Thú Cưng Toàn Tiểu Khu Đều Là Cơ Sở Ngầm Của Tôi

chương 51

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đô Đô tiến hành kiểm tra sức khoẻ toàn diện ở bệnh viện thú cưng, sau đó tiêm thuốc chống côn trùng, cạo lông rồi đến khi ngấm thuốc tắm.

Qua một đống thao tác, nó vẫn cứ không lên tiếng, chỉ cần Nhâm Tinh Vũ đứng bên cạnh, nắm lấy chân của nó, Đô Đô sẽ trở nên ngoan ngoãn vô cùng, ngay cả lúc tiêm cũng không giãy dụa.

Bé cún đôi mắt ướt đẫm nhìn chủ nhân của mình, làm Nhâm Tinh Vũ đau lòng vô cùng.

Bác sĩ Trang thấp giọng trao đổi với Nhâm Tinh Vũ, “Chân phải phía sau của Đô Đô từng bị gãy, bởi vì không được trị liệu tốt, hiện tại xuất hiện tình huống dị dạng do gãy xương.”

“Nghiêm trọng không?” Nhâm Tinh Vũ lập tức căng thẳng, “Nên làm gì đây?”

Bác sĩ Trang nhẹ nhàng nhíu mày, “Đô Đô may mắn, xương đã lành cũng coi như không xấu lắm, dị dạng này không nghiêm trọng.”

“Tình huống này của nó cũng không ảnh hưởng vận động bình thường của chân sau, cho nên cũng không cần xử lý đặc biệt, chỉ là……”

“Chỉ là cái gì?” Nhâm Tinh Vũ gấp đến mức không kiểm soát được, “Sẽ để lại di chứng sao?”

Bác sĩ Trang vội vàng giải thích: “Không đến mức đấy, chính là bên ngoài không được tốt, lúc đi lại chậm rãi sẽ không thấy rõ, chỉ là khi chạy nhảy sẽ có hơi khập khiễng.”

“Đừng cho rằng cún con chỉ là động vật, chúng nó có rất nhiều tính cách khá nhạy cảm, nếu cùng khác với những con khác, thậm chí có thể u sầu thành bệnh.”

“Tôi từng thấy rất nhiều bé Samoyed sau khi cạo lông bị tổn thương lòng tin, từ đó luôn trốn ở góc phòng không chịu ra khỏi cửa, ngay cả lượng thức ăn cũng giảm đi nhiều, trở nên vô cùng điên loạn.”

“Đô Đô lúc này không chỉ bị cạo lông, tuy rằng không cạo sạch sẽ, nhưng sau mông vẫn thiếu một miếng lớn, còn thêm cả đi khập khiễng……”

“Tôi lo rằng nó ở cùng với những con khác sẽ trở nên tự ti.”

Bác sĩ Trang biết Nhâm Tinh Vũ, dù sao mỗi lần Đao Đao đi chích ngừa đều tìm anh ta, bởi vậy rất hiểu tình hình hiện tại của Nhâm Tinh Vũ.

“Tôi nói với cậu để cậu biết vấn đề nan giải cậu sẽ gặp phải khi đưa chú nhóc này về nhà, cũng để cậu nghĩ trước xem nên làm thế nào cho tốt.”

“Đao Đao nhà cậu là chú Husky khỏe khắn nhất tôi từng gặp, khỏe mạnh cường tráng lại còn tự tin, bề ngoài sáng sủa, dáng vẻ xinh đẹp, nếu để ở trong rừng, chắc chắn sẽ là thủ lĩnh.”

“Mà tình trạng sức khỏe bây giờ của Đô Đô, muốn dễ dàng gia nhập vào thế giới của Đao Đao, có thể sẽ hơi khó khăn.”

“Đao Đao có thể sẽ ghét bỏ Đô Đô yếu ớt, mà Đô Đô đối mặt với Đao Đao cũng sẽ trở nên rất tự ti, thậm chí là sợ hãi.”

“Cơ thể của Đô Đô phải chăm sóc bằng cả trái tim, nó không dễ gì mới trở lại bên cạnh cậu, cảm giác an toàn rất kém, quan sát nó toàn bộ hành trình vẫn không rời mắt hẳn là cậu cũng biết, một chút gió thổi cỏ lay đều có thể kích thích đến nó.”

“Sau khi về nhà chắc chắn nó sẽ kề cận cậu, Đao Đao có ghen tị hay không, chú cún khỏe mạnh trước mối uy hiếp bị tranh đoạt chủ nhân, sẽ giống như tranh đoạt lãnh thổ vậy, rất có khả năng vẽ đánh nhau.”

“Thân hình nhỏ bé của Đô Đô, trước mặt Đao Đao chỉ là con kiến, nhà cậu sau này sợ là sẽ hỗn loạn, không được yên ổn đâu.”

Nhâm Tinh Vũ há to miệng, hoàn toàn bị bác sĩ Trang dọa rồi.

“Vậy phải làm sao bây giờ? Tôi không thể bỏ rơi Đao Đao và Đô Đô, nếu chúng nó không thể ở chung với nhau, tôi phải làm sao đây?”

Bác sĩ Trang nhún vai, buông tay, “Chúng nó có lẽ không thể ở chung được, tôi chỉ có thể chữa trị cho Đô Đô, vấn đề của nó không lớn, sau khi khử trùng xong thì có thể đứng lên được, nhưng bệnh tâm lý của nó tôi thật sự lực bất tòng tâm.”

Nhâm Tinh Vũ nghĩ ngợi, lại hỏi: “Chân của Đô Đô thật sự không có cách nào khôi phục bình thường sao?”

Bác sĩ Trang thở dài, “Giải phẫu thêm lần nữa thì còn có khả năng sẽ khôi phục lại bình thường, nhưng tôi cũng không đề cử ý kiến này, thứ nhất chân sau của nó cũng không ảnh hưởng đến vận động bình thường, thứ hai giải phẫu có mạo hiểm, cần phải làm gãy chân của nó, làm cho miệng vết thương khép lại lần nữa.”

“Chưa nói tới tội nghiệp nó, mà cũng không chắc chắn mọi thứ sẽ hoàn toàn hồi phục lại.”

“Hơn nữa tình trạng thể chất của cơ thể Đô Đô rất kém, tạm thời không chịu được giải phẫu, cho dù muốn uốn nắn, cũng phải đợi sau khi cơ thể của nó hoàn toàn khôi phục khỏe mạnh rồi nói tiếp.”

Nhâm Tinh Vũ lắc đầu buồn bã, “Tôi cảm giác như đột nhiên mình như nuôi một cặp sinh đôi vậy, lại còn là hai đứa có thể không ở cùng nhau được, sầu thật sự.”

“Ờ nhỉ, sao mà tôi lại quên mất!” Đột nhiên bác sĩ Trang mở to mắt, nhìn Nhâm Tinh Vũ đề nghị nói: “Cậu có thể nhờ cô giáo Cố mà!”

“Cô ấy giúp tìm được Đô Đô, cho nên Đô Đô sẽ không chống lại cô ấy, mà cô ấy lại là cô giáo của Đao Đao, Đao Đao nhất định sẽ nghe lời của cô ấy, nhờ cô ấy điều hòa không khí giữa hai đứa nhóc, không chừng có thể có hiệu quả.”

Nhâm Tinh Vũ gật đầu liên tục, “Lúc nãy tôi có nhờ cô giáo Cố tới nhà trấn an Đao Đao, hôm nay có thể phải về rất muộn, nên tôi nhờ cô ấy cho Đao Đao ăn tối.”

Nhưng vào lúc này, Cố Tiểu Khả đang dắt Đao Đao tới bệnh viện.

Cô đã nói rõ cho cậu nhóc nghe về tình hình của Đô Đô, hơn nữa chúc mừng nó sắp có một người anh.

Đao Đao rất khó chịu: [Sao lại là anh trai? Mà không phải là em trai?]

Cố Tiểu Khả: “Bởi vì Đô Đô lớn hơn, cậu ấy chỉ là bị tên khốn bắt đi mà thôi.”

Đao Đao trước giờ đều rất có chủ ý, cũng có logic của riêng mình.

[Lớn nhỏ cũng không phải so sánh tuổi tác, mà là ai đánh nhau lợi hại hơn! Nó có đánh nhau giỏi hơn tui không? Chắc chắn là không thể đâu!]

[Chẳng lẽ trong đàn ai già hơn thì đó là thủ lĩnh sao?]

[Không phải! Tui biết nè, ai càng mạnh hơn mới là lão đại! Trong thế giới động vật đều nói như vậy!]

[Cô giáo đừng có lừa tui, tui thông minh như vậy, cô không lừa được tui đâu!]

Cố Tiểu Khả: “…… Được được được, cậu thông minh, cậu là lão đại.”

Đao Đao lúc này mới chịu gật đầu hài lòng, trong lòng còn hơi kích động.

[Nói như vậy, tui cũng sắp có em trai đầu tiên của mình rồi?]

Cố Tiểu Khả không nói gì mà xoa đầu Đao Đao, “Sao mà cậu lại đưa ra được cái kết luận này, chẳng lẽ lời tôi nói vừa rồi vô ích rồi sao?”

Nhóc Đao Đao thiên tài logic, không cần cô giáo giúp đỡ, tự mình giải quyết xong xuôi.

[Đô Đô là của chủ nhân, chủ nhân chính là của tui, cho nên Đô Đô cũng là của tui, chẳng lẽ sai rồi sao?]

Cố Tiểu Khả thực sự cạn lời, “…… Tôi nói không lại cậu.”

Đao Đao ngoan ngoãn ngồi trong xe taxi, vui vẻ nhìn ra cửa sổ, vô cùng chờ mong được gặp người em trai chưa từng gặp.

Tài xế nhìn qua kính chiếu hậu, hâm mộ nói: “Nó ngoan quá, ngồi ghế sau cũng thắt dây an toàn, tự giác hơn cả con người rồi!”

Cố Tiểu Khả bất đắc dĩ mà cười khổ lắc đầu: “Không, anh không hiểu, thế giới của nó chúng ta không hiểu đâu.”

Sau khi xuống xe, nhân lúc xung quanh không có ai, Cố Tiểu Khả đột nhiên hỏi Đao Đao một vấn đề khó hiểu.

“Đao Đao, cậu từng thấy chủ nhân của ngươi tắm rửa rồi đúng không?”

Đao Đao ngửa đầu nhìn về phía cô giáo, thành thực trả lời: [Đúng rồi.]

Cố Tiểu Khả lại hỏi: “Thế…… cậu thấy ở vai của anh ta, chính là chỗ này.” Cố Tiểu Khả vừa nói vừa chỉ vào vai phải mình, nghiêm túc hỏi Đao Đao: “Ở đây có vết sẹo không?”

“Vết sẹo giống như này này.” Cố Tiểu Khả mở điện thoại, đưa hình ảnh vết sẹo do súng bắn ra cho Đao Đao.

Đao Đao chăm chú nhìn ảnh, cúi đầu suy nghĩ, sau đó thành thật trả lời: [Không có á.]

Cố Tiểu Khả cất điện thoại, sờ đầu Đao Đao, dặn dò nó: “Chuyện tôi vừa hỏi cậu, là bí mật giữa chúng ta, không được nói cho người khác, được chứ?”

Đao Đao mơ màng gật đầu, [Được thôi.]

Cố Tiểu Khả lại khen ngợi chú cún, sau đó dẫn chú nhóc vào bệnh viện thú cưng.

Sau khi Nhâm Tinh Vũ thấy Đao Đao thì hơi sửng sốt, lời nói lúc nãy của bác sĩ Trang còn đang lảng vảng bên tai, làm cho anh ta luống cuống.

Đao Đao căn bản không để ý tới chủ nhân nhà mình, mà lại chạy đến trước mặt Đô Đô, tò mò nhìn chằm chằm vào nó.

Đô Đô đang truyền nước biển, nằm rúc vào trong lòng chủ nhân, ngủ rất say.

Nhưng sống bên ngoài một thời gian dài, điều này làm cho Đô Đô khi ngủ cũng vô cùng cảnh giác, gió thổi qua nó cũng sẽ lập tức tỉnh lại, bởi vậy ngủ không hề sâu giấc.

Mùi hương của Đao Đao còn chưa tới gần, Đô Đô đã sợ sệt mở mắt ra, ánh mắt đề phòng cảnh giác nhìn chằm chằm Đao Đao, cái đuôi dựng lên, cả người kéo căng.

Nhâm Tinh Vũ nhận thấy được Đô Đô có hơi sợ hãi Đao Đao, vừa định mở miệng trấn an, đã bị Cố Tiểu Khả chặn lại.

“Đừng lên tiếng, để chúng nó tự trao đổi trước.”

Nhâm Tinh Vũ tạm thời án binh bất động, nín thở nhìn hai bé đáng yêu lần đầu tiên gặp nhau.

Lần gặp nhau này sẽ trực tiếp xác định ba người họ sau này ở chung với nhau thế nào.

Nhâm Tinh Vũ rất cẩn thận muốn bảo vệ cái quan hệ này, không ngừng cầu nguyện trong lòng, hy vọng Đao Đao sẽ thích Đô Đô, hy vọng Đô Đô cũng thích Đao Đao!

Lúc này anh ta còn không biết, cuộc sống sau này của nhà họ, sẽ khác xa với trí tưởng tượng của anh ta như thế nào.

Đao Đao đi xung quanh Đô Đô, ngửi nó từ trên xuống dưới, cả người Đô Đô cứng ngắc, rụt người vào lòng chủ nhân.

Hai nhóc đáng yêu này nhìn nhau rất lâu, cuối cùng Đao Đao thở dài.

[Có hơi yếu, còn hơi xấu nữa, nhưng tui cũng không ghét bỏ nhóc, dù sao nhóc cũng là em trai đầu tiên của tui.]

Đô Đô: [Hả?]

Đao Đao chăm chú nhìn bộ xương khô đồng loại nói: [Trông bộ dạng này của nhóc, tui cũng chả còn hứng để mà đánh nhau.]

Đô Đô nhỏ giọng trả lời: [Tui cũng đâu muốn đánh nhau với cậu, cậu đừng đánh tui được không?]

Đao Đao rất hiếu kì: [Trước đây cậu hay bị đánh sao?]

Đô Đô không lên tiếng, một lúc sau mới nhỏ giọng trả lời: [Ừm, tui từng bị một tên khốn nạn hai chân đánh, sau đó lại bị bọn chó trên núi đánh…. Chúng nó rất dữ, tui vất vả lắm mới bắt được con chuột, cũng bị chúng nó cướp mất……]

Đao Đao trừng mắt, thực sự không thể hiểu: [Nhóc cũng đần thật đó? Còn để bị cướp đồ ăn!? Thật không có tiền đồ!]

Đô Đô vùi đầu, mất hứng, lại chui vào lòng chủ nhân.

Đao Đao lo lắng, trong nhà đã có một chủ nhân không có tiền đồ, giờ lại thêm một tên nữa, nhóc con cảm giác trên đôi vai nhỏ nhoi của mình lại gánh thêm áp lực cực lớn.

Nhưng cô giáo nói, ai có bản lĩnh mới có thể gánh vác trách nhiệm càng nặng.

Đao Đao tự xưng trên cả thế giới này ngoại trừ cô giáo ra thì nó lợi hại nhất, nó chính là chiếc cún giỏi nhất cái vũ trụ này, chẳng trách trên người gánh trách nhiệm hai đứa con ghẻ, thì ra đây đều là vì để thể hiện năng lực của nó.

Đao Đao thản nhiên quyết định nhận gánh nặng của cuộc sống, nhìn đứa em trai hứa hẹn nói: [Tui không đánh cậu, chỉ cần sau này cậu ngoan ngoãn làm em của tui, tui sẽ bảo vệ cho cậu!]

Đô Đô rất nghi ngờ: [Tại sao không phải là cậu làm em?]

Đao Đao liếc mắt, chắc nịch hỏi: [Dựa vào bộ dạng này của cậu, đánh lại tôi không?]

Đô Đô nghiêm túc suy xét kỹ thực lực của hai bên, không thể không thừa nhận: [Đánh không lại.]

Sau đó dường như nó nhớ tới gì đó, hai mắt tỏa sáng, nghiêm túc hỏi Đao Đao: [Chỉ cần gọi cậu là đại ca, cậu thật sự sẽ giúp tui báo thù sao?]

Đao Đao vui vẻ đồng ý: [Đương nhiên! Những ai đã ức hiếp nhóc, chỉ cần nói, anh đây sẽ đánh tụi nó cho nhóc!]

Đô Đô vui đến nhảy cẫng lên, hơi ngẩng đầu, nhìn về phía Đao Đao, không còn đề phòng cảnh giác nó nữa.

Nhâm Tinh Vũ thấy phản ứng của nhóc con thì trong lòng như nở hoa, đây thật sự là hiện tượng tốt, hai chú chó không xảy ra xung đột, ngược lại còn rất hòa hợp.

Chỉ thấy Đô Đô cúi đầu nghiêm túc bày kế tính sổ nói: [Tui từng bị hai con chó trên núi đánh, từng bị mèo hoang đánh, còn bị gà rừng đuổi đi, bị chim sẻ cằn nhằn, bị……]

Đao Đao: [……]

Tui cảm giác như mình không phải nhận em trai, mà là dắt theo cái tên siêu phiền phức.

Cố Tiểu Khả nghe cuộc đối thoại của hai đứa, nhịn cười đến đau bụng, cô nhìn Nhâm Tinh Vũ cười gật đầu, ý bảo anh ta không cần lo lắng, quan hệ của chúng nó tốt lắm.

Nhâm Tinh Vũ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Đô Đô xuất viện suôn sẻ, theo chủ nhân về nhà.

Từ lúc Đao Đao trở thành lớp trưởng, lòng trách nhiệm cao vượt mức, vô cùng yêu mến bạn cùng lớp của mình, còn có người em trai mới.

Nó như là thủ lĩnh, chăm sóc cho tất cả con vật xung quanh mình.

Không chỉ có vậy, còn muốn làm nhiều hơn.

Nhâm Tinh Vũ chịu đựng đến rạng sáng khó khăn lắm mới ngủ được, chỗ ngủ của Đô Đô đặt trong phòng ngủ của anh ta, đó là chỗ mà nhóc con này thích ngủ nhất.

Sáng sớm tinh mơ mặt trời vừa nhú lên, Đao Đao ở trong phòng khách đã lớn tiếng phân phó: [Đô Đô mau mau gọi chủ nhân dậy, nếu anh ta không dậy, sắp trễ giờ làm rồi!]

Đô Đô trả lời dứt khoát: [Được thôi!]

Sau đó nhìn về phía chủ nhân kêu hai tiếng.

Nhâm Tinh Vũ kéo chăn che đầu, tiếp tục ngủ khò khò.

Đô Đô hết cách, lo lắng chạy vòng quanh giường, rồi lại kêu lên hai tiếng, Nhâm Tinh Vũ vẫn cứ ngủ như lợn chết.

Đao Đao đợi rất lâu, chạy vào phòng ngủ, nghiêm khắc hỏi: [Sao còn chưa dậy?]

Đô Đô giống như đứa trẻ đang phạm lỗi, hổ thẹn cúi đầu.

Đao Đao cũng không giận dữ, nói nó: [Không gọi chủ nhân dậy được đúng không, nào, học theo anh, sau này cứ gọi như vầy nè.]

Nói xong Đao Đao nhanh nhẹn nhảy lên giường, nhắm ngay cái đầu của Nhâm Tinh Vũ, dùng sức đặt mông xuống.

Đô Đô: [……]

Đao Đao: [Học được chưa?]

Đô Đô cũng nhảy lên, học theo Đao Đao, đặt mông ngồi trên cổ chủ nhân, [Như vậy sao?]

Đao Đao: [Sai rồi, chưa đủ mạnh, phải giơ cao lên một tí, ngồi xuống lại đi!]

Đô Đô: [Như vậy sao?]

Đao Đao: [Đúng rồi! Đô Đô giỏi quá! Về sau việc kêu chủ nhân dậy giao cho em đấy! Đỡ phải mỗi sáng sớm ngày ra đã bị cái con heo lười này làm tức chết!]

Đô Đô cam đoan nói: [Đại ca anh yên tâm đi, em nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!]

Nhâm Tinh Vũ: “……”

Mẹ ơi, chủ nhân vĩ đại của tụi mày sắp bị ngạt chết rồi, tránh ra coi!

Đao Đao còn đang tiếp tục dạy, ngữ khí bất đắc dĩ mà nghiến răng nghiến lợi: [Con lợn nhà mình rất thích ngủ, cho nên nhóc phải theo dõi cậu ấy.]

[Nếu cậu ấy thức dậy chớp mắt một lát, sau đó lại nằm xuống, nhóc cứ tiếp tục ngồi lên mặt cậu ấy cho anh!]

[Cho đến khi cậu ấy chịu mang dép vào đi tắm rửa mới thật sự gọi là hoàn thành nhiệm vụ, biết chưa?]

Vẻ mặt Đô Đô nghiêm túc, khoa chân múa tay vui vẻ ngồi lên người chủ nhân, [Ha ha, giống như nhảy múa, em cũng biết làm!]

Nhâm Tinh Vũ vốn cho là có được hai chú cún đáng yêu thì mình chính là người chiến thắng nhân sinh.

Những ngày tháng tốt lành mỗi ngày hai tay ôm hai em lông xù trong tưởng tượng……

Quả thật đã đến rồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio