghĩ đối phương tuổi tác cao, đã rời khỏi quan trường, ngay cả Khâu thái úy cũng không có ở triều đường.
Có người đang nói: "Lũ lụt lần này, các quan địa phương quả thực tắc trách, nhưng..."
Người đó không nói tiếp, im lặng không lên tiếng.
"Nếu đã tắc trách, thì phải trị tội, lũ lụt mới đến là thiên tai, không kịp thời xử lý chính là nhân họa, tạm giam trước, chờ lệnh xử trí." Trước kia vào những lúc như thế này, hắn sẽ hơi nghiêng người, bày ra tư thế áp bức, nhưng hiện tại, hắn chỉ lười biếng dựa người, vẻ mặt nhàn nhạt: "Chư vị ái khanh, có dị nghị gì không?"
Nhân hoạ: Thảm hoạ do con người gây ra.
Tác giả: Kiều Dữu.
Truyện được dịch bởi: Bông.
Cả triều kính lễ, không hẹn mà cùng nói: "Thần không có dị nghị."
Vân Thanh Từ hốt hoảng không còn nhận ra hắn nữa.
Lý Doanh trước kia không phải như vậy, lúc hắn lên triều dĩ nhiên là uy nghiêm, nhưng sẽ không tùy ý thích làm gì thì làm như thế này, đó là một loại hờ hững toát ra từ trong xương tủy.
Đối với hắn mà nói, triều chính dường như chẳng khác gì ăn cơm uống nước, bây giờ hắn là thiên tử chi phối triều đình, không còn là thiếu niên thiên tử bị triều đình vây hãm nữa.
Từ phản ứng của các quan văn võ trong triều, có thể thấy, hắn gần như không cần làm thêm bất kỳ động tác nào nữa, bởi sự sợ hãi đối với hắn đã ăn sâu vào trong lòng.
Hắn diệt toàn tộc Trương gia, giết chết hết tất cả các phi tần, còn gì nữa? Hắn còn làm ra chuyện gì khiến người người sợ hãi nữa?
Sau khi hạ triều, hắn cũng không lưu luyến gì.
Loan giá đưa hắn trở về Triều Dương cung, Vân Thanh Từ đuổi theo phía sau, chợt thấy hắn dừng chân, ngẩng đầu nhìn.
Vân Thanh Từ theo tầm mắt của hắn, nhìn thấy mái hiên cong vểnh của Tê Phụng Lâu, Lý Doanh như là chỉ lơ đãng ngẩng đầu liếc qua, rồi lập tức rủ mắt bước nhanh vào trong cung.
Vân Thanh Từ vẫn nhớ đến chuyện hắn chưa dùng bữa: "Ngươi mau ăn cơm đi, cứ tiếp tục như vậy, sao cơ thể chịu được."
Cũng may, ngự thiện phòng tận chức tận trách, đã chuẩn bị xong bữa ăn, có mặn có chay.
Vân Thanh Từ rất vui vẻ: "Ngươi ăn nhiều thịt vào, bồi bổ thân thể."
Lý Doanh thay thường phục, đi tới ngồi trước bàn, Liễu Tự Như bưng cho hắn một chén cháo trước, hắn thuận miệng múc ăn.
Vân Thanh Từ lại nói: "Đừng chỉ ăn mỗi đồ chay, ăn thịt, ăn thịt đi."
Có lẽ tâm linh tương thông, Lý Doanh gắp một miếng thịt nướng, Liễu Tự Như nhìn hắn, ánh mắt lo lắng.
Miếng thịt được cho vào miệng.
Dưới ánh mắt chờ mong của Vân Thanh Từ, sắc mặt hắn trở nên rất khó coi.
Liễu Tự Như vội vàng bưng một ly nước tới, Lý Doanh giống như vô cùng khó khăn mới nuốt xuống được miếng thịt, mỗi một thớ thịt trên mặt hắn đều tràn đầy kháng cự.
Sắc mặt hắn hơi tái xanh, nhấp một ngụm trà, lại bắt đầu gắp thịt ăn.
Sau vài miếng, hắn đột nhiên nhắm mắt lại.
Liễu Tự Như thuần thục bưng ống nhổ đến.
Lý Doanh hít thở dồn dập, cuối cùng không nhịn được, nôn hết ra.
Lông mi Vân Thanh Từ run rẩy.
"Bệ hạ..." Liễu Tự Như nhẹ giọng nói: "Không ăn nổi, thì chúng ta không ăn nữa."
Lý Doanh súc miệng, không tiếp lời, chỉ im lặng chọn mấy miếng cảm thấy còn có thể chấp nhận được, bỏ vào miệng.
Vân Thanh Từ bỗng hiểu ra, không ai còn có thể ung dung ăn mặn sau khi cắt thịt của chính mình cho rắn ăn.
Nhưng Lý Doanh vẫn muốn ăn, hắn muốn duy trì năng lượng cho cơ thể của mình, để tiện, cho con rắn cái kia ăn.
Lý Doanh sau khi sống lại, có phải cũng giống như vậy, nuốt không trôi cơm không?
Vân Thanh Từ không biết, y không để ý hắn.
Y chưa bao giờ thấy ai, đến bữa cơm mà cũng có thể ăn một cách khó khăn như vậy.
Bữa cơm này cuối cùng cũng ăn xong, sắc mặt Lý Doanh tái nhợt dịch đến bên cạnh bàn, giơ tay đỡ trán, rất lâu sau cũng không nhúc nhích.
Vân Thanh Từ ngồi xuống bên chân hắn, ngẩng mặt lên nhìn hắn.
Y nhận ra, kiếp trước Lý Doanh trong rất nhiều năm như thế này, đều đã trải qua như vậy.
Hắn không giây phút nào không sống trong đau khổ.
Qua thêm một lát, Liễu Tự Như bưng trà tới, Lý Doanh uống một hơi cạn sạch, sau đó bắt đầu phê tấu chương, luyện chữ, vẽ tranh.
Hắn gần như không để bản thân được nhàn rỗi, chỉ thỉnh thoảng ngước mắt lên, nhìn ngọn đèn lưu ly cứ mãi bốc cháy không ngơi, ngây ra một lúc.
Thời gian dài nhất, hắn có thể ngồi liên tục nửa canh giờ mà không nhúc nhích.
Sau đó, hắn đuổi tất cả người lui ra ngoài, còn bản thân thì bước đến cạnh giá sách.
Khởi động cơ quan, Vân Thanh Từ lần đầu tiên phát hiện, Triều Dương cung vậy mà lại có một gian mật thất.
Lý Doanh tự nhốt mình trong đó.
Vân Thanh Từ nhìn thấy trên vách tường treo đầy hồi ức của bọn họ, do Lý Doanh từng nét từng nét phác họa ra, từ khi bọn họ còn nhỏ ngồi đối diện dưới tàng cây hoa đào của biệt viện, cho đến cảnh bọn họ đuổi chạy đùa giỡn ở hoàng cung, có đại hôn ngày tình yêu của họ đơm hoa, có cả Tê Phụng Lâu, Vân Thanh Từ đứng trên bậc thang xoay người ngóng nhìn...
Mỗi một cảnh, đều tựa như đã từng quen.
Lý Doanh cuối cùng cũng rơi lệ.
Hắn ở trong mật thất chứa đầy hồi ức này, dựa vào một chiếc bàn màu đen, áp trán lên cánh tay đang khoanh lại, từng vệt nước mắt lớn nhỏ rơi xuống đất.
Vân Thanh Từ đi qua, ngồi xuống bên cạnh hắn.
Y vẫn luôn cho rằng, bản thân có lý do hận Lý Doanh.
Nhưng hiện tại, y lại chợt không biết phải làm sao.
Y cảm thấy lúc Lý Doanh vừa mới trùng sinh, bày ra bộ dạng cao ngạo kia, nhất định là vì không coi y ra gì.
Nhưng hôm nay nghĩ lại, có lẽ hắn không muốn Vân Thanh Từ nhìn thấy dáng vẻ hèn mọn của mình.
Hắn đã trả giá rất nhiều, cuối cùng cũng được trở lại quá khứ, hắn tin chắc rằng, Vân Thanh Từ sẽ luôn yêu vị thiếu niên thiên tử dịu dàng khí phách, kiêu ngạo tôn quý ngày nào.
Hắn cho rằng hắn đã thực sự quay về.
Nhưng không ngờ, Vân Thanh Từ cũng sống lại.
Hiện thực đã tàn nhẫn tát cho hắn một cái.
Hắn ổn định lại cảm xúc, cầm đèn rời khỏi mật thất.
Vân Thanh Từ đi theo phía sau hắn, thấy hắn lại quét dọn Triều Dương cung thêm một lần, mới tắm rửa lên giường.
Đây là một ngày của Lý Doanh.
Kế tiếp, Vân Thanh Từ lại đi theo hắn thêm vài ngày, mỗi ngày của Lý Doanh gần như đều như vậy, chỉ là không phải ngày nào cũng tới mật thất, Vân Thanh Từ phát hiện, chỉ khi tâm trạng không chịu nổi hắn mới đến đó.
Nhưng cho dù lúc chỉ có một mình, hắn cũng gần như là im hơi lặng tiếng, bất kể lúc ngẩn người hay lúc đau khổ, cho dù là lúc phát tiết, cũng vô cùng im lặng.
Hắn dường như đã quen với những ngày như vậy, bao gồm việc định kỳ dùng máu làm sáp để giữ đèn cháy, cũng như định kỳ cắt thịt cho rắn ăn, sau đó tự mình xử lý vết thương.
Vết thương trên người hắn thường còn chưa khỏi, đã lập tức có thêm vết thương mới, trên người hắn sẹo chồng sẹo, khắp cơ thể đều thảm không lỡ nhìn.
Hắn thường xuyên một mình tới địa cung, cẩn thận dọn dẹp quan tài đá.
Khi lâu nhất, hắn có thể ở bên cạnh Vân Thanh Từ ngủ hai ngày hai đêm, không ăn không uống, sau đó lúc đi ra, ăn tám phần, nôn sáu phần.
Có đôi khi, Vân Thanh Từ cảm thấy, hắn sống như vậy, chẳng bằng chết đi cho rồi.
Lúc hắn thượng triều sẽ dẫn Lý Hằng theo, hình như hắn có ý truyền ngôi, Lý Hằng rất nghe lời, nhưng sự chú ý của Vân Thanh Từ cũng không đặt trên người nó.
Lý Doanh càng giống một trưởng bối hơn, hắn rất mềm mỏng với Lý Hằng, có lẽ vì bản thân tuổi còn nhỏ đã phải đăng cơ, nên hắn cũng không cố ý gây áp lực cho Lý Hằng, đương nhiên lúc cần nghiêm khắc, hắn cũng không hề hời hợt.
Vân Thanh Từ nghĩ, chờ ta tỉnh lại, sẽ đón Lý Hằng về cung, cùng ngươi chăm sóc nó, nhìn nó trưởng thành.
Nhưng y vẫn luôn không tỉnh.
Y nhận ra, có thể do bản thân lưu luyến Lý Doanh này, sau hôm ra khỏi địa cung, y vẫn đi theo bên cạnh Lý Doanh, làm thế nào cũng không tỉnh lại được.
Cứ như vậy qua một năm, cũng có lẽ là hai năm.
Có một ngày, Lý Doanh từ trong cơn ác mộng tỉnh lại, Vân Thanh Từ bị hắn làm tỉnh giấc, mở mắt ra, chợt thấy trong phòng tràn ngập sắc đỏ.
Lý Doanh đột ngột đứng dậy, Vân Thanh Từ đi theo nhìn, chỉ thấy ngọn đèn mờ mờ ở đầu giường, đã chuyển sang màu đỏ thẫm, hỏa tâm càng đỏ chói mắt hơn.
Mắt y sáng lên: "A Doanh, A Doanh, ngươi nhìn kìa, đèn đỏ rồi! Chúng ta có thể gặp nhau rồi!"
Lý Doanh không nhúc nhích đứng nhìn.
Sau đó, hắn từ từ đi đến cửa, mở cửa ra nhìn.
Xa xa dưới ánh trăng sáng, mái hiên cong vểnh của Tê Phụng Lâu, cảnh đêm đẹp nức lòng người.
Lý Doanh lùi về sau một bước, sắc mặt trắng bệch đóng cửa lại.
Như thể trong tích tắc đã trải qua tái sinh cùng già yếu, hắn xoay người, chậm rãi quay trở lại, ngón tay vịn lấy bình phong, máu tươi đặc sệt phun ra ở một góc.
Trên trán nổi gân xanh, hắn như kiệt sức ngồi xuống.
Vân Thanh Từ nhào tới đỡ lấy hắn: "A Doanh, A Doanh...!Ngươi làm sao vậy? Ngươi có thể trở về rồi, chẳng lẽ ngươi không vui sao, ngươi..."
Y quay đầu nhìn về phía ngọn đèn kia, bỗng dưng nhận ra gì đó.
Ngón tay Lý Doanh túm lấy mái tóc dài của mình, biểu cảm của hắn trở nên dữ tợn mà khủng khiếp, tơ máu đỏ ngầu trong mắt điên cuồng rung động.
Giọng nói khàn khàn, như dã thú đang gào thét.
"Ta không thể quay lại...!Người quay lại, không phải ta."
Ta, không thể gặp lại, A Từ nữa rồi.
Tác giả: Kiều Dữu.
Truyện được dịch bởi: Bông..