Cố Tiểu Khả trợn tròn mắt nhìn về phía người chim bay đi, hỏi: “Anh ta là ai?”
Vậy mà cánh dài lại biết bay….
Liên tưởng đến bản thân cũng có thể hô hấp trong nước, đồng tử Cố Tiểu Khả chợt lóe, trực giác cho biết có mùi vị của đồng loại.
Mạc Thần Trạch cẩn thận quan sát sắc mặt Cố Tiểu Khả, thở nhẹ, thuận theo vấn đề của cô mà trả lời: “Anh ta tên Lục Khiên, là chồng của bà chủ Tô tiệm sủng vật.”
Nhắc tới tiệm sủng vật thần kỳ của bà chủ Tô, Cố Tiểu Khả một lúc sau đã hiểu ra, tất cả động vật trong tiệm sủng vật nhà ấy đều có thể nghe hiểu tiếng người, hơn nữa chỉ số thông minh rất cao, hỏi miêu lão đại Pitt ‘đen’ là biết.
Thông qua Pitt ‘đen’, Cố Tiểu Khả biết được ít chuyện liên quan đến tiệm sủng vật, nhưng nghe ngóng được chuyện không nhiều, chỉ biết rằng bà chủ Tô rất thần bí.
Mạc Thần Trạch xiết chặt cái túi nhỏ trong tay, kiến nghị với Cố Tiểu Khả: “Sau khi về, chúng ta cùng nhau đến thăm hỏi Lục Khiên, anh cũng là lần đầu tiên nhìn thấy anh ta bay lên trời.”
Có lẽ có thể biết được bí mật liên quan đến biến hóa của cơ thể mình từ chỗ Lục Khiên, Cố Tiểu Khả kìm nén sự ngờ vực ở trong lòng, khẽ gật đầu.
“Đó là cái gì?” Cố Tiểu Khả chỉ vào chiếc túi nhỏ ở trong tay Mạc Thần Trạch.
“Cái này gọi là Hoa tư chi mộng.” Mạc Thần Trạch mở chiếc túi nhỏ ra, nhón ở bên trong ra một viên kẹo trong suốt hình tròn màu hồng phấn, lại mở WeChat ở điện thoại ra, đọc qua tin nhắn bà chủ Tô gửi tới rồi giải thích với Cố Tiểu Khả: “Hoa tư chi mộng là một loại kẹo, có vị đào mật, vị cũng được, nhưng nó còn có công hiệu đặc biệt.”
“Sau khi dùng có thể căn cứ vào chuyện thật từng xảy ra mà sản sinh ra cảm xúc phù hợp, sau đó thân thể lại tự động hợp thành hoocmon trên não, sinh ra ảo giác.”
Hoa tư chi mộng có thể đem đến cho người dùng nó một giấc mơ vô cùng đặc biệt, trong mơ, em có thể nhìn thấy bộ dáng chân thực nhất của chính mình.
Đã từng gây ảnh hưởng lên thân thể anh ta, điều mà không muốn người khác biết nhất, khiến người khác đau khổ nhất, tất cả nhục nhã, đau đớn, sợ hãi, hoảng hốt, tuyệt vọng….. một loạt cảm xúc, đều sẽ y nguyên mà lặp đi lặp lại một cách vô cùng chân thực, hơn nữa còn gia tăng và vòng vèo trên người dùng thuốc mãi không thôi.
Càng làm nhiều chuyện xấu, hoa tư chi mộng càng khiến con người ta đau khổ, nếu như chưa từng làm người khác tổn thương, người dùng nó sẽ chỉ giống như mơ một giấc mơ đẹp mà thôi.
Sau khi tỉnh dậy tác dụng phụ rất rõ ràng, nếu như mơ đẹp, tâm trạng sẽ thoải mái, điều tiết hoocmon khiến cơ thể nhẹ nhõm thoải mái, chữa trị bệnh tật.
Nếu là mơ thấy ác mộng, nhẹ thì đầu cộc vào tường, bên ngoài đều sẽ phải tác động thêm phần đau khổ dữ dội để ép buộc người dùng phải tỉnh táo lại từ trong ảo ảnh, nặng thì rất có khả năng có thể trực tiếp tra tấn bản thân đến chết bất cứ lúc nào không biết.
Mà bình thường tình huống còn lại là, người dùng có thân thể khỏe mạnh tiến nhập vào hình thức tự bảo vệ mình, tự mình thôi miên sau đó tinh thần bất ổn.
Hoa tư chi mộng là kẹo cũng là thuốc độc, hoàn toàn do người dùng tự định đoạt.
Vậy mà lại có món đồ kỳ diệu như vậy! Cố Tiểu Khả nhìn thấy viên kẹo hồng tròn trong tay Mạc Thần Trạch, mở miệng nói: “Ý của anh là….”
Mạc Thần Trạch gật đầu.
Một trận gió mạnh thổi qua, những gợn sóng dưới hồ thi nhau nhấp nhô gập gềnh.
Cố Tiểu Khả liếc mắt nhìn Vương Hoa Lâm vẫn hôn mê như cũ, dặn đám chó tiếp tục trông giữ cẩn thận, bản thân với Mạc Thần Trạch cùng nhau đi về phía bờ hồ, đến trước mặt Đới Ngọc Anh.
Đới Ngọc Anh khoác tấm thảm lông dựa vào mép thuyền ngủ, dù sao thì bị rơi xuống nước cũng khiến bà ta tiêu hao không ít thể lực.
Mạc Thần Trạch chìa chân ra đá vào đầu gối Đới Ngọc Anh vài cái: “Tỉnh lại.”
Đới Ngọc Anh mở hai mắt, ngẩn người, lúc tỉnh táo lại, hai tay nắm chặt, chờ mong hỏi: “Xóa ảnh chưa?”
“Trước khi xóa ảnh, tôi có điều muốn hỏi dì Đới.”
Cố Tiểu Khả đột nhiên nắm lấy cổ tay Đới Ngọc Anh, cảm nhận được mạch đập của bà ta đang đập, giống hệt như việc trước đó kiểm tra xem Vương Hoa Lâm có nói dối hay không.
“Vừa rồi Vương Hoa Lâm đã nói cho tôi nghe một bí mật.” Không nói lời thừa thãi, Cố Tiểu Khả trực tiếp hỏi Đới Ngọc Anh: “Năm đó tôi tìm bác sĩ tâm lý để thôi miên, dì Đới có phải là đã làm gì đó rồi không?”
Tim Đới Ngọc Anh đập loạn nhịp, nhưng vẻ mặt lại tỏ ra vô cùng vô tội, ánh mắt mê mang hỏi: “Làm cái gì là làm cái gì? Tiểu Khả, con đang nói cái gì vậy? Tại sao dì nghe không hiểu gì hết?”
Cảm nhận được tốc độ nhịp đập của đối phương thay đổi, Cố Tiểu Khả nhíu mắt, lại hỏi: “Bệnh háo sắc là bệnh gì, dì Đới có biết không?”
Đới Ngọc Anh nghe như sét đánh ngang tai.
Cố Tiểu Khả cười mỉa, chỉ cảm thấy vô cùng ghê tởm, cô đứng dậy, ngay cả việc tới gần Đới Ngọc Anh một bước cũng cảm thấy vô cùng bẩn thỉu.
Cố Tiểu Khả nhảy xuống thuyền, cách ra xa Đới Ngọc Anh, như là nhớ tới cái gì, hừ lạnh nói: “Bây giờ tôi mới biết vì sao trước đây bà thường tặng tôi quần áo, mà, những bộ đồ đó, đều là đồ gợi cảm….”
“Có phải vì cảm thấy hiệu quả thôi miên không tốt, không đạt được kỳ vọng của bà, cho nên muốn dùng loại quần áo hớ hênh này để kích thích tôi?”
Cố Tiểu Khả ánh mắt lạnh như băng, cười mỉa mai: “Bà làm việc cũng thật là khó hiểu, không ngờ thế mà lại là một nhân tài…..”
Mạc Thần Trạch không cần Cố Tiểu Khả ra hiệu, chỉ cần nhìn vẻ mặt của cô đã biết Đới Ngọc Anh không hề vô tội.
Đới Ngọc Anh ép bản thân phải bình tĩnh lại, cắn chặt răng, mạnh miệng mà hỏi lại: “Có chứng cứ sao? Không thể ngậm máu phun người như thế được.”
Đới Ngọc Anh vô cùng tự tin, từ trước đến giờ bà ta đều làm việc thận trọng, chắc chắn không để lại chút dấu vết nào.
Mạc Thần Trạch lười nói nhiều với bà ta, trực tiếp tiến lên một bước, bóp miệng Đới Ngọc Anh ra, thả một viên kẹo trong suốt sáng lấp lánh vào miệng bà ta.
Đới Ngọc Anh từ tận đáy lòng cảm thấy lạnh lão, là một loại hoảng hốt từ một sự vật lạ lẫm khiến cho bà ta cảm thấy đặc biệt sợ hãi.
“Các người cho tôi ăn cái gì? Thuốc độc sao? Phỉ phỉ phỉ…” Đáng tiếc là kẹo vừa vào miệng đã tan, trong nháy mắt đã biến thành nước, muốn nhổ cũng không nhổ ra được.
“Tôi nói cho các người biết, đây là phạm tội! Tôi chết rồi các người cũng không chạy được, cũng phải đền mạng…..”
Không đợi Đới Ngọc Anh kháng nghị, giây tiếp theo bà ta đã bị kéo vào trong cơn ác mộng, bắt đầu trải qua khoảng thời gian tối tăm, tuyệt vọng nhất trong cuộc đời.
Bà ta cảm thấy mình như đã ở dưới tầng địa ngục đến cả nghìn năm.
Đau đớn, dằn vặt, nhục nhã, tan nát con tim, tựa như là ngọn lửa dầu đang thiêu đốt từng tế bào trên cơ thể Đới Ngọc Anh vậy.
Chết đi thôi, chết rồi sẽ được giải thoát.
Mặc dù tận sâu trong lòng Đới Ngọc Anh cầu xin thảm thiết, nhưng cơ thể của bà ta lại không cho phép mình tự sát.
Vài phút sau, Đới Ngọc Anh bám vào mép thuyền, không ngừng đập mạnh trán vào, cơn đau khủng khiếp khiến cho bà ta tỉnh táo lại từ trong cơn ác mộng đáng sợ.
Thế nhưng Đới Ngọc Anh cũng không bị điên, thậm chí tinh thần cũng không có gì bất ổn, chỉ là phản ứng có hơi chậm chạp mà thôi.
Mạc Thần Trạch vẫn báo cảnh sát, Đới Ngọc Anh vô cùng phối hợp, không giãy dụa cũng không làm ầm ĩ, bảo gì làm nấy, im lặng không nói lấy một câu, giống như là hoàn toàn ngăn cách bản thân với thế giới bên ngoài.
Lúc Vương Hoa Lâm bị cảnh sát dẫn đi, miệng vẫn mắng to Mạc Thần Trạch không giữ chữ tín, là tên lừa đảo, không những không muốn đưa cho gã mười triệu phí tin tức mà còn muốn tống gã vào tù.
Cuối cùng Vương Hoa Lâm vì tội vơ vét tài sản bất hợp pháp nên bị phạt tù thời hạn năm.
Đới Ngọc Anh thì ngược lại, chỉ ở cục cảnh sát lấy lời khai, sau đó được thả ra, bởi vì không đủ chứng cứ, thậm chí cũng không hề lập án.
Chỉ là bà ta ở trong Hoa tư chi mộng đã trải qua vô số lần thôi miên, tỉnh lại sau cơn ác mộng, đã tự mình mắc chứng bệnh “háo sắc” rồi.
Ác giả ác báo, trời xanh có mắt.
Sau này, Đới Ngọc Anh sinh hoạt cá nhân vô cùng lăng nhăng, Cố Hoằng Thăng sau khi bị cắm sừng vô số lần thì không nhịn được nữa kiên quyết đòi ly hôn.
Đới Ngọc Anh muốn xin Cố Tiểu Khả tha cho bà ta và đưa thuốc giải cho bà ta, thế nhưng Cố Tiểu Khả đã muốn xem bầt là rác rưởi, hoàn toàn vứt bỏ ra khỏi cuộc sốngcủa mình, dưới sự can thiệp của Mạc Thần Trạch, Đới Ngọc Anh thậm chí đến cơ hội đến gần Cố Tiểu Khả cũng không có.
Trên chuyến xe bus về nhà, không giống với khí thế hào hứng bừng bừng chút nào, Cố Tiểu Khả cả đường đều lặng nhìn ra hướng cửa sổ, im lặng mà không nói lời nào.
Mạc Thần Trạch cầm một ly nước cam, cắm ống hút vào rồi đưa cho Cố Tiểu Khả.
Cố Tiểu Khả ngoan ngoan ngoãn nhận lấy uống một ngụm, mặc dù trên mặt không nhìn ra có gì bất thường, nhưng Mạc Thần Trạch vẫn cảm nhận được tinh thần cô có phần suy sụp.
Mạc Thần Trạch nhận lại ly nước cam từ tay Cố Tiểu Khả, dùng cùng một cái ống hút, uống một ngụm.
Gián tiếp hôn môi gì gì đó, Cố Tiểu Khả có hơi đỏ mặt.
Mạc Thần Trạch cố ý cắn ống hút, đột nhiên cười thành tiếng: “Em biết không, em trai anh từng nói anh “Man show” (một ngôn ngữ mạng chỉ người bình tĩnh bên ngoài nhưng bên trong lại cuồng nhiệt).
Cố Tiểu Khả nửa cười nửa không cười nhìn về phía nam thần, hơi tò mò.
Chỉ thấy Mạc Thần Trạch nói tiếp: “Đó là bởi vì nó không có văn hóa, chưa nghe qua một bài thơ.”
“Thơ gì?”
Mạc Thần Trạch mở miệng nói: “Vì có bức bình phong mây đẹp vô cùng, không phải bôn chồn mà là phong tao.”
Cố Tiểu Khả: “……..”
Không ngờ rằng một khi Mạc Thần Trạch mở miệng, lại có thể ngẫu hứng làm thơ, tiếp tục lẩm bà lẩn bẩm ngâm thơ, sáng tác lời:
“Vị thành triều chính mưa ẩm gió bụi, không nghĩ tiểu Khả chỉ có một mình.”
“…….”
“Hỏi Quân có thể có bao nhiêu sầu? Ta muốn có một cô bạn gái.”
“…….”
Mạc Thần Trạch đọc một lèo mấy bài thơ không nghiêm chỉnh, khiến Cố Tiểu Khả quên khuấy mất trước đó đã buồn lòng cái gì.