Ngày / đêm giáng sinh, cũng chính là tròn một năm ngày thành lập tập đoàn Cửu An, Biên Dĩ Thu cho dù không tình nguyện, cũng phải mặc tây trang thắt cà vạt ra vẻ đạo mạo, lấy thân phận người lãnh đạo cao nhất tập đoàn tham dự đọc diễn văn.
Tiệc chúc mừng được tổ chức ở phòng hội nghị cực kỳ lịch sự, tao nhã, xa hoa ở khách sạn Vịnh Duyệt Lung, ngoại trừ người phụ trách các bộ phận, cũng có không ít thương nhân nổi tiếng cùng minh tinh giới giải trí đều được mời đến, sự long trọng của bữa tiệc đã thu hút hàng chục phương tiện truyền thông.
Bản thảo diễn thuyết Diệp Trăn đã sớm vì y mà chuẩn bị thật tốt rồi gửi vào mail, y một mình đọc qua mấy lần, phong độ nhanh nhẹn mà bước lên bục, duy trì nụ cười khéo léo, thở nhẹ, dùng giọng nói thành thật chất phác, mang theo chút cảm tình đọc xong bản thảo liền chúc mọi sự đại cát.
Hôm sau, Kha Minh Hiên trên báo nhìn thấy một bức ảnh duy nhất của y chiếm cơ hồ hết nửa trang báo, vừa ăn sáng vừa nói: “Nhân mô cẩu dạng.”
() Nhân mô cẩu dạng ‘人模狗样’: Để chỉ những người vẻ ngoài nghiêm túc (thường dùng theo nghĩa bóng ý chỉ những kẻ có suy tính, âm mưu nhưng ở đây tác giả để nghĩa đen).
Mà Biên – nhân mô cẩu dạng – lão đại sau khi bước xuống bục, lập tức tháo bỏ cà vạt nãy giờ buộc chặt làm thở không nổi mà ném qua một bên, lại bị Diệp tổng vừa vặn mặc một chiếc váy đuôi cá dạ hội màu đen vồ tới chỗ y, lẳng lơ mà khoác lấy cánh tay y, không khỏi phân trần liền dẫn theo y đến dưới tầm mắt của mọi người, vì thế cả buổi tối y đều phải miễn cưỡng bưng ly rượu cùng khách khứa chào hỏi, nói chuyện với nhau.
Mặc kệ thế nào, tổ hợp tuấn nam mỹ nữ cũng đủ hấp dẫn ánh mắt của mọi người, cho nên khi Kha Minh Hiên lật đến trang đó, không hề trì hoãn mà nhìn thấy ảnh Biên Dĩ Thu cùng Diệp Trăn đứng tư thế thân mật mà chụp ảnh chung. Báo chí đưa tin nội dung vô cùng vô căn cứ, thậm chí đem chuyện Diệp Trăn từ bỏ chức vị quản lý cấp cao ở PWC về nước gia nhập tập đoàn Cửu An, nói thành vì yêu mà hy sinh, chuyện xưa đau khổ triền miên.
Cái nồi này úp cho Biên Dĩ Thu thật sự là oan uổng—- Lúc Diệp Trăn bước vào Cửu An, y còn đang trong tù Đồng Sơn xưng vương xưng bá, căn bản không biết có một người như vậy. Hơn nữa y thật sự muốn hỏi vị phóng viên kia, gã rốt cuộc dùng con mắt nào nhìn thấy Diệp Trăn có triển vọng, tư chất vì yêu mà hy sinh chứ? Có phải bị mù hay không?
Còn không đề cập đến chuyện người phóng viên kia có bị mù hay không, dù sao nhìn thấy tin tức như thế này, đại bộ phận người nào cũng tin. Đương nhiên, đại bộ phận này không bao gồm Kha Minh Hiên. Chính hắn làm truyền thông, trên báo có vài phần thật giả, hắn phân biệt rất rõ ràng, hắn chính là đơn thuần cảm thấy, cái tay ôm lấy Diệp Trăn của Biên Dĩ Thu, có chút chướng mắt.
Vì thế hắn gập báo lại, không đọc nữa, vì vuột mất một vé tham dự tiệc tối không lớn cũng không nhỏ chúc mừng thành lập tập đoàn Cửu An — CEO tập đoàn Hoa Thụy – Nguyễn Thành Kiệt không nhận được thư mời nên bị chặn lại ở cửa phòng hội nghị.
Người phụ trách bộ phận quan hệ xã hội đảm nhiệm việc tiếp khách không dám tùy tiện để hắn vào, nhưng ngại thân phận của hắn nên cũng không thể đuổi người, vì vậy chỉ có thể lễ phép mời hắn đứng chờ, sau đó đi nhanh vào hội trường, xin ý kiến của Biên Dĩ Thu.
“Cậu nói ai? Ai ở bên ngoài?” Cùng khách khứa uống rượu hết một vòng, đầu óc Biên Dĩ Thu đã bắt đầu có chút hơi khó chịu, nghe được tên của Nguyễn Thành Kiệt, có chút không kịp phản ứng.
“Nguyễn tổng của tập đoàn Hoa Thụy.”
“Cửu An với Hoa Thụy thứ nhất là không hợp tác, thứ hai là không có giao tình, tại sao anh ta lại tới đây?” Hỏi câu này chính là Diệp Trăn đứng bên cạnh.
“Không rõ, tôi ra ngoài xem thử.” Biên Dĩ Thu nói xong thì lấy ly rượu bỏ lại vào khay của nhân viên tạp vụ, nhấc chân đi ra ngoài cửa. Mặc kệ Nguyễn Thành Kiệt vì cái gì mà đến, y cũng không có lý do gì mà bắt người ta đứng ngoài cửa.
Huống chi, muốn nói hai người họ không có giao tình cũng không hoàn toàn chính xác, tốt xấu gì thì lần trước đi Phong Lĩnh việt dã, y còn giúp người ta thay một cái lốp xe, họ Nguyễn kia chắc cũng không tính nợ y vì mảnh đất - đâu.
Nguyễn Thành Kiệt đơn nhiên không phải vì tính sổ với y mà đến, tập đoàn Hoa Thụy là một trong những đại gia bất động sản hàng đầu tại Trung Quốc, cũng không đáng vì một mảnh đất không lớn không nhỏ mà tự mình tới cửa tìm người gây phiền toái, hắn cũng không rảnh như vậy. Bất quá nguyên nhân hắn tới chỗ này, thật sự không dễ để nói.
Nghe thấy tiếng bước chân, Nguyễn Thành Kiệt đứng dưới tàng cây thưởng thức cảnh đêm trong sân mà quay đầu lại, khóe môi thoáng chút câu lên, giống như gặp một người bạn rất thân mà mỉm cười.
Tuy rằng đều là người có gốc, là một nhân vật đứng đầu trong chuỗi thức ăn, Nguyễn tổng thoạt nhìn chói lóa, nỗi liễm, thành thục thận trọng, cùng với Kha Minh Hiên bừa bãi, không biết tiết chế là hai phong cách hoàn toàn khác nhau.
Vì thế Biên Dĩ Thu cũng cười lại, vươn tay chào hắn: “Ngọn gió nào thổi Nguyễn tổng tới đây vậy?”
Nguyễn Thành Kiệt lấy tay từ trong túi áo bành tô ra, bắt tay với y: “Dự báo thời tiết nói, hôm nay là gió Đông Bắc thổi tới.”
Hai người cười đến gần gũi chân tình, lại không nghĩ rằng một màn bắt tay vừa rồi vừa lúc bị một tên phóng viên nào đó chụp được, cũng là ngày hôm sau đã lên đầu trang báo tài chính và kinh tế, vẫn là tiêu đề vô cùng giật gân “Hoa Thụy Cửu An cường cường hợp tác, liệu có tạo ra một cơn sóng lớn đối với nền bất động sản thành phố Z?”
Trên thực tế hai người lịch sự bắt tay xong thì buông ra, câu tiếp theo của Biên Dĩ Thu là: “Sao anh lại ở đây?”
“Đi ngang qua, đến chào hỏi một chút.” Nguyễn Thành Kiệt lời ít mà ý nhiều.
“Muốn vào uống một ly không?” Biên Dĩ Thu hỏi.
“Quên đi, cách ăn mặc này của tôi, không thích hợp.”
Biên Dĩ Thu chọc ghẹo: “Nguyễn tổng anh cho dù mặc giẻ rách, cũng sẽ trở thành mode mới như chong chóng gặp gió.”
Nguyễn Thành Kiệt nghiêm túc: “Đợi đến tiệc chúc mừng thành lập Cửu An lần tới, tôi sẽ mặc giẻ rách đến dự.”
“Được, tôi sẽ kêu thư ký đưa thiệp mới đến tận tay anh.”
“Nhất định rồi, cậu không biết vừa rồi tôi bị chặn ở ngoài có bao nhiêu xấu hổ đâu.”
Nói xong cả hai người đều cười rộ lên.
Một tiếng sau, Biên Dĩ thiếu gia ngoài dự liệu mà hắt xì một cái. Nguyên nhân là vì hệ thống sưởi bên trong hội trường mở hơi lớn, áo khoác của Biên lão đại đặt trong phòng nghỉ, mặc đơn độc một bộ âu phục ra ngoài, mà nhiệt độ bên ngoài bây giờ xuống gần không độ.
Y không nghĩ tới chính mình còn có lúc dẻo miệng thế này, không hề nhạt nhẽo, cũng không cảm thấy nhàm chán, cũng không giống như lúc đối mặt với Kha Minh Hiên, nói đến câu thứ ba đã muốn bóp chết đối phương. Ở trong trí nhớ của y, nói chuyện phiếm ôn hòa nhã nhặn như thế, đã là chuyện của rất nhiều năm về trước.
Nguyễn Thành Kiệt vừa vặn nói đến chuyện Hoa Thụy sẽ chi bốn mươi vạn nhân dân tệ để xây dựng các dự án mới ở phía đông vịnh Xích Tư vào năm tới, đột nhiên nghe một tiếng hắc xì kinh thiên động địa như thế, đem lời còn chưa nói xong nuốt xuống, cau mày kêu y đi vào.
“Anh mới nói một nửa, tôi chưa nghe xong thì tối sẽ ngủ không ngon.” Biên Dĩ Thu lấy một chiếc khăn đẹp mắt, tao nhã in hình Ford gấp thành hình vuông được gấp ngay ngắn đặt trong chiếc túi nằm bên ngực trái tây trang, không chút chú ý nào mà giũ khăn tay ra lau lau nước mũi, “Bốn mươi vạn nhiều vậy sao? Hạng mục gì vậy?”
Nguyễn Thành Kiệt lắc đầu, là thái độ kiên quyết không muốn thảo luận: “Bên ngoài lạnh lắm, cậu vẫn nên đi vào trước đi, mai mốt chúng ta lại hẹn thời gian cùng tán gẫu.”
Biên Dĩ Thu còn muốn nói gì đó, bên trong có người ra tìm y, nói khâu kế tiếp cần y lên sân khấu trao giải, chỉ có thể ngừng lại như vậy.
Nguyễn Thành Kiệt phất phất tay với y, xoay người rời đi.
Trên đường xe chạy cách đó mét, đột nhiên có đèn xe sáng lên chói mắt, Biên Dĩ Thu mới phát hiện tài xế của Nguyễn Thành Kiệt vẫn còn chờ ở đó.
Biên Dĩ Thu đương nhiên không phải loại người chỉ vì nghe được một nửa mà mất ngủ, bởi vì nửa bữa tiệc còn lại y đã uống quá nhiều. Tả Thành đỡ y quay về biệt thự, cả người y đã muốn trời đất quay cuồng, ngẩn ngơ, đừng nói những lời Nguyễn Thành Kiệt nói, ngay cả Nguyễn Thành Kiệt là ai y còn không biết.
Nhưng y từ xa xa nhìn thấy trong biệt thự hiện ra một ngọn đèn vàng ấm áp, thế mà lại dừng bước một chút, mắt đỏ lên, nửa nghi hoặc nửa mờ mịt.
Y hỏi Tả Thành: “Có người đến à?”
Tả Thành nói: “Là tôi trước tiên mở điều hòa, xả nước ấm.”
Biên Dĩ Thu cũng không hỏi lại, sau đó thất tha thất thểu vào cửa, nghiêng ngã lảo đảo lên lầu, vừa đi vừa bắt đầu cởi cà vạt, cởi thắt lưng, cởi quần áo, đi một đoạn, quăng một cái, tới khi đến trước cửa phòng tắm, đã trần truồng như em bé mới sinh.
Tả Thành cũng không lượm, nhắm mắt đi theo sát phía sau lão đại, tới lúc y sắp dùng một tư thế vô cùng mạo hiểm mà tiến vào bồn tắm lớn, đúng lúc ra tay ngăn cản thảm án, một hồi đầu rơi máu chảy sắp xảy ra
Còn không đợi Tả Thành kịp thở phào, Biên lão đại say đến rối tung rối mù không thể duy trì trạng thái ổn định, vẫn không kịp né mà nhào vào, hơn nữa nhào về phía trước, xuất phát theo bản năng muốn tìm cái gì làm điểm tựa, nắm lấy Tả Thành đang sống chết giúp y tắm rửa kéo vào theo.
Vì thế, hai người đàn ông cao lớn cùng nhau ngã vào bồn tắm lớn, rầm một tiếng động tĩnh thật lớn, nước ấm bắn tung tóe đầy sàn.
Tả Thành nằm nghiêng, xương sườn bị đâm cơ hồ đau sốc hông, Biên Dĩ Thu lại vô cùng vui vẻ đặt cậu trên người, thoạt nhìn không có việc gì, dùng một đôi mắt bị rượu thiêu đốt, không còn tỉnh táo mà quan sát cậu, tựa tiếu phi tiếu, giống như một con sói hoang thèm vị thịt. Ánh mắt kia Tả Thành rất quen thuộc, Biên lão đại mỗi khi nhìn thấy một tiểu soái ca chủ động leo lên giường mình, chính là ánh mắt như vậy.
“……” Tả Thành bỗng nhiên bừng tỉnh, hoa cúc căng thẳng, trong lòng điên cuồng hét lên: lão đại, tôi chỉ bán nghệ chứ không bán thân!
Nhưng Biên Dĩ Thu làm sao quản cậu nghĩ gì, hai cánh tay mạnh như khung sắt, kìm chặt người dưới thân mà gặm cắn.
Tả Thành tim vắt ngang, mắt nhắm chặt, biểu tình giống như anh dũng hy sinh, nhấc chân đem Biên lão đại thần trí không rõ ràng một cước đạp ra ngoài.
Biên Dĩ Thu chóng mặt vô cùng, trước mắt như thế có muôn công nghìn việc hệ trọng, ngày tháng tràn đầy màu sắc lại thiên biến vạn hóa, trong ngực có người, lại không thấy rõ rốt cuộc người nọ là ai, động vật theo bản năng muốn giao phối, căn bản không nghĩ tới sẽ bị đạp vào trong nước. Dòng nước ấm áp tràn vào tai, mắt, mũi, miệng, vì thế y càng choáng váng, ngay cả nâng đầu lên cũng không nổi, ủm ủm rồi chìm xuống.
Tả Thành xoay người nhảy ra khỏi bồn tắm lớn, một tay đỡ rồi xách lão đại nhà mình từ trong nước ra.
Biên Dĩ Thu ho khan vài tiếng, nhưng lại thanh tỉnh một chút, ít nhất có thể biết được người trước mặt là ai, nói ra thanh âm còn mang theo chút ủy khuất, tính tình trẻ con.
“A Thành, hình như tôi vừa mới bị đạp một cước.”
Tả Thành trịnh trọng nói hươu nói vượn: “Lão đại anh uống hơi nhiều, tự mình đập vào mép bồn.”
“Đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Ồ.” Biên lão đại nằm trong bồn tắm lớn, câu được câu không mà giội nước lên người mình, giống như đồng tình với cách nói này.
Tắm rửa xong lau khô cơ thể, Biên lão đại để cơ thể trần truồng như vậy từ phòng tắm đi ra ngoài.
Tả Thành ở phía sau lưng y gọi điện thoại, không biết nói với ai: “Con mẹ nó cậu mau chuẩn bị một tên làm ấm giường cho lão đại lại đây nhanh lên!”