Lúc tỉnh lại, sắc trời ngoài cửa sổ đã mờ tối.
Đường Tú Linh nhớ cô bị đánh ngất mang đi.
Thử cựa người một chút, Đường Tú Linh phát hiện cả người tự do, từ trên giường bò dậy, Đường Tú Linh còn chưa kịp làm gì, đèn trong phòng đã sáng lên.
Đọc FULL bộ truyện tại đây.
"Cô Đường, anh Tần ở phía dưới chờ cô.
"
Người giúp việc mặc quần áo đen đứng ở cửa phòng ngủ, giọng ôn hòa lễ phép.
Đường Tú Linh trong lòng tràn đầy nghi vấn, cô chỉ có thể mặc đồ tử tế, sau đó theo sau người giúp việc xuống tầng.
Phòng khách tầng một, Tần Chính ngồi ở trên ghế sa lon nhắm mắt dưỡng thần, Đường Tú Linh đến, Tần Chính mở mắt.
"Ngồi xuống đi.
"
Đường Tú Linh theo lời ngồi xuống, Tần Chính nhẹ nhàng lên tiếng.
"Có phải trong lòng có rất nhiều câu hỏi đúng không?"
Đường Tú Linh gật đầu, lại không hỏi, cô thật sự không hiểu, sao anh Tần phải đánh ngất cô mang tới đây.
"Người đánh cô ngất không phải tôi, là Lưu Đình, anh ta hận cô thấu xương, tìm cơ hội ra tay với cô.
"
Đường Tú Linh dĩ nhiên là không nghi ngờ lời anh Tần, chẳng qua sao cô lại ở đây?
Tần Chính đương nhiên hiểu được nghi hoặc của Đường Tú Linh, anh ta báo với người bên cạnh, lập tức Lưu Đình cả người bị trói vứt xuống trước Đường Tú Linh cùng Tần Chính.
"Tôi luôn theo dõi từng hành động của Lưu Đình, thấy cô bị Lưu Đình bắt đi, nhân viên tôi bắt gặp, cho nên vừa hay cứu được cô.
"
Đường Tú Linh không hiểu chuyện làm ăn giữa Lưu Đình và nhà họ Tần sao lại thành thế này.
Cô chỉ muốn biết rõ, Lưu Đình sao cứ phải đối đầu với cô, chỉ là bởi vì cô xinh đẹp?
"Anh Tần, cám ơn anh, có thể bỏ giẻ lau ra khỏi miệng Lưu Đình được không, tôi muốn hỏi anh ta vài thứ?"
Tần Chính nói với cấp dưới của mình, lập tức, vệ sĩ đứng cạnh Lưu Đình bỏ giẻ lau trong miệng anh ta ra.
"Tần Chính cái tên khốn nạn, ông đây thành tâm hợp tác mà mày lại phản tao!"
Lưu Đình vừa mở miệng, đã mắng anh Tần.
Tần Chính nhàn nhạt liếc Lưu Đình một cái, lập tức bảo vệ bên cạnh Lưu Đình đạp vào bụng anh ta một cái.
Lưu Đình đau đến thét chói tai, trong miệng phun ra một búng máu.
Hắn vẫn dữ tợn nhìn Tần Chính, ánh mắt oán hận vô cùng, nhưng không dám mở miệng nói những lời khiêu khích nữa.
Đường Tú Linh đứng lên, sau đó đi tới trước mặt Lưu Đình.
"Ông chủ Lưu, tôi thấy tôi không đắc tội gì với anh.
Sáu năm trước anh chèn ép tôi, sao bây giờ vẫn không buông tha?"
Lưu Đình ánh mắt mang tàn nhẫn, anh ta không để ý đến Đường Tú Linh, nhưng bụng lại bị bảo vệ đạp cho một cái.
Không chỉ có như vậy, bảo vệ còn nhấc Lưu Đình lên rồi thả xuống.
Lưu Đình cảm thấy lục phủ ngũ tạng của anh ta rơi hỏng luôn rồi.
Không cam lòng nhìn Đường Tú Linh, Lưu Đình rốt cuộc mở miệng.
"Đường Tú Linh, loại chuyện này cô cũng phải hỏi tôi, khó trách cô bị Đường Nhất Manh chơi đùa!"
Lưu Đình giọng toàn mùi giễu cợt.
Đường Tú Linh cũng đoán được, người đối phó mình chỉ có thể là Đường Nhất Manh, hoặc là Vương Thục Nữ cùng Đường Quý.
Chỉ là cô không hiểu, hôm nay cô không có quyền không có thế, Đường Nhất Manh vì sao phải đuổi tận giết tuyệt.
"Đường Nhất Manh tại sao không buông tha tôi?"
Lưu Đình cười nhạt không nói lời nào, bảo vệ lại đá vào bụng Lưu Đình.
Ho khan ra một ngụm máu tươi, Lưu Đình không cam lòng mở miệng.
"Đêm sáu năm trước, cô còn chưa lên được giường của tôi đã lên giường người khác, Đường Tú Linh, cô có biết người đàn ông đêm đó là ai không?".