Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mười phút sau, cảnh sát bắt đầu thương lượng với Dolly, Dolly chỉ đưa ra một yêu cầu là bệnh viện phải phẫu thuật cho con gái anh ta.
Hóa ra Dolly đến từ Ba Lan, con gái anh bị bệnh nhưng bệnh viện ở Ba Lan không đưa ra được chẩn đoán, Dolly đã đưa vợ và cô con gái tám tuổi sang Anh điều trị.
Sau khi thăm khám toàn trạng, các bác sĩ quyết định phẫu thuật là cách duy nhất để đưa ra chẩn đoán chính xác.
Nhưng vì Dolly không phải người Anh nên bệnh viện không đồng ý phẫu thuật.
Ngoài chi phí y tế, điều quan trọng nhất là cuộc phẫu thuật rất khó và tỉ lệ rủi ro cao.
Phương pháp phẫu thuật cho con gái Dolly được gọi là hạ thân nhiệt chỉ huy.
Đầu tiên để bệnh nhân tiến vào trạng thái mê rồi nhanh chóng hạ thân nhiệt, dùng máy tuần hoàn ngoài cơ thể để rút máu ra rồi đổ vào lại.
Sau khi xác định được vị trí của cục máu đông trong não, ngay lập tức ca phẫu thuật mở sọ được tiến hành để loại bỏ cục máu đông, hoàn tất quá trình điều trị.
Phương pháp này cực kỳ khó, bất kì lúc nào cũng có thể xảy ra lỗi, cho dù không có lỗi thì vẫn cần sự phù hộ của thần may mắn.
Bệnh viện quyết định điều trị bảo tồn từ một đến hai ngày rồi cho bé xuất viện.
Cha của cô bé, Dolly, không thể chấp nhận việc con mình sớm muộn gì cũng chết.
Trong cơn tuyệt vọng, anh ta cướp khẩu súng của người anh họ ở Luân Đôn, lao vào bệnh viện, bắt con tin và buộc bệnh viện phải phẫu thuật cho con gái anh ta.
Bác sĩ điều trị được cảnh sát gọi đến để nói chuyện, khuyên nhủ Dolly, ông ta nói: "Nếu may mắn, con gái anh có thể sống được vài năm."
Dolly hỏi lại bác sĩ: "Nếu may mắn, con gái tôi sẽ phải vật lộn trong đau đớn mấy năm trước khi chết sao?"
Bác sĩ im lặng một lúc lâu: "Rủi ro khi phẫu thuật rất cao, có thể tử vong ngay trên bàn mổ."
Dolly tuyệt vọng hỏi: "Ít ra còn có hy vọng, phải không? Nếu con bé là con gái bác sĩ, bác sĩ sẽ lựa chọn như thế nào?"
Dolly điên cuồng hét lên: "Ông chỉ quan tâm đến danh tiếng của bệnh viện, không bao giờ nghĩ đến bệnh nhân, không bao giờ, không bao giờ."
Trước tình trạng mất kiểm soát của Dolly, cảnh sát yêu cầu bác sĩ rời đi.
Dolly khóc, kêu lên một cách tuyệt vọng.
Đối mặt với người cha đáng thương, các con tin bắt đầu an ủi Dolly.
Con tin sáu mươi tuổi kể cho Dolly nghe về nỗi đau mất con trai.
Con trai ông chết trên bàn mổ.
Cho đến bây giờ ông ấy vẫn không thể tha thứ cho bản thân mình, lẽ ra không nên đồng ý cho con trai phẫu thuật.
Vì cái chết của con trai, vợ chồng ông đã ly dị, ông cũng trở thành một kẻ nghiện rượu.
Ngươi một câu, ta một câu khuyên bảo nhau, Lương Tập im lặng nãy giờ lên tiếng: "Anh không được uy hiếp tôi, bởi vì tôi có thể giúp anh."
Mọi người không hiểu, đổ dồn anh mắt nhìn Lương Tập.
Dolly có vẻ bối rối, Lương Tập nói tiếp: "Đừng uy hiếp tôi."
Dolly giơ súng lên: "Giúp tôi với, nếu không tôi sẽ giết con tin."
Lương Tập bất đắc dĩ nói: "Vì sự an toàn của con tin, tôi chỉ có thể giúp anh.
Hãy phân tích một chút nhé.
Cảnh sát có máy ảnh nhiệt, đạn của họ sẽ xuyên qua cửa gỗ và bắn thẳng vào anh.
Họ cũng có thể trực tiếp tấn công bằng lựu đan gây choáng ().
Anh cần một con tin ngồi cạnh cửa để khiến cảnh sát tạm thời từ bỏ việc tấn công." Lương Tập liếc nhìn cô y tá béo.
() Lựu đạn gây choáng là một thiết bị nổ ít gây chết người, Đèn flash kích hoạt trong giây lát tác động lên tất cả các tế bào cảm quang trong mắt, làm suy yếu tầm nhắm.
Âm lượng cực lớn của vụ nổ cũng gây ra điếc tạm thời và cũng làm rối loạn chất lỏng trong tai, gây mất thăng bằng.
Cô y tá béo: "Này!" Tôi béo nhưng tôi có tranh phần cơm của anh hả?
Là do cô lắm lời, Lương Tập nói bằng giọng tha thiết: "Thực xin lỗi."
Dolly giơ súng lên: "Đi qua đây."
Y tá béo tức giận trừng mắt nhìn Lương Tập, thong thả đi tới cửa ra rồi lớn tiếng nói: "Tôi là con tin, bây giờ tôi ngồi ở cửa ra vào, anh đừng làm loạn."
Lương Tập nói tiếp: "Anh cần biết hai vấn đề.
Thứ nhất, cảnh sát sẽ không thương lượng với kẻ bắt cóc, bởi vì hôm nay anh có thể đạt được mục đích của mình bằng cách bắt con tin, thì ngày mai những người khác cũng có thể bắt con tin để đạt được mục đích của họ.
Thông thường, cảnh sát sẽ không đồng ý với điều kiện của anh.
Thứ hai là nếu bệnh viện thực hiện một ca phẫu thuật nhưng bộ phận giám sát y tế cho rằng không nên thực hiện, bất kể ca phẫu thuật có thành công hay không, họ sẽ phải đối mặt với số tiền phạt rất lớn.
Ngay cả khi anh bắt con tin, bệnh viện nhất định phải liên hệ với cảnh sát, hai bên đồng ý mới có thể giúp con gái anh phẫu thuật, vì vậy việc dùng vũ lực để giải quyết sẽ dễ dàng hơn nhiều."
Lương Tập: "Cách tốt nhất là giết con tin.
Tuy nhiên, nếu anh thực sự giết con tin, tôi sẽ không giúp anh.
Vì vậy, chúng ta không thể sử dụng cách tốt nhất, chúng ta chỉ có thể sử dụng cách thứ hai: Tìm một phóng viên, để công chúng biết chuyện này, mục đích thứ nhất: Để dư luận nhanh chóng nóng lên, công chúng sẽ không quan tâm đến quan liêu, quyền lợi, quy tắc hay vấn đề khác, họ có sở thích là tự phán đoán và phán xét.
Trao đổi mạng sống của bảy con tin với một cuộc phẫu thuật, đại đa số dân chúng sẽ chấp nhận cái sau."
Lương Tập: "Mục đích thứ hai là để người nhà của các con tin gây áp lực lên cảnh sát, để ngăn cản kế hoạch xông vào của họ.
Phóng viên nên chọn một người nổi tiếng trên Internet.
Những người nổi tiếng trên Internet sẽ làm bất cứ điều gì để trở nên nổi tiếng hơn.
Họ biết rất rõ đây là cách tốt để thu hút người hâm mộ.
Họ chắc chắn sẽ đặt anh vào vị trí của kẻ yếu.
Nói với cảnh sát anh muốn gặp phóng viên nổi tiếng trên Internet trong vòng một giờ, cảnh sát sẽ nói với anh rằng một giờ không đủ.
Anh sẽ trả lời, trong vòng bốn lăm phút, nếu không anh sẽ giết con tin.
Cảnh sát sẽ nói những điều vô nghĩa, giải thích tại sao không đủ thời gian.
Anh lại tiếp tục rút ngắn thời gian xuống còn ba mươi phút.
Sau đó, yêu cầu cảnh sát gửi một bộ bài đến.
Cảnh sát sẽ hỏi anh tại sao, lúc này anh trả lời, anh cho con tin bốc thăm để quyết định xem người nào sẽ chết trước."
Karin không khỏi thấp giọng nhắc nhở: "Anh làm như vậy sẽ gặp phiền toái, thẩm phán cũng sẽ không cho rằng anh đang bị uy hiếp."
Lương Tập gật đầu nháy nháy mắt: "Có lý, vậy tôi sẽ không nói gì nữa.
Dolly, cho dù anh có uy hiếp tôi lần nữa, tôi cũng sẽ không khuất phục mà trợ giúp anh đâu."
Dolly đủ thông minh để hiểu những điều Lương Tập nói, nhấc điện thoại di động gọi cho người đàm phán bên phía cảnh sát, quay sang hỏi con tin: "Phóng viên nổi tiếng trên mạng ở Luân Đôn là ai?"
Lương Tập xòe tay nhún vai, anh thực sự không biết.
Cô y tá béo nói: "Catherine."
Dolly nói qua điện thoại: "Tôi muốn gặp phóng viên Catherine trong vòng một giờ nữa và cho phép cô ấy livestream."
Chuyên gia đàm phán: "Được, nhưng ở Luân Đôn tìm người trong một giờ rất khó.."
Dolly: "Bốn mươi lăm phút."
Chuyên gia đàm phán: "Anh Dolly, anh bình tĩnh lại, chúng tôi trước hết phải xác định độ an toàn của con tin."
Dolly: "Bây giờ ông chỉ còn thời gian nửa giờ, hãy đưa cho tôi một bộ bài Poker."
Người đàm phán hỏi: "Bài Poker?"
Dolly: "Con tin có quyền bình đẳng, ai chết trước là do trời định."
"Được, được, xin hãy bình tĩnh, chúng tôi đang liên lạc với Catherine." Người đàm phán: "Trên tinh thần nhân đạo, chúng tôi phải cung cấp đầy đủ nước và thức ăn cho anh và các con tin.
Anh cũng biết bên trong có ba bệnh nhân.
Nếu có thể, chúng tôi nhờ một bác sĩ vào phòng thay đồ mang theo thức ăn, nước uống và kiểm tra tình trạng bệnh nhân được không? Một chút nhân từ, sẽ thêm một chút hy vọng."
Dolly cảnh cáo: "Đừng giở trò với tôi."
Người đàm phán: "Tuyệt đối không.
Nữ bác sĩ, được chứ?"
Dolly nhìn Lương Tập, Lương Tập gật đầu, chỉ vào khẩu súng, rồi chỉ vào chính mình.
Cô y tá béo tháo xích sắt ra, hé nhỏ khe cửa, nữ bác sĩ bưng đồ ăn nước uống, còn cầm theo túi sơ cứu, lách người đi vào phòng.
Cô y tá béo ngay lập tức đóng cửa, đeo xích sắt lại như cũ.
Dolly chĩa súng về phía Lương Tập: "Đi."
Lương Tập bước tới: "Tôi xin lỗi." Anh lấy thức ăn, nước đặt sang một bên.
Lương Tập vươn tay muốn lấy hộp sơ cứu, nhưng bác sĩ đã dùng tay phải chặn lại: "Tôi là bác sĩ."
Lương Tập bất lực nói: "Tôi là con tin." Vẫn vươn tay lấy hộp sơ cứu.
Mở hộp sơ cứu ra, bên trong có ống tiêm, thuốc men..
Nữ bác sĩ hướng Lương Tập khẽ lắc đầu, ám chỉ Lương Tập hãy giả vờ như không thấy.
Nhưng Lương Tập hành động như không để ý, từ đáy hộp sơ cứu lấy ra một khẩu súng lục nhỏ: "Cô ta là cảnh sát."
Nữ bác sĩ nhìn chằm chằm Lương Tập, Lương Tập giải thích: "Cô không nhìn thấy súng đang chĩa vào tôi sao? Tôi rất sợ chết.
Giờ cô hãy xoay người, úp mặt vào tường, giờ hai tay lên.
Tách hai chân ra.
Tôi muốn soát người cô.".