(Bởi vì ở bên ngoài Kinh Linh chưa dám bộc lộ tình cảm với Chương Hồi, trong khi đó trong thư thì bộc lộ hết, cho nên xưng hô sẽ để khác nhau một chút nha)
Chương : Dựa sát vào nhau
Kinh Linh không ngờ tới sẽ nhận được tin nhắn từ Chương Hồi ngay khi anh đang định gọi xe.
Buổi sáng trời còn mưa nhỏ, anh cầm ô chậm rãi đi lên sườn núi, trong lòng ôm bó hoa bách hợp mà Kinh Hồng thích nhất.
Trong trí nhớ của anh thì hai mẹ con sống rất khó khăn, nhưng đến ngày lễ tết Kinh Hồng sẽ mua ba bó hoa bách hợp, bà nói một bó là cho Kinh Linh, một cho chính mình, còn một bó còn lại thì bà không nói, Kinh Linh cũng hiểu chuyện mà không hỏi, nhưng hai người họ đều hiểu rõ ràng ở trong lòng.
Anh ngồi trước bia mộ, dùng khăn giấy lau chùi ảnh của Kinh Hồng một lần lại một lần.
Trên bia mộ của Kinh Hồng là ảnh chụp bà năm hai mươi tuổi, mặt mày tựa như tranh thuỷ mặc, ôn nhu tinh tế, xinh đẹp không gì sánh được.
Mưa vẫn rơi tí tách, anh chống ô bên cạnh bia mộ, sau đó để cho nước mưa tùy ý thấm ướt tóc mình.
Giống như khi còn nhỏ từng dựa vào lồng ngực Kinh Hồng, anh tựa đầu mình lên bia mộ ngắm nhìn khuôn mặt của mẹ, dùng thanh âm chỉ hai người họ mới nghe được mà nói rất nhiều lời.
“Mẹ biết không, con gặp lại anh ấy rồi, cuối cùng thì anh ấy cũng nhớ rõ con.”
“Anh ấy vẫn vậy, thậm chí còn đẹp hơn trước một chút.”
“Con rất muốn dẫn anh ấy đến gặp mẹ, nhưng tiếc là bọn con chưa quen thân đến mức ấy.”
“Mẹ ơi, bệnh của con đã tốt lên nhiều rồi, con sẽ cố gắng mà sống tốt, rồi khi bọn con có thể làm bạn rồi, con muốn anh ấy nhìn thấy dáng vẻ khoẻ mạnh của con, chứ không phải là một kẻ u buồn mê loạn.”
……
Chương Hồi lái xe gần một tiếng, suốt cả quãng đường hắn lái rất nhanh, suýt thì vượt cả đèn đỏ, hắn cảm thấy có chút nóng nảy, tựa như chẳng giống hắn của ngày thường chút nào.
Gặp được Kinh Linh, dường như hắn luôn dễ dàng xúc động như thế, Chương Hồi đã sắp làm quen được với sự thật này.
Thời điểm hắn tới nơi, Kinh Linh đang một mình lặng lẽ chờ ở bên đường, anh mặc một chiếc áo sơ mi đen khiến làn da trông càng trắng hơn, tóc cũng như đen hơn.
Hắn nghĩ, có lẽ hắn đã biết vì sao dù đã gặp vô số lần nhưng hắn vẫn không thể nhớ rõ anh.
Diện mạo của Kinh Linh là kiểu dễ nhìn, vừa nhìn qua thì không thể nhớ ngay được, khuôn mặt anh không chói mắt tinh xảo mà có một loại khí chất thanh lãnh, càng nhìn sẽ càng thấy hấp dẫn.
Kinh Linh đang xem điện thoại không nhìn thấy hắn, mãi đến khi Chương Hồi đứng trước mặt anh, anh mới kinh ngạc mà ngẩng đầu lên.
Chương Hồi nhìn mái tóc còn ẩm ướt và ô trong tay anh, không tự giác mà bật cười. “Sao cậu lại ngốc như thế, rõ ràng mang ô theo mà còn để mình bị ướt?”
Kinh Linh hơi ngượng ngùng. “Tôi che ô cho mẹ một lúc.”
Chương Hồi thở dài, hắn biết đứa nhỏ ngốc này đến đây để thăm mẹ, hắn vỗ vỗ đỉnh đầu hơi ướt của anh. “Đi thôi, nếu đã đến rồi thì để tôi cũng đi bái dì một cái.”
Chương Hồi mua một bó hoa rum ở dưới chân núi, hắn đứng trước mặt Kinh Hồng mà cúi đầu, sau đó đặt bó hoa ở bên cạnh bó hoa bách hợp mà Kinh Linh mang đến, hai loài hoa dựa vào nhau đầy thân thiết.
Chương Hồi cẩn thận nhìn ảnh Kinh Hồng mà không thể không khen. “Mẹ cậu thật xinh đẹp, hai người rất giống nhau.”
Mặt Kinh Linh hơi nóng, ngón tay anh co quắp mà trả lời “Vâng” một tiếng.
Chương Hồi lại nhìn thấy thứ gì đó trông như tranh vẽ được cuộn lại, hắn hỏi Kinh Linh. “Đây là tranh vẽ sao?”
Kinh Linh lại “Vâng” một câu nữa.
“Cậu vẽ à?” Chương Hồi chỉ biết Kinh Linh học nhiếp ảnh, không biết anh còn có thể vẽ tranh.
Kinh Linh mở bức tranh ra trước mặt cả hai, đó là nhiều bức chân dung của cùng một người phụ nữ ở những khung cảnh khác nhau. Đột nhiên hắn nghe thấy Kinh Linh nói.
“Tôi không có cha, thậm chí là sau khi mẹ mất mới biết đến sự tồn tại của ông ấy.”
“Mỗi năm ông ấy đều gửi cho mẹ một tập tranh, những thứ này vẫn được gửi tới sau khi mẹ ra đi.”
Chương Hồi tò mò. “Ông ấy không biết dì đã…”
Biểu tình Kinh Linh có chút bi thương, Chương Hồi nghe thấy anh dùng ngữ điệu bình tĩnh nói. “Có lẽ là không biết.”
Bỗng nhiên anh trầm mặc, Chương Hồi lẳng lặng mà nhìn anh, đợi anh nói hết.
“Thực ra tôi nghĩ, ông ấy chỉ cố chấp mê muội với tình yêu mà ông không với tới thời trẻ mà thôi, những bức tranh ông ấy gửi tới đều là hình ảnh mẹ tôi trong trí nhớ của ông, nhưng mấy năm nay mẹ đã không còn giữ được dáng vẻ mà ông ấy vẽ nên nữa rồi.”
Chương Hồi cảm thấy sắc mặt Kinh Linh tuy không dao động quá nhiều cảm xúc, nhưng linh hồn của anh, linh hồn của tinh linh bé nhỏ kia đang gánh áp lực mà đau đớn lặng yên khóc.
Chương Hồi thở dài, hắn kéo anh vào trong lồng ngực, tay nhẹ nhàng vỗ lưng Kinh Linh rồi lại xoa xoa mái tóc ẩm ướt của anh.
Chương Hồi dần cảm nhận được ướt át ở phần cổ, mặt Kinh Linh chôn ở đó, anh không tiếng động mà rơi nước mắt.
Trái tim Chương Hồi cũng từ từ lơ lửng lên theo sự ướt át ấy, hắn bị lây nhiễm nỗi buồn của Kinh Linh, nhưng hắn không biết có thể coi cảm xúc này là đau lòng hay không, chỉ có thể thấp giọng dỗ dành bên tai anh. “Khóc đi, khóc ra thì sẽ dễ chịu hơn.”
Trên đường trở về Kinh Linh chìm vào giấc ngủ, quầng thâm trước mắt anh rất rõ ràng, có vẻ là do đêm qua cũng không ngủ ngon, hơn nữa anh còn khóc đến mức mệt mỏi, lên xe hắn không bao lâu đã ngủ thiếp đi.
Đoạn đường về này Chương Hồi cho xe chạy thật chậm, hôm nay Kinh Linh mặc hơi mỏng, đai an toàn đè nặng lên áo sơ mi của anh lộ ra xương quai xanh trắng nõn mà gầy gò, anh nhíu mày, dường như ngủ không được yên ổn.
Tiến vào nội thành, Chương Hồi dừng xe tại một góc đường, hắn ngả ghế Kinh Linh ra đằng sau một chút, có thể nghe thấy Kinh Linh “ưm” một tiếng nhưng vẫn không tỉnh lại.
Tuỷ sống Chương Hồi đột nhiên cảm thấy tê dại, hắn lấy tấm chăn ở ghế sau đắp lên cho Kinh Linh, sau đó ngồi lại về ghế lái uống một ngụm nước lớn.
Hắn cố tình dời đi lực chú ý, không hề nhìn về phía Kinh Linh đang nằm ở ghế phụ bên cạnh, hắn lấy điện thoại ra nhận mấy email liên quan đến công việc, sau đó lại gửi cho trợ lý vài điều dặn dò.
Sau hơn khoảng một tiếng, hắn nghe thấy âm thanh truyền đến từ ghế phó lái, Kinh Linh rên một tiếng hỏi. “Mấy giờ rồi?”
Chương Hồi trả lời. “Đang ở gần mấy toà nhà văn phòng, vừa lúc đi ngang qua nơi này thì ngừng lại một chút, dừng lại không lâu lắm.”
Kinh Linh ngượng ngùng, âm thanh cũng nho nhỏ đi. “Thực xin lỗi, làm chậm trễ thời gian của anh rồi.”
Chương Hồi dùng sức xoa xoa đầu anh. “Nói gì thế, không chậm trễ gì cả.” Hắn nhìn thoáng qua đồng hồ. “Sắp bốn giờ rồi, hẳn là trưa cậu không ăn gì đúng không, tôi cũng đang cảm thấy hơi đói, hay là đi ăn với nhau đi.”
Hắn thấy Kinh Linh dùng sức gật đầu một cái “Vâng” một tiếng, sau đó bằng mắt thường cũng có thể thấy vành tai anh nhanh chóng đỏ lên.
Bọn họ đi đến một quán ăn Nhật, Chương Hồi biết Kinh Linh đã ở Nhật Bản nhiều năm, cho nên hắn đoán anh sẽ thích ẩm thực Nhật Bản.
Hai người lựa chọn vị trí tatami, ở giữa đặt một chiếc bàn nhỏ. Chương Hồi nhìn Kinh Linh rũ mắt nghiêm túc xem thực đơn, Kinh Linh hơi rối rắm, nhìn nửa ngày mới chọn được hai món.
(Tatami: Một loại thảm được dùng ở Nhật)
Chương Hồi cầm lấy thực đơn nhìn anh đầy trêu chọc. “Sao lại phải chần chừ lâu thế?”
Kinh Linh ngồi thẳng người, hay tay đặt trên đùi, khuôn mặt sạch sẽ với biểu tình ngoan ngoãn, cả người nhìn qua tựa như một bé ngoan.
Kinh Linh rất thành thực mà nói. “Thực ra tôi không thích đồ ăn Nhật cho lắm.” Sau đó lại thêm một câu. “Ăn cảm giác không đủ no.”
Chương Hồi cười. “Là tôi tự cho là đúng, nghĩ rằng cậu sẽ thích ăn.” Sau đó cũng thêm một câu. “Để tôi nói nhỏ cho cậu một bí mật nhé, tôi cũng không thích lắm, cũng cảm giác không đủ no.”
Khuôn mặt bình tĩnh của Kinh Linh hiện lên nụ cười nhợt nhạt, hai người nhìn nhau cười.
Nhưng nếu đã đến, hai người vẫn gọi vài món theo khẩu vị rồi nói về vấn đề công việc.
Chương Hồi tóm tắt lại những điểm quan trọng của cuộc họp sáng nay với Kinh Linh, cuối cùng nói một câu. “Đương nhiên phần lớn đây là việc của bọn tôi, Tiểu Kinh, việc quan trong nhất của cậu là phát huy tài năng tuyệt đối.”
Kinh Linh ngượng ngùng, anh nâng chén trà lên uống một ngụm, sau đó nhíu mày đặt chén xuống.
Chương Hồi tò mò, bởi vì hắn không hiểu trà đạo của Nhật Bản cho lắm, hắn hỏi. “Uống không ngon sao?”
Kinh Linh gật đầu, cầm lấy khăn tay xoa xoa miệng. “Vâng, không phải trà thật.” Dừng một chút, anh lại nhỏ giọng thêm một câu. “Không ngon bằng tôi pha.” Trong thanh âm thế mà lại còn chút cảm xúc khoe khoang, cả người như sinh động hẳn lên.
Chương Hồi nhướn mày nhìn về phía anh. “Không biết họ Chương này có thể gặp may mắn mà được thưởng thức trà của Kinh tiên sinh không?”
Kinh Linh ngơ ngác nhìn về phía hắn, sau đó lại ngượng ngùng rũ mắt, thanh âm nho nhỏ trả lời. “Đương nhiên, nếu anh không chê, hôm nào đó tôi sẽ pha cho anh uống.”
Chương Hồi rót rượu trắng ra, nâng chén hướng về phía Kinh Linh. “Vậy thì chúng ta một lời đã định.”
Trên đường Chương Hồi đưa Kinh Linh về nhà, Chương Hồi hỏi. “Cậu thích ăn đồ nơi nào nhất?”
Kinh Linh không do dự mà nói ra. “Đồ ăn vùng Giang Chiết.”
(Giang Chiết: Giang Tô và Chiết Giang)
Bởi vì em sinh ra ở Giang Nam, mẹ em là người Giang Nam.
“Được, vậy lần sau chúng ta đi ăn đồ Giang Chiết.” Chương Hồi nói vậy.