Thủ Đoạn Phu Nhân

chương 24: 24: cô ta thật sự tự sát

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nếu không phải kiêng kị Đường Tú Linh chính là hung thủ gây tai nạn đâm chết em của mình.

Trương Tử Trạch đã có thể lập tức giới thiệu Đường Tú Linh và Bối Bối cho mẹ mình.

Chỉ là, em gái là sinh mệnh của mẹ.

Mẹ hận thấu xương người đâm chết em gái, Trương Tử Trạch không muốn nói chuyện mẹ Bối Bối là ai ra.

Đương nhiên, Trương Tử Trạch càng sợ hãi chính là kết quả xét nghiệm ba con bên Mỹ không giống với kết quả hiện tại.

Nếu không, một khi mẹ anh biết sự thật, mẹ nhất định sẽ dùng pháp luật cưỡng chế cướp đứa bé về.

Nếu Đường Tú Linh lừa anh, còn làm giả xét nghiệm ba con.

Anh không nói trước cho mẹ mình biết trước.

Cũng để tránh cho mẹ bị thất vọng.

"Mẹ, chuyện này hơi phức tạp, mấy năm trước con từng ngủ với một người phụ nữ, kết quả bây giờ người phụ nữ này tìm được con, nói cô ấy sinh con của chúng con ra, nhưng cô bé kia bị bệnh tim rất nặng, cần Đình Vỹ mổ mới có thể sống được."

Ôn Tuyết nhíu mày.

Đọc FULL bộ truyện.

" Gia thế người phụ nữ này có trong sạch không? Đã làm xét nghiệm ba con với đứa bé kia chưa?"

"Mẹ, cũng chỉ là người phụ nữ qua đêm một lần, mẹ không cần để trong lòng, ngày kia sẽ có kết quả xét nghiệm, chỉ là con thấy cô bé kia rất thân thiết, con sợ cô bé thật sự là con của con, cho nên con bèn gọi Đình Vỹ về trước."

Trương Tử Trạchcố gắng giảm bớt sự chú ý của mẹ đối với Đường Tú Linh và Bối Bối.

Nếu không, mẹ có thể lập tức chạy đến bệnh viện, sau đó cướp đứa bé đi.

Qủa nhiên, nghe được Trương Tử Trạch nói là người phụ làm việc về đêm, Ôn Tuyết nhíu mày.

"Loại phụ nữ này chỉ biết ti Mẹ thấy cô ta có mưu đồ riêng, bày kế lừa con tìm Đình Vỹ đến làm phẫu thuật."

"Mẹ, con hiểu ý của mẹ, chỉ là diện mạo cô bé kia giống em gái, con không có cách nào đợi có kết quả xét nghiệm.

Nếu cô bé thật sự là con của con, Đình Vỹ cũng đã trở lại, cậu ấy có thể lập tức sắp xếp phương án phẫu thuật, bên Mỹ vừa có kết quả là có thể mổ cho con bé luôn."

Nghe con trai nhắc đến con gái, Ôn Tuyết lập tức mềm lòng.

"Mẹ biết, nhớ rõ chú ý một chút, loại phụ nữ ở nơi đó không có ai là đáng tin cả, cho dù đứa bé thật sự là của con thì con cũng phải đưa về nhà họ Trương, không thể để đứa bé có liên hệ với loại phụ nữ xuất thân từ nơi đó được."

Trương Tử Trạch gật đầu.

"Mẹ, con hiểu, mẹ không cần lo lắng cho con."

Ôn Tuyết nhớ đến con gái, trong lòng rất khó chịu.

"Tháng sau chính là ngày dỗ của Ca Nhi, ngày đó nhớ bớt thời gian đi thăm mộ Ca Nhi với mẹ."

Trương Tử Trạch vỗ vai mẹ.

"Mẹ, mẹ yên tâm đi, hôm đó con sẽ đi cùng mẹ."

Hai mẹ con tầm mặc một hồi, mẹ Trương lại lên tiếng.

"Đúng rồi, nếu đứa bé là con của con thì lúc đó con phải ăn nói thế nào với Đường Nhất Manh, dù con có thích con bé hay không thì dù sao bây giờ con bé cũng là vị hôn thê của con."

Nghe thấy mẹ chủ động nhắc tới Đường Nhất Manh, sắc mặc Trương Tử Trạch không khỏi đen lại.

Người phụ nữ này đùa giỡn anh sáu năm, vốn anh tính toán sẽ lập tức cho nhà họ Đường chút giáo huấn.

Chỉ là nhìn mẹ thế này, Trương Tử Trạch quyết định lại đợi vài ngày nữa.

Miễn cho lúc đó mẹ hỏi vì sao anh đối phó nhà họ Đường.

"Mẹ, mẹ không cần lo lắng Đường Nhất Manh, nếu con gái thật sự là của con thì cô ta mà không tiếp nhận, con sẽ lập tức hủy hôn ước với cô ta."

Mẹ Trương nghĩ đến sáu năm này Đường Nhất Manh vẫn luôn ngoan ngoãn với mình, bà ta không khỏi nói.

"Năm đó con muốn Đường Nhất Manh làm vị hôn thê của mình, mẹ vốn không đồng ý, cái cô chị cùng ba khác mẹ của nó hại chết em gái con, cho dù ngồi tù cũng không giải mối hận trong lòng mẹ.

Chỉ là thấy mẹ thích, hơn nữa Tề Băng Băng lại theo đuổi gắt gao, mẹ mới miễn cưỡng đồng ý."

"Bây giờ mẹ cảm thấy Nhất Manh toàn tâm toàn ý với con, sáu năm này chưa từng khó chịu về sự bắt bẻ của mẹ, bây giờ sao con lại thấy con bé không vừa lòng, rõ ràng chính con chọn nó."

Lời nghi vấn này của mẹ không khỏi làm cho Trương Tử Trạch nở nụ cười khổ.

Buổi tối sáu năm trước, anh bị Tề Băng Băng bỏ thuốc, lúc ấy lại đụng phải người phụ nữ chạy vào cửa.

Vì muốn Tề Băng Băng biết khó mà lui, lại bởi vì anh có cảm giác với người phụ nữ này, hơn nữa lỗi là do anh, dù sao cũng là anh ép người phụ nữ kia.

Cho nên Trương Tử Trạch mới cho Đường Nhất Manh vị trí vị hôn thê.

Chỉ là, sau đó anh không còn cảm giác hưng phấn như buổi tối kia nữa, Trương Tử Trạch cũng quy kết nguyên nhân là do thuốc.

Hiện giờ anh mới biết được, thì ra là thay mận đổi đào.

"Mẹ, mẹ không cần lo lắng chuyện giữa con và Đường Nhất Manh, đợi khi nào có kết quả con sẽ nói cho mẹ."

Mẹ Trương vẫn có hơi lo lắng, bà ta muốn hỏi thêm nhưng di động đột nhiên vang lên.

Là Đường Qúy, ba của Đường Nhất Manh gọi tới.

Mẹ Trương cảm thấy kỳ lạ, tuy nhiên bà ta vẫn nghe máy.

"Ông Đường, có chuyện gì vậy?"

Đầu bên kia điện thoại, giọng nói của ông Đường thế mà lại có vài phần nức nở.

"Phu nhân, tôi không...!Không liên lạc được với Tử Trạch, Nhất Manh tự sát, bây giờ đang cấp cứu trong bệnh viện, có thể xin bà nói Tử Trạch đến bệnh viện thăm Nhất Manh được không, Nhất Manh thật sự khó chịu, con bé không rõ, Tử Trạch tình nguyện ở bên người phụ nữ khác, vì sao lại không tin tưởng nó!"

Mẹ Trương không hiểu lời của ba Đường.

Tuy nhiên nghe thấy Đường Nhất Manh tự sát, mẹ Trương vẫn hơi lo lắng.

"Ông yên tâm, ông gửi địa chỉ cho tôi, tôi sẽ dẫn Tử Trạch đến bệnh viện ngay."

Cúp điện thoại, mẹ Trương nhìn về phía Trương Tử Trạch.

"Đường Qúy vừa nói cho mẹ biết, Đường Nhất Manh tự sát, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

Đường Nhất Manh tự sát?

Trương Tử Trạch chỉ cảm thấy buồn cười, anh cho rằng Đường Nhất Manh dùng cách này để được anh tha thứ.

"Mẹ, mẹ không cần lo lắng, Đường Nhất Manh dùng khổ nhục kế mà thôi, con sẽ xử lý."

Mẹ Trương lại nhớ đến người phụ nữ xa lạ mà ba Đường nói trong điện thoại.

"Đi bệnh viện thăm Nhất Manh với mẹ, một cô gái tốt như thế, rốt cuộc con đã làm gì mà để người ta phải tự sát.

Đường Qúy nói hình như là vì một người phụ nữ, tốt nhất con giải thích rõ ràng cho mẹ."

Mẹ Trương nói xong, bà ta đã đứng lên, sau đó dặn quản gia chuẩn bị xe.

Trương Tử Trạch khuyên bảo mẹ mình vài câu, muốn mẹ từ bỏ chuyện đi thăm Đường Nhất Manh.

Chỉ là mẹ Trương càng tin tưởng con mình bị phụ nữ mê hoặc, thậm chí hoài nghi chính là cái cô bán thân lừa dối sinh con kia.

Chuyện này sao mẹ Trương có thể dễ dàng tha thứ.

Bà ta càng kiên quyết muốn đi bệnh viện thăm Đường Nhất Manh hơn, thuận tiện muốn làm rõ chân tướng.

Trương Tử Trạch không còn cách nào khác, anh chỉ có thể lên xe đi đến bệnh viện cùng mẹ mình.

Bệnh viện này vừa lúc là bệnh viện Bối Bối ở, Trương Tử Trạch chợt cảm thấy có phần bất an.

Sau khi hai mẹ con đến bệnh viện, mẹ Trương lập tức đi đến phòng bệnh mà Đường Qúy nói.

Đường Nhất Manh cắt cổ tay tự sát, bây giờ đã cấp cứu xong, đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt.

Trương Tử Trạch nhìn Đường Nhất Manh nằm trên giường bệnh qua cửa kính, trong lòng bỗng nhiên nghi ngờ chính mình.

Chẳng lẽ anh thật sự hiểu lầm người phụ nữ này.

Chỉ là nghĩ đến kết quả xét nghiệm ba con, Trương Tử Trạch cũng không muốn nghĩ rằng Đường Tú Linh lừa dối anh.

Anh hy vọng Bối Bối thật sự là con của mình.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao Nhất Manh lại tự sát? Nói cho tôi biết người phụ nữ lạ trong điện thoại ông nói là ai?"

Dù sao Đường Nhất Manh cũng làm bạn bên mình sáu năm, mẹ Trương đương nhiên vẫn tin tưởng Đường Nhất Manh hơn.

Ngoan ngoãn nghe lời, bà ta không thích con dâu ngỗ nghịch làm trái ý mình.

Cho nên sau khi thăm Đường Nhất Manh, mẹ Trương bắt đầu hỏi chuyện ba mẹ Đường.

Vương Thục Nữ đang yên lặng khóc, Đường Qúy thở dài với mẹ Trương một hơi.

"Phu nhân, chuyện của người trẻ tuổi tôi cũng không tiện nhiều lời, chỉ là Tử Trạch có thể thương xót Nhất Manh một chút không, bỏ một ít thời gian đi điều tra chân tướng.

Lúc này Nhất Manh thật sự rất đau lòng, con bé vốn là một người rất kiên cường."

Đường Qúy nói xong, ông ta nhẹ nhàng cầm tay vợ mình.

Rõ ràng hai vợ chồng không muốn nhiều lời.

Mẹ Trương nhìn về phía con trai đang trầm mặc đứng bên cạnh mình.

"Tôi biết rồi, hai người chăm sóc Nhất Manh, tôi sẽ gặp lại hai người sau."

Mẹ Trương nói xong, bà ta ra hiệu cho Trương Tử Trạch đi cùng mình.

Hai mẹ con đến vườn hoa của bệnh viện, mẹ Trương mới lạnh giọng nói.

"Tử Trạch, con thích cô gái nào, mẹ không có ý kiến.

Chỉ là loại phụ nữ bán thân ban đêm này, hoặc là phụ nữ thân phận không rõ ràng, mẹ sẽ không nhận những người này."

"Nếu con thật sự thích, con có thể nuôi bên ngoài, nhưng cưới vào cửa thì không có khả năng."

Trương Tử Trạch không khỏi thở dài một hơi.

"Mẹ, mẹ không cần nghĩ nhiều, nhà họ Đường hám lợi, có đôi khi cái mẹ xem được chỉ là diễn trò, mẹ không cần mất công đi quan tâm bọn họ."

Trương Tử Trạch cũng không biết có phải mình thật sự nghĩ oan cho nhà họ Đường hay không.

Chỉ là tình huống hiện tại không thích hợp nói sự thật cho mẹ biết, anh chỉ có thể nói như vậy.

"Quên đi, mẹ chỉ hy vọng con nhớ kỹ lúc trước ba của con đã tổn thương mẹ thế nào, ít nhất con không cần cưới tình nhân bên ngoài như ba mình, nếu không mẹ thật sự sẽ bị con chọc tức chết."

Ngữ khí của mẹ Trương trở nên nghiêm khắc.

"Mẹ, mẹ yên tâm đi, con sẽ không làm như vậy."

Hai mẹ con đạt thành hiệp nghị ở mặt ngoài.

Trương Tử Trạch đưa mẹ mình về nhà, đến hơn nửa đêm hai mẹ con mới được nghỉ ngơi thật tốt.

Bổi sáng ngày hôm sau, Trương Tử Trạch đi làm như mọi ngày.

Mẹ Trương lại đến thăm Đường Nhất Manh, Đường Nhất Manh vẫn ngủ say như cũ, mẹ Trương bèn hỏi thẳng chuyện ngày hôm qua chưa hỏi xong.

"Hôm qua Tử Trạch có mặt ở đây, tôi biết ông tiện nói rõ ra.

Bây giờ không có nó, ông Đường, nói nói rõ ra cho tôi, chuyện người phụ nữ xa lạ kia là thế nào?"

Cả đêm lăn lộn không ngủ được, mẹ Trương cuối cùng vẫn một mình đi đến hỏi rõ chân tướng.

Con gái duy nhất đã đi rồi, mẹ Trương tuyệt không cho phép đứa con này xảy ra chuyện gì nằm ngoài tầm kiểm soát của mình.

"Phu nhân, người phụ nữ xa lạ kia là nghiệt nữ nhà này, Đường Tú Linh, nó lái xe đâm chết con gái bà, chỉ là bây giờ nó lại không biết xấu hổ đi quyến rũ Tử Trạch."

"Không chỉ có như thế, nghiệt nữ kia còn sinh ra một đứa con gái, cô ra sử dụng thủ đoạn lừa gạt Tử Trạch tin tưởng đó là con cửa nó.

Phu nhân, tôi thật có lỗi, tôi thế mà nôi dưỡng loại con gái ác độc ích kỷ này."

Ba Đường nói xong câu đó, khuôn mặt của mẹ Trương, bà Ôn Tuyết hoàn toàn xanh ngắt..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio