Lần tra tấn cực kỳ tàn nhẫn đến phát rồ này diễn ra liên tục đến giữa trưa, Kha Minh Hiên cơ hồ muốn đổ máu. Mà điều khiến hắn phát điên chính là, Biên lão đại đứng dậy bước đi, đối với bộ vị cứng rắn của hắn làm ngơ như không thấy.
Ngọn lửa nghẹn trong lòng Kha đại thiếu gia cuối cùng cũng bùng nổ, nhanh chóng tháo thắt lưng, đá văng cửa phòng tắm, như một con dã thú nóng nảy, đặt Biên lão đại tựa lên tường hung hăng thao, mới miễn cưỡng thoải mái được.
Chờ hai người từ phòng tắm đi ra, bước chân của Biên lão đại đã trở nên loạng choạng, tựa vào giường ngay cả ngón tay cũng không nâng lên nổi.
Kha Minh Hiên hỏi y: “Mệt à?”
Biên Dĩ Thu trả lời: “Đói bụng.”
Kha Minh Hiên nhìn đồng hồ, cũng đã hai giờ. Bởi vì hai vị đại gia không biết nấu cơm, chỉ có thể gọi cơm ngoài.
Biên Dĩ Thu nhân cơ hội này ngủ một lát, mãi cho tới khi cơm trưa đưa tới Kha Minh Hiên mới gọi y từ trong ổ chăn chui ra ngoài ăn cơm.
Bốn giờ chiều, Tả Thành nhận được điện thoại của Biên Dĩ Thu, kêu cậu thu xếp đồ đạc cá nhân của mình đưa đến Quân Lâm Thiên Hạ.
Sau khi vệ sĩ Tả tắt điện thoại, trước tiên gửi trong tin nhắn group của một nhóm người bọn họ một chuỗi dấu chấm than thể hiện sự kinh hãi tột cùng. Nhưng mà cuối tuần này, Diệp Trăn đã đến SPA cùng với các cô bạn của mình, lão Mạnh hẹn bạn ra biển câu cá, Hà Tự phải đưa khách hàng của mình ra khỏi trại tạm giam. Cho nên tin nhắn gửi đi nửa ngày, thái độ trong group lại khác thường ngày, không một ai trả lời, thành ra Tả Thành phải ở một mình trong khách sạn không có việc gì làm.
Không có cách nào khác, ai kêu công việc của cậu bị người ta đoạt đi chứ?
Làm một vệ sĩ h như hình với bóng, mấy năm nay cơ hồ Tả Thành cùng Biên Dĩ Thu là cùng ra cùng vào, cùng ăn cùng ở. Mặc kệ là ở Húc Viên, hay là Nguyệt Lộc Sơn Trang, hoặc là câu lạc bộ danh nhân, phòng của cậu vĩnh viễn nằm cách vách phòng của lão đại.
Lúc Biên Dĩ Thu mới ra tù, bởi vì Cửu gia qua đời, tập đoàn Cửu An rối loạn một trận, vì đảm bảo an toàn của y, chuyện hai người ngủ cùng phòng, cùng giường không phải chưa từng có. Cho dù Biên lão đại có hẹn cùng tình nhân nào bắn một pháo, cũng không quan tâm việc cậu quan sát toàn bộ quá trình ——- nhưng đây chỉ là trước khi Kha thiếu gia xuất hiện.
Sau khi Kha thiếu gia xuất hiện, vệ sĩ Tả phát hiện cảm giác tồn tại của mình ngày càng thấp, từ lúc hai người ở biệt thự thông gian…..Không phải, cấu kết nhau làm việc xấu? Haiz, cũng không giống,….Thôi quên đi, dù sao từ lúc hai người kia bắt đầu xem mắt cho tới bây giờ cũng không cho cậu tham gia vào.
Ra ngoài không cho cậu theo, hẹn hò càng không để cậu theo, đến cuối cùng trực tiếp mất tích vài ngày là chuyện bình thường. Hiện tại còn đáng chế giễu hơn, yêu đương còn chưa được vài ngày, đã thăng cấp thành ở chung, rốt cuộc có suy nghĩ cho cảm nhận của cẩu độc thân như cậu……..không đúng, vệ sĩ như cậu không?
Bạn học Tả Thành vô cùng bi thương, phi thường bi thương, vừa bi thường vừa rối rắm vấn đề “lão đại dọn đến nhà Kha thiếu gia ở, vậy mình có qua cùng hay không?”
Đương nhiên, dựa vào chỉ số thông minh cùng tình thương của cậu, vấn đề rối rắm này đương nhiên không có kết quả.
Trong group nói chuyện phiếm vẫn im lặng, ngay cả một người để trao đổi cũng không có. Lần đầu tiên vệ sĩ Tả cảm thấy nhân sinh tịch mịch như tuyết.
Vì thế cậu lại nhắn một tin vào group chat: “Tôi cũng muốn nói chuyện yêu đương!!!”
Nhắn xong thì quăng điện thoại một bên trên giường, đứng dậy qua cách vách thu xếp đồ đạc này nọ giúp Biên lão đại.
Danh nhân là sản nghiệp tư nhân của Biên Dĩ Thu, bốn tầng dưới là câu lạc bộ, tầng năm trở lên là khách sạn. Cả tòa chỉ có hơn tầng, xung quanh là những tòa nhà chọc trời năm mươi sáu tầng ở trung tâm thành phố cũng chẳng để mắt tới, kiểu dáng cũng không cao như Hoa Duyệt hay Vịnh Duyệt Lung, nhưng nguyên vật liệu công trình lại hoàn hảo hơn khách sạn năm sao. Nguyên nhân cũng không lý do gì đặc biệt cả, trước khi Biên Dĩ Thu mở danh nhân cũng đã quyết định chỗ này sau này sẽ là địa bàn kinh doanh của y. Chỗ mình ở, đương nhiên tốt.
Phòng chuyên dụng của Biên lão đại có ba phòng ngủ, phòng chính của y, phòng kia là của Tả Thành, còn phòng dành cho khách thì chuyển thành thư phòng, dùng để xử lý công việc. Đương nhiên, thỉnh thoảng cũng bị Biên lão đại dùng làm chuyện khác.
Tả Thành từ thư phòng lấy ra hai cái va li lớn, lấy đồ đạc cá nhân của Biên lão đại bỏ vào. Thu dọn xong xuôi quay về phòng lấy điện thoại chuẩn bị ra cửa, trên màn hình hiển thị vài cuộc gọi nhỡ. Diệp Trăn gọi ba cuộc, Hà Tự cùng lão Mạnh mỗi người gọi hai cuộc.
Cậu mở group chat ra, phát hiện có mấy chục tin nhắn chưa đọc, đều là ba người này ầm ĩ. Hỏi cậu đã xảy ra chuyện gì, bị chuyện gì kích thích, sau đó lại chuyển thành cậu thích đàn ông hay phụ nữ kiểu gì, cậu vẫn hợp với đàn ông hơn là phụ nữ.
Lúc Tả Thành bấm vào, ba người tán gẫu đến khí thế ngất trời. Cậu vô cùng hối hận vì vừa rồi đã gửi cái tin muốn nói chuyện yêu đương kia. Trông cậy vào mấy người này miệng chó mọc được ngà voi, căn bản là nghìn lẻ một đêm.
Mắt thấy mọi người đưa ra kết luận cậu hợp với đàn ông hơn, Tả Thành nhanh chóng đem tin tức Biên lão đại ở chung với Kha thiếu gia bất ngờ nói ra, thành công dời đi lực chú ý của bọn họ.
Cuối cùng Tả Thành nói: “Mấy người nói xem tôi có nên đi theo không?”
Hà Tự: “Cậu thấy đèn nhà Kha thiếu gia chưa đủ sáng hay sao?”
Diệp Trăn: “Cậu cảm thấy cẩu lương ở nhà Kha thiếu gia đặc biệt ngon à?”
Lão Mạnh: “Hai cái họ nói chính là cái tôi định hỏi đó.”
Tả – không được yêu thương- Thành: “………Tôi thấy lão đại không cần tôi nữa.”
Hà Tự: “Không sao đâu, anh cần cậu.”
Tả Thành: “Anh cần tôi làm gì?”
Hà Tự: “Em gái con của cậu tôi từ nước ngoài về nước, anh đây dẫn chú đi hẹn hò.”
Tả Thành: “Tôi đi ăn cẩu lương, gặp sau nhé.”
Nhấn xong những lời này rồi gửi đi, Tả Thành trực tiếp bỏ điện thoại vào túi quần, xách hai cái va li đi về phía cửa thang máy.
Nhưng mà hai người Kha Biên vừa mới bước vào cuộc sống sống chung sao lại cho phép mình là người thứ ba bước chân vào thế giới hai người? Cẩu lương không phải muốn ăn là có thể ăn, vệ sĩ Tả vẫn còn rất ngây thơ.
Thứ nhất, Kha thiếu gia không thích người ngoài bước vào chỗ riêng tư của hắn, thứ hai thời điểm hai người họ động dục còn tùy, Tả Thành ở đây cũng không tiện. Hơn nữa với giá trị vũ lực của hai người họ mà nói, Tả Thành ở đây cũng không có tác dụng gì lớn.
Huống chi câu lạc bộ danh nhân cách Quân Lâm Thiên Hạ cũng không xa, nếu Biên Dĩ Thu phải ra cửa, Tả Thành lái xe đến đây chỉ mất vài phút, cũng không ảnh hương đến chức trách vệ sĩ của cậu.
Với tất cả những nguyên nhân trên, Tả Thành bị Biên lão đại vô tình “vứt bỏ”.
Tuy rằng bên ngoài cùng Nguyễn Thành Kiệt giảng hòa, nhưng Kha Minh Hiên vẫn như cũ không an tâm chút nào, gọi một cuộc điện thoại riêng cho Lý Trạch, kêu hắn hỗ trợ chú ý Hoa Thụy một chút.
Làm một người bạn có quan hệ thân thiết với Nguyễn Thành Kiệt, Lý Trạch nghe được mấy lời này của hắn, nội tâm cũng không được thoải mái——- mặc dù dựa trên chuyện giữa Nguyễn Thành Kiệt cùng Biên Dĩ Thu, Lý Trạch không chút do dự mà đứng về phía Kha Minh Hiên, bởi vì hắn biết Nguyễn Thành Kiệt quả thật làm sai. Nhưng hiện tại nếu hai bên đã giảng hòa, Kha Minh Hiên cũng không cần phải đề phòng đến như vậy.
“Nguyễn Thành Kiệt không phải tên ngốc, cậu ta phân rõ ai khinh ai trọng. Hoa Thụy cùng Phong Trạch, Hằng Á, Khải Thiên đều có hợp tác, nếu tôi nhớ không lầm, dự án năm ngoái cậu hợp tác với cậu ta vẫn chưa kết thúc. Sở dĩ chúng ta giảng hòa, ngoại trừ bởi vì mọi người là bạn bè, cũng bởi vì có liên lụy ít nhiều đến lợi ích gia tộc của chúng ta. Điểm này Nguyễn Thành Kiệt rất rõ ràng, tôi không nghĩ cậu ta sẽ tiếp tục làm chuyện phản sau lưng cậu, trừ phi cậu ta điên rồi.”
Kha Minh Hiên đứng ngoài ban công hút thuốc, nghe Lý Trạch nói xong thì khóe môi cong cong lên, lộ ra một nụ cười không chút nhiệt độ: “Cậu ta điên hay không điên, ai biết được?”
“Kha Minh Hiên………”
“Lý Trạch.” Kha Minh Hiên cắt ngang lời hắn “Nguyên nhân chủ yếu là lợi ích đôi bên, cậu vội vàng giúp tôi, cũng là giúp cậu ta. Nếu cậu ta muốn làm chuyện gì nữa, đối với mọi người đều không tốt. Cậu nói xem.”
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một lát. Kỳ thật đối với tính tình của Nguyễn Thành Kiệt, Lý Trạch hiểu rất rõ. Hai người từ nhỏ đến lớn quan hệ mật thiết mà lớn lên, Nguyễn Thành Kiệt đối với một chuyện có thể chấp nhất đến mức độ nào, hắn nhận thức rất rõ.
Nói thật ra, đối với chuyện giảng hòa thuận lợi như vậy, Lý Trạch cũng không phải chưa từng hoài nghi. Nhưng bọn họ lăn lộn làm ăn trên thương trường nhiều năm, biết làm sao để cân nhắc lợi hại, hắn tin Nguyễn Thành Kiệt đã nghĩ sâu tính kỹ mới lựa chọn quyết định này, đó là lý do hắn chấp nhận giảng hòa cùng Kha Minh Hiên, Biên Dĩ Thu.
Bất quá nếu nói đến chuyện này, Lý Trạch cũng hiểu ý của Kha Minh Hiên, vì thế mới đáp ứng hỗ trợ để ý. Dù sao mặc kệ là một phát sinh nhỏ, vẫn làm liên lụy nặng nhất đến CEO Phong Trạch – hợp tác rất nhiều hạng mục cùng Hoa Thụy, hắn cũng không hy vọng nhìn thấy Nguyễn Thành Kiệt lại đưa ra một quyết định sai lầm.
Hết Nguyên tiêu, Kha Minh Hiên tiếp tục tập trung tinh thần vào công việc bận rộn. Biên Dĩ Thu nguyên bản đối với việc hai người có cuộc sống, thói quen hoàn toàn bất đồng mà làm công tác chuẩn bị rất lâu, ai biết lúc chân chính ở cùng một chỗ, mới phát hiện quá trình này cùng với thời gian dài ngắn không có vấn đề gì cả. Chỉ cần bạn đặt người kia trong tim, bạn sẽ tư nhiên vì hắn mà thay đổi. Thậm chí có đôi khi, chuyện thay đổi này ngay cả bản thân bạn cũng không ý thức được.
Tỷ như Biên lão đại cam đoan vì giấc ngủ của Kha thiếu gia mà điều chỉnh thời gian làm việc và nghỉ ngơi của mình, tỷ như Kha thiếu gia vì để Biên lão đại ăn uống thoải mái mà điều chỉnh khẩu vị của mình, tỷ như Biên lão đại chậm rãi nhận ra sở thích của Kha thiếu gia, thậm chí thỉnh thoảng có thể cùng hắn ở trên tầng cao nhất mà thử rượu, mà Kha thiếu gia cũng từ bỏ mấy sở thích vận động bên ngoài của mình để cùng y chơi hai hiệp golf, hoặc là bida chẳng hạn.
Vui vẻ đến đây, hai người cũng sẽ ở trong phòng khách, phòng gym đánh nhau một lúc, nắm đấm tình thú. Dù sao đối với chuyện đánh bại Kha thiếu gia, Biên lão đại cũng không từ bỏ.
Y không còn chấp nhất vấn đề trên dưới, chỉ là đơn giản thuần túy hưởng thụ nhiệt huyết sôi trào, khoái cảm mãnh liệt.
Trên phương diện đánh nhau, Biên Dĩ Thu là tự học mà thành, tuy rằng chiêu thức sắc bén, nhưng đấu pháp vẫn là đả thương một ngàn, tự tổn hại tám trăm, nói trắng ra là đủ có thể tự đi ra ngoài. Loại đấu pháp này rất hữu dụng trong hắc bang hỗn tạp, quy tắc trên đường vốn là người yếu sợ kẻ mạnh, kẻ mạnh sợ người ngang tàn, người ngang tàn sợ kẻ chẳng muốn sống. Nhưng gặp phải kỹ năng chiến đấu được huấn luyện với quân đội chính quy của Kha Minh Hiên sẽ rất bất lợi, cho nên lần nào y cũng dùng hết toàn lực, lại luôn bị đối phương tìm được sơ hở mà gắt gao áp chế.
Sau khi đánh nhau xong, hai người nằm song song trên sàn nhà, kha Minh Hiên còn rất nghiêm túc nói về động tác vừa rồi cho y nghe, sau đó chỉ cho y cách phản công hiệu quả nhất mà không làm mình bị thương.
Biên Dĩ Thu thở hổn hển nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh mình: “Lần tới anh cùng Tả Thành đánh nhau một lần xem.”
Kha Minh Hiên cũng quay đầu nhìn y: “Tả Thành đánh giỏi không?”
“Em không đánh lại cậu ta.”
“Được.” Kha Minh Hiên xoay người lại chống hai tay trên người y, cúi đầu hôn xuống, “Trước tiên tính nợ hôm nay đã.”
Hai người gây sức ép đến nửa đêm, hôm sau Kha Minh Hiên như thường lệ giờ sáng xuống giường. Rửa mặt xong thì ra ngoài chạy bộ, thuận tiện mua bữa sáng về, dùng cơm xong mới đi làm. Đây là lịch trình từ trước đến nay của hắn. Khác biệt duy nhất ở chỗ, bây giờ mua hai phần đồ ăn sáng.
Dựa vào thói quen làm việc và nghỉ ngơi của Kha thiếu gia, tật xấu hàng đêm đến câu lạc bộ sênh ca, ngủ muộn dậy muộn trước đây của Biên lão đại cải thiện rất lớn, hơn nữa có thể bị ảnh hưởng bởi thái độ nghiêm túc của Kha Minh Hiên đối với công việc, Biên lão đại ngày càng cảm thấy mình làm việc không đàng hoàng. Cho nên gần đây phá lệ bắt đầu đến công ty.
Ngày nọ y bước vào văn phòng lúc giờ chiều, Diệp Trăn còn tưởng rằng y đi ngang qua nên thuận tiện tạt vào xem thử. Nhưng sáng hôm sau giờ y lại đến văn phòng, Diệp Trăn cảm thấy có gì đó không bình thường cho lắm. Nhưng mà ngày thứ ba, y vậy mà lại đúng giờ xuất hiện trước mặt tất cả nhân viên, chuyện này không những làm cho đám quản lý cấp cao của Cửu An hoảng sợ, còn phỏng đoán có phải công ty xảy ra chuyện gì lớn hay không, hoặc là gần đây có xảy ra hoạt động gì lớn không.
Đối với chuyện mình đến đúng giờ lại tạo thành hiệu quả oanh động như thế, Biên lão đại quả thật dở khóc dở cười. Bất quá đám người kia thấy y vẫn như cũ ba ngày đánh cá, hai ngày phơi lưới, cũng chầm chậm bình tĩnh trở lại.
Không hề bền lòng, gián đoạn, không kiên trì trong công việc.
Cứ như thế, so với trước kia, bây giờ Biên lão đại đã tương đối chuyên nghiệp —— mỗi tuần đã có ít nhất một nửa thời gian mà thành thành thật thật ở văn phòng, làm cho Diệp tổng giám cảm động đến rớt nước mắt —— Có việc cần y ký tên, cũng không cần trèo đèo lội suối mà chạy đến câu lạc bộ danh nhân nữa.
Xét thấy tối hôm trước bị gây sức ép hơi cực lực, hôm nay Biên lão đại hoàn toàn có thể yên tâm thoải mái không đến công ty, nhưng còn chưa tới mười giờ, điện thoại đã vang lên.
Là một dãy số xa lạ.