Sau khi thương lượng với kịch bản xong, Mạc Thần Trạch mở mắt ra, trong đầu suy nghĩ về Cố Tiểu Khả, nghĩ đến đôi môi lấp lánh của cô, càng không kiềm chế được bản thân không được suy nghĩ theo hướng đó, trong đầu lúc nào hiện lên đôi môi hồng nhạt.
Trằn trọc mãi một hồi lâu cũng không thể ngủ được.
Mặc Thần Trạch không nhịn được, mở điện thoại lên, nhắn WeChat cho Cố Tiểu Khả.
[Đại Mạc]: [Em ngủ chưa?]
Cố Tiểu Khả trả lời rất nhanh: [Vẫn chưa.]
[Đại Mạc]: [Không buồn ngủ à?]
Màn hình điện thoại phát sáng, đôi mắt của Cố Tiểu Khả sáng rực lên: [Không buồn ngủ.]
[Đại Mạc]: [Bây giờ đã là mấy giờ rồi? Ngoan, mau đi ngủ đi.]
Khóe môi Cố Tiểu Khả cong lên, không kìm được mà vui mừng: [Ngủ không được.]
[Đại Mạc]: [Mất ngủ à?]
Cố Tiểu Khả cố chịu đựng, cuối cùng thành thật đáp lại: [Mắt của anh khỏi rồi, trong lòng em rất vui.]
Mạc Thần Trạch nhắm mặt lại, trong lòng mềm mại như dòng suối, cố gắng kiềm chế, tự nhắc nhở mình phải làm ‘người’, không được làm ‘cầm thú’.
[Đại Mạc]: [Anh thấy em đang ép buộc anh.]
Cố Tiểu Khả ngẩn ra, không hiểu lắm: [Ép buộc gì anh?]
[Đại Mạc]: [Anh để ý lúc anh nhắm mắt, em đã lén đánh thêm son.]
Cố Tiểu Khả nhìn chằm chằm vào điện thoại: “”
[Đại Mạc]: [Màu rất đẹp, rất hợp với em.]
Mãi hồi lâu mà Cố Tiểu Khả không trả lời.
[Đại Mạc]: [Đánh màu son đẹp như thế, có phải là muốn anh không kiềm được mà hôn em đúng không?]
Mạc Thần Trạch nhịn cười, không cần phải tận mắt chứng kiến, tưởng tượng thôi cũng có thể nghĩ ra khuôn mặt CốTiểu Khả bây giờ đã đỏ đến mức nào rồi.
Có lẽ còn có thể ửng đỏ dần dần tràn đến mang tai, dưới cổ, thậm chí xuống chút nữa……
Mạc Thần Trạch không dám buông thả bản thân tiếp tục suy nghĩ sâu hơn, đành phải chuyển hướng chú ý sang việc trêu chọc bạn gái của mình.
[Đại Mạc]: [Anh nhớ là em không thích trang điểm, cố ý đánh son, là muốn dụ dỗ anh phạm tội à?]
Cố Tiểu Khả: “….”
Khóe miệng Mạc Thần Trạch mỉm cười, hai tay gõ chữ rất nhanh: [Cô gái à, có thể nói cho anh biết son môi có mùi vị gì không?]
Cố Tiểu Khả nhẫn nhịn rất lâu, cuối cùng cũng run run gõ ba chữ: [Vị dâu tây.]
[Đại Mạc]: [Ngọt không?]
Cố Tiểu Khả vùi đầu vào trong chăn, không trả lời một lúc lâu.
Mạc Thần Trạch hài lòng hỏi cô: [Bây giờ có còn vui vẻ đến mức mất ngủ nữa không?]
Cố Tiểu Khả sợ nam thần lại nói ra những lời cực kì nóng bỏng nữa, vội vàng đáp lại: [Ngủ được rồi ngủ được rồi, quả thật là buồn ngủ chịu không nổi nữa rồi, một giây sau là có thể ngủ ngay.]
Mạc Thần Trạch cười híp mắt, vẻ mặt cực kì dịu dàng.
[Đại Mạc]: [Vậy thì ngoan ngoãn ngủ đi, ngày mai em định dậy lúc mấy giờ?]
Cố Tiểu Khai xoa xoa khuôn mặt nóng bừng của mình, lại thổi thổi vào lòng bàn tay hơi ướt vì đổ mồ hôi trộm, gõ chữ trả lời: [ giờ.]
[Đại Mạc]: [Được rồi, đến giờ anh sẽ gọi em dậy, mau ngủ đi, ngủ ngon.]
Cố Tiểu Khả bỏ điện thoại xuống, sau khi nhắm mắt lại trở mình đứng lên kiểm tra xem điện thoại còn bao nhiêu pin, cho dù là còn tận % nhưng cô vẫn không an tâm lắm, đi tìm cục sạc để cắm sạc điện thoại rồi mới yên tâm đi ngủ.
Mạc Thần Trạch trêu ghẹo Cố Tiểu Khả nhưng miệng lưỡi lại khô khốc, anh xuống giường đi vào bếp rót nước, sau khi quay về phòng ngủ, nhìn thấy điện thoại ở đầu giường hiện thị tin nhắn WeChat.
Cố Tiểu Khả: [Vẫn còn rất vui vẻ.]
Chỉ có vài chữ đơn giản thôi cũng khiến cho Mạc Thần Trạch chịu không nổi, yết hầu của anh chuyển động, ừng ực uống cạn nước lạnh trong ly, mỉm cười, đặt đồng hồ báo thức lúc giờ, bỏ điện thoại xuống rồi đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Mạc Thần Trạch nhìn thấy những bình luận ngẫu nhiên được rút ra từ trong kịch bản.
Khi kịch bản lấy mấy mẫu bình luận ngẫu nhiên, trong lòng đều đã hoảng loạn.
Thế nhưng trước đây đã có giao ước, nó cần giữ lời hứa của mình, chỉ có thể cắn răng đưa những lời bình luận ấy cho Mạc Thần Trạch xem.
[Béo ET thích ăn]: [Ngay từ đầu tôi nghĩ rằng Nguyệt Thạch có tác dụng tương tự với dịch dinh dưỡng, mỗi ngày đều chăm chỉ đưa cho tác giả mà tôi thích nhất, mãi cho đến khi tôi nhìn thấy phản ứng và lời nói như sắp khóc của anh ấy…. Nguyệt Thạch là thứ tốt, chỉ có điều đừng sử dụng sai cách.]
Mạc Thần Trạch nghiên cứu cẩn thận dòng bình luận khó khăn lắm mới có được này.
Rõ ràng là, đối lập với dịch dinh dưỡng, thứ được gọi là “Nguyệt Thạch” này thuộc về “cơ chế trừng phạt”, có thể khiến cho kịch bản “khóc”.
Mạc Thần Trạch thử thăm dò hỏi kịch bản: “Cậu có muốn Nguyệt Thạch không?”
Kịch bản sững sờ một lúc mới hiện thị: [Anh định đưa cho tôi như thế nào?]
Đưa như thế nào? Nghĩa là cách thức để đưa không chỉ dừng lại ở một?
Mạc Thần Trạch nhíu mày, bình luận trước đây có nhắc tới “Nguyệt Thạch là thứ tốt, chỉ có điều đừng sử dụng sai cách”, có nghĩa là các phương pháp sử dụng khác nhau có thể dẫn đến những hiệu quả hoàn toàn khác nhau.
“Các cách sử dụng Nguyệt Thạch là cách nào?”
Kịch bản thản nhiên trả lời: [Anh nghĩ rằng tôi sẽ chủ động nói cho anh sao?]
Đúng là nghĩ hay quá ha, tôi còn lâu mới nói cho anh Nguyệt Thạch có thể sử dụng để đổi xu hoặc phúc lợi, cũng có thể dùng để report á.
Chắc chắn là không đời nào tui nói luôn.
Mạc Thần Trạch lui về phía sau, “Lần sau lúc anh tặng dịch dinh dưỡng, có thể lấy ngẫu nhiên bình luận đưa cho tôi xem được không?”
Kịch bản suy nghĩ ba giây, lo lắng nếu như mình không đồng ý, Mạc Thần Trạch có giữ lại dịch dinh dưỡng đến lúc quá thời hạn cũng không đưa nó hay không, cho nên…….
[Được rồi.] Nó đã đồng ý.
Lúc chưa đến giờ, Cố Tiểu Khả đột nhiên tỉnh giấc, sau khi rút dây sạc ra thì đặt điện thoại bên gối, sau đó yên lặng nhắm mắt chờ đợi.
Vài phút sau, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Cố Tiểu Khả trở mình, cẩn thận cầm điện thoại lên, giả vờ như mình vừa mới ngủ dậy, giọng nói lười biếng, “Alo ~”
Mạc Thần Trạch cười hỏi: “Dậy rồi à?”
Giọng nói anh trầm khàn, có từ tính, giống như một cái loa siêu trầm âm thanh D quanh quẩn xung quanh tai của Cố Tiểu Khả, cực kì là gợi cảm.
Cố Tiểu Khả ngồi dậy, đưa tay phẩy phẩy vào má.
Giọng nói Mạc Thần Trạch rất nhẹ nhàng, “Anh đi mua đồ ăn sáng, em rửa mặt xong thì mở cửa cho anh nhé.”
Nghe vậy, Cố Tiểu Khả dường như đột nhiên nhớ ra gì đó, lập tức bật người dậy mở tủ đồ.
Đúng như dự đoán, Mạc Thần Trạch cố ý đứng chờ ngoài cửa, chỉ cho Cố Tiểu Khả phút để rửa mặt, rồi dứt khoát bấm chuông.
Cố Tiểu Khả vừa mới thay quần áo, còn chưa kịp rửa mặt: “………”
Không muốn nam thần chờ ngoài cửa quá lâu, cô đành phải che mặt phóng nhanh ra mở cửa, sau đó vội vội vàng vàng chạy vào phòng tắm không để cho Mạc Thần Trạch kịp nhìn thấy bộ dạng của mình.
“Không cần gấp,” Mạc Thân Trạch đã quen thuộc đi đến nhà bếp hâm đồ ăn sáng, hùng hổ làm như đây là nhà riêng của mình, “Anh đã hẹn bà chủ Tô giờ gặp mặt.”
Hai người cùng nhau ăn sáng, Mạc Thần Trạch lái xe chở Cố Tiểu Khả đến cửa hàng thú cưng thần kỳ.
Cố Tiểu Khả chưa bao giờ đến nhà của Pitt ‘đen’, cô luôn tò mò về nơi này.
Tô Ly là một mỹ nhân tính cách thùy mị, đầy nghĩa khí và cực kì có duyên với động vật.
Tô Ly pha trà cho hai vị khách, cười cười giải thích: “A Khiên ra ngoài giúp cảnh sát Hạ Hầu rồi, tạm thời vẫn chưa quay về.”
Mạc Thần Trạch đưa cho Tô Ly hai túi lớn đựng nhiều đồ chơi thú cưng: “Đây là quà gặp mặt dành cho mấy nhóc.”
Tô Ly cũng không khách sáo, vui vẻ nhận lấy quà của khách thay cho các bé thú cưng trong tiệm.
Cố Tiểu Khả cầm ly trà mà Tô Ly đưa cho mình, thoáng nhìn qua đã nhìn ra đó là Quân Sơn Ngân Châm tuyệt phẩm được pha trong tách trà gốm sứ danh tiếng, kết hợp với đồ trang trí trong cửa hàng thú cưng cùng với đủ loại vật dụng trong tiệm, tất cả đều thể hiện sự tinh xảo và thoải mái, có thể nhìn ra gia thế giàu có của bà chủ Tô, mở cửa hàng thú cưng rất có thể chỉ vì sở thích, chứ không phải để kiếm tiền.
“Chúng tôi lần này đến để hỏi thăm về tin tức của một vị đại sư, tên là “Vị Sư Quét Chùa”, nghe nói đã từng sống ở đây, chúng tôi muốn tìm nó để hỏi một số vấn đề.”
Tô Ly nhìn Mạc Trần Trạch rồi nhìn Cố Tiểu Khả, thử thăm dò hỏi: “Hai người có biết thân phận thật sự của vị đại sư này không?”
Cả hai người đều cùng lúc gật đầu, “Chúng tôi biết nó là một con thỏ tai cụp.”
Nói đến đây Tô Ly cũng đã đoán ra bọn họ tìm Thỏ trưởng lão để làm gì, cô ấy cũng không hỏi quá nhiều, thẳng thắn nói địa chỉ của trưởng lão cho Mạc Thần Trạch.
“Trưởng lão đang ở nhà của Tiểu Mi, đây là số điện thoại của Tiểu Mi, anh có thể liên hệ với cô ấy trước.”
“Ngoài ra.” Tô Ly suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng đề nghị nói: “Để đảm bảo hiệu quả cho việc giao tiếp, tốt nhất hai người nên mang Lai Phúc đi cùng, nó có thể giúp ích trong việc phiên dịch.”
Lai Phúc cũng xuất thân từ cửa hàng thú cưng, sau đó được cảnh sát Hạ Hầu nhận nuôi.
Nó là một chú chim sáo thích nói nhiều lại còn tinh tế, nghe hiểu được lời nói của tất cả các loài động vật trong cửa hàng thú cưng, và cũng biết nói tiếng người, cho nên là ‘tay sai’ phiên dịch viên trong cửa hàng.
Có sự hiện diện của Lai Phúc, việc trao đổi giữa Thỏ trưởng lão với Cố Tiểu Khả sẽ không bị cản trở.
“Chỉ là…..” Tô Ly xoa xoa huyệt thái dương cười gượng, “Lai Phúc là một đứa miệng rộng, nếu như muốn giữ bí mật nội dung của cuộc nói chuyện, nó không đáng tin cậy.”
Chim sáo rất thích tắm rửa, Lai Phúc hong khô lông mao đen tuyền của mình, vừa mới chuẩn bị xuống lầu đã nghe thấy Tô Ly đang bôi nhọ thanh danh nó sau lưng.
Chú chim mập mạp hung hăng lao xuống lầu, đậu trên vai trái của Tô Ly, hai vai Tô Ly run rẩy vì bị đôi chân nhỏ của chú chim điên cuồng giẫm lên.
“Nói bậy, nói bậy! Lai Phúc miệng rộng nhưng cũng rất nghiêm khắc, cô Tô cô mau xin lỗi Lai Phúc đi!”
“Được rồi, xin lỗi xin lỗi.” Tô Ly đưa tay lên xoa lông của chú chim mập mạp, giọng nói cực kì nuông chiều, “Xin lỗi.”
Tô Ly giới thiệu Lai Phúc với hai người Cố Tiểu Khả, sau khi hai bên lịch sự chào nhau, chú chim mập mạp phẩy phẩy cánh, ghé đầu vào tai Tô Ly thì thầm nói: “Cô Tô, anh trai chị gái thật xinh đẹp, Lai Phúc thích.”
Tô Ly: “…”
Tiểu khả ái à, giọng của nhóc rất lớn, muốn giả vờ không nghe thấy cũng rất khó.
Cố Tiểu Khả và Mạc Thần Trạch đã trải qua quá nhiều chuyện kỳ quặc, tam quan đã sớm vững chắc, cho nên nhìn thấy chú chim mập mạp này cũng không cảm thấy bất ngờ gì, chỉ cảm thấy chú chim này cực kì đáng yêu.
Lai Phúc là đóa hoa giao tiếp, từ trước đến nay vô cùng thành thạo, sau khi làm quen với Cố Tiểu Khả, cực kì hiểu chuyện mà hỏi cô: “Chị à, Pitt ‘đen’ ở chỗ nhà trẻ mấy chị có tốt không? Có ăn no ngủ ấm không? Có bị ăn hiếp hay không?”
Cố Tiểu Khả mỉm cười trả lời: “Nó rất tốt, trước mắt có một công việc ổn định, chuyên môn giúp đỡ những động vật nhỏ lang thang cơ nhỡ.”
Lai Phúc chưa từ bỏ ý định lại hỏi: “Nó không phải đang chiến đấu với loài chim quyền uy nào sao?”
Cố Tiểu Khả suy nghĩ, “Có vẻ đã từng đánh nhau với một con chim bồ câu.”
Ánh mắt Lai Phúc sáng lên, tinh thần trong chốc lát tỉnh táo, “Vậy chim bồ câu thắng rồi sao?”
Cố Tiểu Khả lắc đầu, khả năng chiến đấu của Pitt ‘đen’ siêu mạnh, quả thực là bá chủ trong tiểu khu.
Chú chim mập mạp thấy thế thì cúi đầu tiếc nuối, thấp giọng thở dài: “Chậc, thật đáng tiếc.”
Mọi người: “…”
Giọng của tiểu khả ái nói rất to, thất khó để chúng tôi giả vờ không nghe thấy.
Lai Phúc và Pitt ‘đen’ là một đôi bạn thân vui vẻ, hễ mỗi lần gặp nhau là phải đánh một trận, không ai chịu thua ai, đây có thể là nghiệt duyên giữa mèo và chim.
Mạc Thần Trạch đã liên lạc với Tiểu Mi – chủ nhân của Thỏ trường lão, bên kia đáp lại rằng buổi chiều bọn họ có thể đến nhà thăm hỏi.
Cố Tiểu Khả và Lai Phúc trò chuyện rất hợp ý, trước lúc chia tay Lai Phúc còn lưu luyến hỏi: “Chị gái, chị thật sự không cần Lai Phúc giúp chị phiên dịch sao? Lai Phúc cực kì lời hại, đầu tư vào là không có lỗ đâu.”
“Nhóc còn biết đầu tư vào là không lỗ, thật sự lợi hại nha!” Cố Tiểu Khả tự tay bóc hạt dưa đút cho Lai Phúc, “Cảm ơn ý tốt của nhóc, nhưng tôi thật sự không cần, bởi vì tôi nghe cũng có thể hiểu tiếng thỏ.”
Lai Phúc há to miệng ngạc nhiên, cảm thấy không thể tin được, sững sờ tại chỗ, không khác gì một con chim gỗ.
“Lai Phúc?” Cố Tiểu Khả chìa tay quơ quơ trước mặt chú chim mập mạp, lại vô tình vung vỏ hạt dưa lên xương quai xanh của Mạc Thần Trạch đang ngồi bên cạnh.
“Thật xin lỗi.” Cố Tiểu Khả giơ tay giúp nam thần lấy vỏ hạt dưa ra, nhưng vỏ hạt dưa lại tình cờ rơi vào trong hốc xương quai của Mạc Thần Trạch.
Chỗ đó quá mức gợi cảm, ngón tay của Cố Tiểu Khả chìa ra rất lâu mà không dám đi xuống dưới.
Mạc Thần Trạch đột nhiên cười thành tiếng, nhưng anh cũng không tự mình lấy vỏ dưa ra, ngược lại còn cố ý giữ nó lại để trêu chọc thị giác của người yêu.
Chỉ là chuyện này ảnh hưởng rất nhiều đến hình tượng nam thần, Cố Tiểu Khả lo lắng bất an, điên cuồng liếc mắt ra hiệu cho Mạc Thần Trạch.
Mạc Thần Trạch hoàn toàn giả vờ không nhìn thấy.
Lai Phúc đồng cảm hiểu ý, phụ họa hỏi: “Anh trai, anh đang cố ý trừng phạt chị gái sao?”
Cố Tiểu Khả nghe vậy thì cực kì xấu hổ.
Mạc Thần Trạch thoải mái thừa nhận, “Đúng vậy, chị ấy làm việc xấu, cần phải bị trừng phạt.”
Chú chim mập mạp nghiêm túc gật đầu, trịnh trọng nói, “Ừ ừ, quốc có quốc pháp, gia có gia quy, nhưng anh làm như vậy không đúng.”
Cố Tiểu Khả nhìn tiểu khả ái, cảm động trong lòng.
Mạc Thần Trạch thấy buồn cười, cười hỏi chú chim mập mạp: “Sao lại không đúng?”
Vẻ mặt Lai Phúc nghiêm trọng, chững chạc đàng hoàng trả lời: “Anh nên trừng phạt chị gái hôn anh một cái mới đúng.”
Cố Tiểu Khả: “……”
“Còn phải bắt chị ấy ngồi trên đùi anh hôn mới đúng.”
Cố Tiểu Khả: “…….”
Mạc Thần Trạch bật cười haha, quả thật là Lai Phúc quá đáng yêu.
Tô Ly nhìn thấy tai Cố Tiểu Khả đỏ ửng lên, cả người sắp không chịu được, vội vàng cười giảng hòa, giả vờ trách mắng Lai Phúc: “Nhóc học ở đâu ra mấy câu không đứng đắn này, còn không thôi đi.”
“Chủ nhân của tui thường xuyên làm chuyện như thế ó ~” Lai Phúc nói rất chi là hợp tình hợp lý: “Anh ấy còn yêu cầu hôn sâu kiểu Pháp, đây là quy tắc của nhà họ Hạ Hầu.”
Trong thế giới mà cảnh sát Hạ Hầu không hề biết, Lai Phúc mỗi ngày đều tung ra tin tức của anh ấy.
Cho nên lúc trước Tô Ly nói Lai Phúc có cái miệng rộng, thì cũng không oan tí nào.
Cố Tiểu Khả cố gắng che đi biểu cảm xấu hổ của mình, nhưng gò má vẫn đỏ bừng, hơi thở gấp gáp, gần như là vội vàng chạy trốn.
“Quy tắc của nhà này khá tốt.” Khóe miệng Mạc Thần Trạch từ từ nhếch lên, nhưng lại nhịn không được, nghiêng đầu lại mà cười lớn.