Ánh trăng xuyên qua khe hở rèm cửa len lén chiếu lên sàn phòng ngủ của Cố Tiểu Khả.
Cố Tiểu Khả trên giường, trán lấm tấm mồ hôi, tóc mái dán vào thái dương, lông mày nhíu chặt, hô hấp nặng nề.
Cô đã rất lâu rồi không lại nằm mơ thấy ác mộng.
Từ sau vài tháng mở nhà trẻ thú cưng, trạng thái của Cố Tiểu Khả càng ngày càng tốt, hơn nữa có sự đồng hành và chăm sóc của Mạc Thần Trạch, gần như ngày nào cô nằm lên giường đều ngủ ngay, tinh thần rất thoải mái, chất lượng giấc ngủ tăng cao hơn nhiều.
Cho dù nằm mơ, gần đây cũng đều là những giấc mộng ngọt ngào, trong mơ có Mạc Thần Trạch còn có một đám thú cưng, chỉ cần có họ xuất hiện, giấc mơ đều là mộng đẹp thư thái cả.
Có lẽ là năng lực khác bất ngờ được khai phá, hoặc là vì nguyên nhân gì khác, Cố Tiểu Khả lại mơ thấy cơn ác mộng ngày trước.
Cô mơ thấy cái đêm năm đó mình bị bọn buôn người bắt cóc.
Bé gái để trần hai chân, trong đêm tối đen như mực, băng qua núi rừng gió lạnh rít gào, cố gắng chạy trốn.
Đột nhiên, cô bé ngã xuống triền núi, đầu đập vào tảng đá gồ lên trên mặt đất, lăn vào trong làn nước lạnh giá.
Máu tươi nóng ấm từ từ chảy từ thái dương xuống, thấm đỏ cả khoé mắt.
Bé gái nằm đờ ra trong đầm nước, mơ mơ màng màng chớp mắt, tuyệt vọng nhìn chằm chằm về nơi ánh đèn màu cam xa xôi mông lung mà ấm áp kia.
Trong đêm tối, chỉ có một mình bé.
Rất lâu sau đấy, bé gái giữ nguyên tư thế nhìn về nơi có ánh đèn, cơ thể lạnh dần, cứng dần…
Cố Tiểu Khả mở choàng mắt ra, bừng tỉnh khỏi cơn mơ, lý trí mơ hồ dần trở lại.
Cô há miệng thở dốc, đột nhiên giơ tay sờ đỉnh đầu.
Quả nhiên, tai sói lại lần nữa xuất hiện.
Cố Tiểu Khả mặt cứng ngắc đứng dậy chậm chạp đi vào phòng ngủ, vặn mở vòi nước hắt nước lạnh lên mặt.
Một lúc lâu sau, cô mới lau khô bọt nước trên mặt, xoay người trở lại ngồi xuống bên giường, cầm lấy đôi khuyên tai ở trên tủ đầu giường, ra sức nắm chặt trong tay.
Sau đấy giữ nguyên động tác này, lẳng lặng chờ bình minh tới.
Trời cuối cùng cũng sáng rồi.
Nhà trẻ lúc hoạt động vô cùng náo nhiệt, đám thú cưng cùng nhau mồm năm miệng mười thì thầm, đứa nào cũng rất hoạt bát.
Bí Đao hỏi Sơ Nhất: [Bài tập về nhà hôm qua cậu đã làm chưa?]
[Tất nhiên rồi, tui không chỉ nghiêm túc làm xong bài tập.] Sơ Nhất vênh váo cực kỳ: [Tui còn thể hiện cực tốt luôn, chủ nhân thưởng cho tui nhiều đồ chơi lắm á, còn chơi với tui lâu ơi là lâu luôn!]
Bí – từng trải – Đao không tin một câu nào của Sơ Nhất, nó có kinh nghiệm phong phú, quay đầu lại hỏi Thập Ngũ luôn: [Thật thế à?]
Thập Ngũ lặng lẽ thở dài: [Tối hôm qua chủ nhất tự nhiên lại có hứng kéo Sơ Nhất quay clip, muốn kiểm tra khả năng tránh vật cản của Husky.]
[Cũng không biết chủ nhân lấy tự tin ở đâu ra, lại ảo tưởng cho rằng giống chó chúng ta tất cả đều có chỉ số thông minh xuất sắc, đè bẹp các giống chó khác, đến cả Sơ Nhất cũng là hạc giữa các em cún.]
[Chủ nhân thiết kế một khoảng chướng ngại vật trên hành lang, chai lọ đủ loại bày ra trên sàn, sau đấy bảo Sơ Nhất đi qua.]
[Tui đoán ông chủ đang muốn thử thách Nhất Sơ có đụng đổ mấy chai lọ ấy không, hoặc là muốn xem khả năng bật nhảy của Husky tốt đến đâu.]
Bí Đao tò mò: [Kết quả thì sao? Sơ Nhất có thuận lợi vượt qua thử thách không?]
Thập Ngũ ánh mắt loé sáng, hơi ngập ngừng, [Chắc tính là vượt qua… nhỉ?]
Bí Đao thấy biểu cảm của Thập Ngũ có gì đó sai sai, đánh hơi được mùi drama, lập tức hào hứng thúc giục: [Mau kể tui nghe coi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!]
Thập Ngũ bất đắc dĩ nói: [Sơ Nhất hai ngày nay đang giảm cân, nên là thấy đồ ăn vặt chủ nhân cầm trong tay thì cực kỳ thèm khát.]
[Tui còn chưa kịp giải thích cho cậu ấy quy tắc trò chơi, cậu ấy đã không chờ nổi nữa, kích động bổ nhào qua.]
[Cú nhảy ấy, hệt như phim thảm họa diễn trên tivi á, thật sự là long trời lở đất!]
[Sơ Nhất bật nhảy về trước rất xa, bay vọt qua chỗ đặt chướng ngại vật, nhào lên người chủ nhân…]
[Lao thẳng mạnh tới nối đẩy ngã chủ nhân xuống đất luôn, va xuống nền vang lên tiếng to lắm á.]
[Chủ nhân nằm trên sàn mãi lâu sau mới ngồi dậy được.]
Bí Đao há hốc miệng cún, giơ chân chó lông xù lên, bỏ vào miệng cắn.
Thập Ngũ thấy Bí Đao diễn meme “kinh ngạc tới ăn cả tay”, ngây người.
Bí Đao nhỏ giọng bày tỏ: [Chủ nhân nhà cậu thế mà lại không xử đẹp Sơ Nhất à… cậy ấy tốt tính thật đấy.]
Thập Ngũ gật đầu theo, [Đúng thế, nhưng đây còn chưa phải cao trào của câu chuyện đâu, cái nhóm hai người chơi ngu trong nhà tui thật sự khiến tui nhọc lòng, ngày nào cũng tìm đủ cách để nghịch dại hết á.]
Ánh mắt Bí Đao loé sáng: [Chẳng nhẽ sau đấy còn có chuyện lớn hơn à?]
Thập Ngũ tiếp tục hồi tưởng: [Chủ nhân bò từ nền nhà dậy, nhặt dép lê đè Sơ Nhất xuống, nhét cái dép thúi hoắc vào trong miệng cậu ấy.]
[Hầy… cậu chủ không biết là, lúc cậu ấy không có nhà, Sơ Nhất cực kỳ khoái cắn dép lê của cậu ấy, đấy là đồ chơi Sơ Nhất thích nhất…]
[Cho nên Sơ Nhất vui sướng gặm dép của câu chủ chạy đi.]
Bí Đao quả thật câm nín: [Thế thì gọi gì là trừng phạt, rõ ràng là khen thưởng mà.]
Thập Ngũ gật đầu, [Đúng thế, cậu chủ tức không chịu được, đuổi theo Sơ Nhất vòng quanh nhà đủ năm vòng, khó khăn lắm mới cướp được dép lại.]
[Rồi sau đấy, cậu chủ phát hiện ra điện thoại của mình rơi dưới đất, không quay được cảnh đặc sắc của Sơ Nhất bật nhảy tránh né chướng ngại vật, nên cậu ấy quyết định quay lại.]
[Lần này, Sơ Nhất đang chạy với nghịch dép cùng chủ nhân, thành ra cậu ấy chạy toán loạn, va phải chai lọ trên sàn nhà lăn khắp mọi nơi.]
[Cậu chủ lúc ấy sắc mặt không tốt lắm.]
[Tui thật sự không nhìn nổi nữa, chạy ra giúp cậu ấy dựng chai lọ lên, xếp thành hai hàng dựa theo trình tự từ lớn đến bé, khôi phục lại trật tự giao thông của hành lang…]
[Sau đấy tui phát hiện ra một rắc rối lớn.]
Bí Đao nghe tới đoạn đặc sắc, thậm còn ngó lơ biểu tình không đúng lắm trên mặt cô giáo.
Thập Ngũ tiếp tục kể chuyện: [Tui phát hiện ra, lúc Sơ Nhất lao vào, không cẩn thận làm đổ một cái chai thuỷ tinh mờ hình tròn xoe.]
[Cái chai không vặn chặt nắp, nước trong suốt ở bên trong chảy ra ngoài.]
[Lúc ông chủ thấy cảnh ấy, sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệch, ông ấy nhảy dựng lên rút dép ra đánh vào mông Sơ Nhất hai cái, sau đấy hoảng hốt bắt đầu điên cuồng xoay vòng quanh.]
[Vừa xoay vòng vừa gãi đầu, trong miệng còn lẩm nhà lẩm nhẩm thần chú gì mà “Thôi xong rồi, toi rồi, quả này chết chắc rồi, chết mất thôi”.]
Bí Đao vội hỏi: [Tại sao thế?]
Thập Ngũ nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt cảm thông.
[Bởi vì cái chai bị đổ kia là nước thánh chuyên dụng của bà chủ, vừa mới mua chưa được hai ngày, đã bị hai tên chơi ngu này làm đổ một nửa rồi.]
[Chai nước thánh quý giá ấy, tệ một chai.]
Bí Đao: […]
Nó chậm rãi quay đầu nhìn Sơ Nhất đang nói chuyện với Tiểu Pudding ở góc phòng, không hiểu sao nó còn sống sót được tới giờ này, còn thuận lợi nhìn thấy ánh mặt trời ngày hôm nay nữa.
Bí Đao kề sát Thập Ngũ, run chân, nhỏ giọng hỏi: [Cậu chủ nhà cậu… cậu ấy, còn sống không?]
Thập Ngũ bình tĩnh gật đầu, như thể đã nhìn quen với sự đời: [Còn.]
Bí Đao thở phào, nghiêng đầu hỏi tiếp: [Thế… Chân cậu ấy, có còn không?]
Thập Ngũ gật đầu tiếp, [Còn, cậu ấy sống tốt lắm.]
Bí Đao trừng lớn mắt, [Thế mà lại không chết hả, sao lại thế?]
Thập Ngũ khẽ nhếch môi, nở nụ cười đầy ẩn ý, [Bởi vì tui nghĩ ra một cách hay, giúp cậu ấy lừa người á.]
Bí Đao: [?]
Thập Ngũ giải thích: [Tui ngậm chai nước thánh đặt bên chân cậu chủ, sau đó lại ngậm một chai nước sạch đặt bên cạnh chai nước thánh.]
[Chủ nhân rất thông minh, hiểu ngay gợi ý của tui.]
[Lúc ấy cô chủ đúng lúc gọi điện về, bảo cô ấy sắp tới nhà rồi, mua một quả dưa hấu to, bảo cậu chủ ra cổng tiểu khu đón cô ấy.]
[Cậu chủ mặc dù thích chơi dại, nhưng vào thời khắc mấu chốt vẫn rất quyết đoán, lập tức vặn mở đổ nước sạch vào trong chai nước thánh, sau đó nhanh chóng sắp xếp lại chai lọ về vị trí cũ.]
[Cái mặt lúc dối trá của cậu ấy thật sự rất bình tĩnh, cơ mà khi đổ nước, tay vẫn run lắm.]
Bí Đao giơ chân cún lên, vỗ nhẹ vào Thập Ngũ, chân thành bái phục nó: [Tui phục lắm luôn, cậu giỏi thật đấy, ngày nào cũng sống thật kích thích.]
Thập Ngũ bình tĩnh lắc đầu, khiêm tốn nói: [Có gì đâu, cũng thường thôi.]
[Nhưng mà tối qua tui được ăn cả một miếng dưa hấu to, mà Sơ Nhất chỉ có thể đỏ mắt chờ mong thôi.]
Bí Đao không thể không giơ hai chân cún lên vỗ chân cho Thập Ngũ, vỗ xong lại thấy sai sai, vội vàng hỏi: [Cô chủ nhà cậu không nhận ra mấy người lừa gạt hả?]
Thập Ngũ gật đầu, [Chắc không phát hiện ra đâu, nhưng cậu chủ có tật giật mình, lén lút lấy quỹ đen tích góp của mình đi mua một chai nước thánh mới rồi, định là tới lúc sẽ “Ly miêu hoán Thái tử”.]
Bí Đao tò mò: [“Ly miêu hoán Thái tử” là sao?]
Thập Ngũ nở nụ cười học bá, [Đây là tui học được lúc xem phim cổ trang đó, nếu như cậu muốn biết, chờ lát nữa lúc giờ nghỉ hết tiết, tui kể từ tập đầu tiên cho.]
Bí Đao gật đầu liên tục, cảm động: [Xem ra sau này tui cũng phải học xem tivi nghiêm túc mới được, xem tivi nhiều kiến thức quá à.]
[Ừ,] Thập Ngũ rất tán đồng, [Ti vi hay lắm, có nhiều kênh lắm á.]
Bí Đao vui vẻ hóng hết câu chuyện giật gân trong nhà Sơ Nhất, chạy bạch bạch tới chỗ Cố Tiểu Khả, báo cáo tiến triển công việc cho cô.
[Cô giáo, tui nghe ngóng được không ít tin tức.]
[Ông chú ở biệt thự số khu , trông vạm vỡ lắm, cuộc sống hàng ngày rất có quy luật, chỉ là không thích ra ngoài lắm.]
[Ngoài ra, ông ta chưa từng nuôi chó, ông ta nuôi một con nhím nhỏ.]
[Còn nữa còn nữa, theo nguồn tin tin cậy của bạn Hàm Ngư cung cấp, bạn ấy đã từng ngửi được mùi của ông ta.]
[Nhưng mà là từ một năm trước rồi, lúc ấy cậu ấy vẫn là chó con, ông ta từng ôm cậu ấy.]
Cố Tiểu Khả lặng đi hai giây, “Trí nhớ của Hàm Ngư có thể tin được không?”
Bí Đao nghiêm túc gật đầu, [Chắc là tin được ạ, hồi đó lúc ông ta ôm bạn ấy, còn lén túm chặt đuôi bạn ý nữa.]
[Hàm Ngư không có ưu điểm gì…]
[Chỉ giỏi nhất là thù dai.]