Vu Giai Lập tự nhốt mình trong phòng, ngồi một lúc lại là cả ngày.
Nàng không biết mình đang giận cái gì, là giận Tề Hạo Nhiên đột nhiên trở về không báo tin cho nàng trước? Hay là giận hắn tươi đẹp sáng chói vinh quang trở về quê cũ, đối chiếu với hắn thì nàng đầu tóc rối bù, khắp người phong trần khiến nàng mất mặt?
Hoặc là giận biểu hiện vừa rồi của hắn ở Vinh Hoa lâu, rõ ràng là nhận ra mình nhưng lại làm bộ như không nhận ra, để cho nàng ngây ngốc bị lừa gạt?
Có lẽ nàng bị chọc giận không chỉ bởi những chuyện này chẳng qua nàng vẫn chưa nghĩ ra mà thôi.
Vào lúc giữa trưa, nha hoàn mời nàng dùng cơm, nàng giận dỗi nói mình không muốn ăn, ngay cả cửa phòng cũng không mở.
Chờ cho sắc trời dần dần đen xuống, cửa phòng lại truyền tới âm thanh gõ cửa nhẹ nhàng, hai tiếng dài, ba tiếng ngắn mang theo tiết tấu đặc biệt làm cho lòng của nàng đột nhiên bị câu dẫn.
“Ai vậy?” Nàng chần chờ hỏi, lại vội vàng gầm nhẹ: “Ta không muốn gặp ngươi!”
“Tiểu thư, ta mang bánh nếp hấp và mấy viên hương tô đến, người thật sự không muốn ăn sao?” Âm thanh trong suốt như nước kia xuyên qua khe cửa bay vào, tên hai món ăn dường như có mị lực kỳ lạ làm cho Vu Giai Lập không tự chủ được đứng lên mở cửa phòng ra.
Tề Hạo Nhiên cầm khay thức ăn đứng ở cửa mỉm cười nhìn nàng, bỗng chốc nàng hoảng hốt cảm giác như nhìn thấy dáng vẻ của bọn họ lúc nhỏ. Mỗi lần nàng cãi vã gây gổ với cha mẹ, giận dỗi tự nhốt mình trong phòng, thì hắn sẽ len lén lấy từ phòng bếp ra hai món điểm tâm nàng thích ăn nhất để lấy lòng nàng, mà nàng vừa nhìn thấy hai món điểm tâm này thì tất cả mọi chuyện phiền lòng sẽ vứt hết ra sau đầu.
Lần này nàng không sai người mời hắn vào, nàng nhìn chằm chằm vào mặt hắn rồi mở miệng nói câu đầu tiên lạnh như băng, miễn cưỡng mà giễu cợt: “Tề đại thiếu gia tự mình đưa cơm cho ta, ta thật không dám nhận”
Nàng cũng không biết tại sao mình phải dùng giọng nói khách khí như vậy để nói chuyện, dù sao Tề Hạo Nhiên cũng không làm gì sai, nhưng bất luận như thế nào nàng cũng không bày ra được vẻ mặt ôn nhu vui mừng.
Từ đầu đến cuối hắn vẫn mỉm cười nói: “Nghe nói cả ngày hôm nay người vẫn chưa ăn gì, nghĩ đến hai lồng sủi cảo thủy tinh hấp buổi sáng cũng đã tiêu hóa hết rồi, có lẽ sẽ đói bụng.”
Minhnguyetgiatrang.wordpress.com
Nghe vậy nàng hung dữ trợn mắt nhìn hắn: “Lúc ở trong khách điếm ngươi đã nhận ra ta rồi phải không? Vì sao không nói?”
“Tiểu thư không nhận ra ta, nên ta không biết nhận nhau với người như thế nào.” Hắn nhẹ nhàng khéo léo liền đẩy trách nhiệm lại cho nàng.
Vì vậy nàng giận quá nói: “Tại sao ngươi không trực tiếp nói cho ta biết ngươi là ai?”
“Ta không nhận ra ngươi đó là bởi vì…bởi vì…”
Hắn thở dài: “Bởi vì tiểu thư đã quên đi bộ dáng của ta rồi.”
“Không phải!” Nàng quả quyết không thừa nhận.
“Vậy thì tại sao?” Hắn sâu kín cười, nhìn vào ánh mắt của nàng.
Bởi vì…Dẫu sao đã nhiều năm trôi qua như vậy, nàng chát chúa nghĩ.
Chín năm rồi, bọn họ đều đã lớn, vóc người hắn với mình không còn giống như như hồi thiếu niên nữa, bây giờ mặc dù hắn vẫn gầy gò như cũ, nhưng vóc dáng đã cao hơn nàng rất nhiều, mặt mày mượt mà lúc nhỏ dần dần nảy nở, cánh mũi trở nên rất thanh tú, lông mày càng tuấn dật, sóng mắt nhu hòa như nước mùa xuân, ngay cả răng so với lúc nhỏ cũng trắng hơn, trừ lúc cười đôi mắt vẫn cong cong giống như lúc nhỏ ra, thì hắn đã sớm không còn là Tề Hạo Nhiên năm đó nữa rồi.
Chẳng qua nguyên nhân thực sự khiến nàng không nhận ra hắn, là nàng căn bản không nghĩ đến.
Không nghĩ đến thiếu niên anh tuấn nhanh nhẹn này sẽ là bạn chơi lúc nhỏ luôn tránh ở phía sau mình, không nghĩ tới cùng hắn trở về còn có một vị giai nhân…”Nữ nhân kia là ai?” Cuối cùng nàng không nhịn nổi bật thốt lên hỏi. Sau khi hỏi xong nàng mới bừng tỉnh hiểu ra, rốt cuộc cả ngày hôm nay mình đang giận cái gì. Trước kia hắn chỉ đi sau lưng mình, nữ hài tử khác tuyệt đối không thể nào làm cho hắn liếc mắt nhìn một cái.
Nhưng lần này hắn trở về lại mang theo một thiếu nữ xinh đẹp, rõ ràng quan hệ của hai người rất thân mật, không hề tầm thường. Chín năm không chỉ có khoảng cách ngăn trở hai người, còn thay đổi địa vị chí cao vô thượng duy nhất của nàng trong lòng hắn sao?
Khó chịu, trong lòng thật bực bội.
“Thu Nhạn sao?” Hắn nghiêng đầu cười: “Nàng là biểu muội họ hàng xa của ta, vẫn luôn luôn ở Kinh thành, lần này đòi đi cùng ta đến Đông Xuyên xem một chút.”
“Xem một chút? Xem cái gì?” Vu Giai Lập nhíu mi cười lạnh: “Thì ra là thanh mai trúc mã! Vóc dáng rất đẹp, trừ là biểu muội của ngươi ra, hai người các ngươi không có quan hệ gì khác sao?”
Tề Hạo Nhiên cười hỏi ngược lại: “Tiểu thư thật sự không muốn ăn điểm tâm sao?
Ta cầm lâu như vậy thấy có chút mệt mỏi rồi.”
Nàng lườm hắn một cái, nhưng vẫn nhận lấy khay thức ăn, xoay người vào trong phòng.
Gian phòng này, trước kia hắn đã đến vô số lần, lần này trở về chốn xưa, Tề Hạo Nhiên đứng ở cửa quan sát bốn phía một chút: “Phòng của tiểu thư dường như không thay đổi mấy”
Nàng quay đầu nhìn hắn: “Ngươi đứng ngoài cửa làm gì?”
Hắn cười một tiếng nói: “Hai chúng ta đã không còn như lúc nhỏ nữa rồi, nên khuê phòng của tiểu thư ta không thể tùy tiện đi vào, ta sẽ đợi ở cửa thôi.”
“Ngươi thay đổi càng trở lên âm dương quái khí rồi!” Nàng không kiên nhẫn xoay người lại kéo hắn vào, cũng không biết là nàng dùng quá sức hay là hắn đã sớm chờ đợi động tác này của nàng, cho nên lập tức liền bị nàng kéo vào trong phòng.
âm dương quái khí: Tính tình cổ quái, làm cho người ta không biết đâu mà đoán định.
Bụng Vu Giai Lập đã sớm đói đến mức sôi ùng ục, cho nên khi nhìn thấy điểm tâm lập tức ăn ngấu nghiến, vừa ăn còn vừa oán trách: “Tại sao không mang theo một chút trái cây đến?”
Hắn giống như làm ảo thuật, lập tức lấy từ trong tay áo ra một quả quýt đặt vào khay.
Nàng thấy vậy, thuận tay rút bội kiếm của mình ra sau đó dùng lực chia quả quýt làm hai nửa, để lại một nửa cho mình còn nửa kia ném cho hắn.
Hắn nhận lấy nửa quả quýt kia, nhìn rất lâu rồi đột nhiên hỏi: “Mấy năm nay, người vẫn có thói quen ăn quýt như vậy sao?”
Trước kia khi bọn họ đến học đường sẽ mang theo một hộp đựng thức ăn, thức ăn trong hộp của nàng đương nhiên là rất tinh tế, hắn thì kém hơn nhiều, nhưng mỗi lần phụ thân hắn đều sẽ đưa thêm cho hắn một quả quýt hoặc là một quả táo, nói là từ trong sách học được đạo dưỡng sinh, sau khi ăn xong ăn một quả thì mới có thể sống lâu.
Có lúc Vu Giai Lập thèm ăn, hai người liền chia nhau, thời điểm chia không được nàng sẽ tìm một đao nhỏ sau đó dùng lực chia làm hai nửa, mỗi người một nửa, sau đó vui mừng hớn hở cùng nhau ăn.
Dĩ nhiên Vu Giai Lập cũng hiểu ý tứ của hắn, trong miệng còn ngậm thức ăn, hàm hồ nói: “Thói quen mà thôi, có điều cho dù cắt làm hai nửa cuối cùng đều là ta tự mình ăn hết.”
Tề Hạo Nhiên cười nhạt nhìn nàng, thấy cả người nàng không được tự nhiên liếc hắn một cái: “Tại sao lần này ngươi lại trở về?”
“Bàn giao sổ sách. Những năm qua đều là phụ thân ta tới nộp, năm nay phụ thân ta vô tình bị trật chân cho nên ta mới trở lại, thuận tiện mang theo một ít tơ sống trở về. Trong kinh bây giờ đang thiếu tơ sống.”
Nàng bỗng nhiên dừng lại kinh ngạc nhìn hắn: “Nói như vậy thì ngươi lập tức phải đi?”
Đôi mắt đen của hắn thoáng hiện lên một chút cảm xúc phức tạp, nhàn nhạt gật đầu: “Đúng vậy, có lẽ ở lại mấy ngày sẽ đi.”
“Nghe nói tiểu thư thường xuyên bận rộn ở bên ngoài, không phải ngày nào cũng ở nhà, ta vốn cho là lần này trở lại cũng chưa chắc gặp được người, hôm nay gặp được tâm nguyện của ta đã hoàn thành, lần này trở lại cũng không có gì tiếc nuối.”
“Ngươi…” một hơi nghẹn lại ở cổ họng, nàng rất muốn nổi giận nhưng không thể nào phát ra được. Hắn trở lại vốn chính là vì việc công, xong việc tất nhiên phải đi về, nàng còn muốn như thế nào nữa?
Lặng lẽ ăn hai món điểm tâm ngọt nàng thích nhất, nhưng lần đầu tiên nàng ăn không thấy ngon, khó mà nuốt trôi, cho đến khi hắn bưng khay thức ăn đã trống không lên chuẩn bị đi ra ngoài, thì nàng lại buột miệng kêu lên: “Ngươi đứng lại!”
Tề Hạo Nhiên quay đầu lại: “Tiểu thư còn chuyện gì sao?”
“Không cho phép…”
“Gọi người tiểu thư đúng không?” Hắn cười một tiếng: “Ta biết rồi. Nhưng mà cơ hội có thể gọi người là tiểu thư quả thật không nhiều, hãy để cho ta gọi thêm mấy tiếng đi.”
Vu Giai Lập cảm thấy lần này Tề Hạo Nhiên trở lại quả thực mang cho nàng rung động quá lớn rồi, mỗi lời hắn nói giống như mang theo móc câu, móc lấy lòng của nàng.
Trong mắt rất nhiều người tình cảm lúc đó chỉ là trẻ con, theo tuổi tác sẽ dần phai nhạt đi, nhưng tình cảm của nàng đối với hắn lại không dần dần phai nhạt đi, ngược lại vừa nghĩ đến sẽ cảm thấy đau đến khắc cốt ghi tâm.
Cho nên lần này gặp lại hắn, nàng vừa ngạc nhiên mừng rỡ, lại vừa xấu hổ, còn có chút nổi nóng. Cái loại dục vọng bá đạo muốn chiếm lấy hắn như lúc nhỏ một chút cũng không phai nhạt, nhưng ngày hôm nay không thể giống như thời điểm năm đó nàng muốn làm gì thì làm.
Nàng ở nhà buồn bực một ngày, Tề Hạo Nhiên không tới nữa, nàng cảm thấy rất mất mát.
Cuối cùng chịu đựng đến lúc ăn cơm tối, nàng cũng không tiện ở lại trong phòng nữa, bằng không thì nương sẽ trở mặt với nàng.
Đi tới tiền đường nàng nghe thấy tỷ tỷ đang nói chuyện, đối tượng nói chuyện chính là Tề Hạo Nhiên.
“Bây giờ trong Kinh thành loại chăn tơ tằm nào bán tốt nhất?”
Hắn đáp: “Hai năm qua trong kinh thành các quan lại quyền quý bắt đầu thích đồ lụa kết hợp với vải bố, cho nên lụa Ngân ảnh và tơ Thiên điểu bán tốt nhất.”
“Nghe nói Thải Điệp hiên mà ngươi đang làm ở trong kinh, đặc biệt bán ra trâm cài tóc, vòng và các đồ trang sức sao?”
“Đúng vậy, các quý phụ hoặc các tiểu thư mua y phục thì cứ phải suy nghĩ xem mình phải phối hợp với đồ trang sức như thế nào, nếu như có thể đồng thời bán ra những đồ trang sức đồng bộ cho các nàng, thì các nàng sẽ sẵn lòng mà tiêu tiền.”
“Vậy có chuyện gì xảy ra ở Thí Y phường?”
“Hàng năm bốn mùa Khánh Dục phường đều làm ra những bộ y phục thích hợp được nhóm phu nhân yêu thích, nhưng các nàng không biết mình mặc kiểu gì thì thích hợp, trong Thí Y phường có các loại, kiểu dáng y phục có thể cho các nàng mặc thử, nếu thích có thể đặt làm hoặc mua luôn tại chỗ”
“Đầu óc kinh doanh những thứ này ngươi học được từ đâu? Khó trách danh hiệu Khánh Dục phường trong Kinh thành ngày càng vang dội, ngay cả việc làm ăn của tiệm cũ so với trước kia cũng tốt hơn rất nhiều” Mặc dù giọng Bạch Giai Âm thong thả nhưng vẫn nghe ra được nàng rất tán thưởng hắn.
Vu Giai Lập vốn định lặng lẽ đi vào nhưng Tề Hạo Nhiên liếc mắt một cái liền nhìn thấy nàng, đứng lên mỉm cười gật đầu: “Tiểu thư”
Bạch Cẩm Hà vẫn luôn ngồi bên cạnh tràn đầy hứng thú nghe bọn họ nói chuyện thấy tiểu nữ nhi liền nhíu mày lại: “Con nha đầu này, ở bên ngoài chơi đùa nhiều ngày như vậy, về đến cũng không đến bái kiến phụ mẫu, càng ngày càng không có quy củ rồi.”
“Phụ mẫu nhà mình còn khách khí làm gì?” Nàng thấp giọng phản bác lại, đặt mông ngồi xuống bên cạnh bàn ăn: “Con đã lớn như vậy rồi, coi như không thể giúp tỷ tỷ con xử lý sự vụ trong nhà, thì cũng nên kiềm chế đàng hoàng ở nhà mấy ngày, nếu không làm sao lập gia đình được? Đến bây giờ cũng không có người đến cửa cầu hôn còn không phải sợ tiếng xấu của Bạch nhị tiểu thư sao?
Vu Giai Lập không phục cãi lại: “Con có tiếng xấu gì? Trừ bạo cho dân cũng coi là làm chuyện xấu sao? Trên giang hồ không có ai coi con là kẻ ác cả!”
“Đều là do phụ thân con làm hư con. Nữ hài mà không có một chút bộ dạng nào của nữ hài, chỉ mong nhà chồng tương lai của con là một nhân vật lợi hại, có thể thay ta nói lời hung dữ thu thập con thật tốt!”
“Nương, làm sao người không nhìn thấy những điểm tốt của con.” Nàng thở phì phò cầm lên một cái bánh bao liền cẵn vào trong miệng.
“Dáng ăn của con để cho Hạo Nhiên nhìn thấy lại phải cười nhạo rồi.”
“Nương, cái gì người cũng bảo không tốt, không phải là do Tề Hạo Nhiên trở lại người mới so sánh nữ nhi thấu triệt chứ?”
Bạch Cẩm Hà hừ một tiếng nói: “Ta hận mình không sinh được một nhi tử tốt như Hạo Nhiên.”
Nghe được lời này, Vu Giai Lập giận dữ cắm đầu ăn cơm không thèm nói chuyện nữa, nếu không phải là không muốn trở mặt làm dữ cùng nương, thì nàng thật muốn đứng dậy đi luôn.
Lúc này bỗng nhiên có người đẩy một chén canh tới trước mặt nàng: “Tiểu thư, trước khi ăn cơm nên uống một chút canh sẽ tốt hơn đó.”
Nàng nghe thấy tiếng nói, bởi vì còn đang tức giận mẫu thân liền giận cá chém thớt dùng sức đẩy chén canh trở về: “Ai muốn ngươi giả bộ tốt bụng! Ta bây giờ chỉ muốn ăn cơm, không muốn uống canh!”
Một giây kế tiếp, bàn bị người ta dùng sức hất đổ, nàng đột nhiên đứng lên, nhìn thẳng vào ánh mắt của mẫu thân, trong đôi mắt của hai mẹ con đều là lửa giận.
Tề Hạo Nhiên nhẹ nhàng kéo lấy vạt áo của nàng, lãnh đạm nói: “Là Hạo Nhiên không nên vượt qua khuôn phép, ngồi cùng bàn ăn với phu nhân và tiểu thư, chọc cho tiểu thư không vui, ta thấy hay là ta…”
“Nhìn cái gì vậy? Ngươi ngồi đàng hoàng cho ta!” Vu Gia Lập gầm thét với hắn “Người nên đi là ta! Nếu nương nhìn ta không vừa mắt thì ta không quấy nhiễu các vị ăn cơm nữa!”
“Tiểu thư.” Hắn cũng đứng lên ngăn cản đường lui của nàng, nghiêm nghị nói: “Nếu tiểu thư tức giận mà rời đi, thì cuộc đời này Hạo Nhiên không dám bước vào cửa Bạch phủ một bước nữa.”
Nàng kinh ngạc trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi đang uy hiếp ta sao?”
Hắn rất trịnh trọng trả lời: “Ta chỉ nói chuyện bằng tâm. Ta là gia nô của Bạch gia, nếu để cho trên dưới Bạch gia biết bởi vì ta mà mọi người bất hòa, thì ta cũng không còn mặt mũi nào bước chân vào Bạch gia nữa.”
Nàng cắn chặt môi, giọng căm hận nói: “Là ai cho ngươi hạ thấp mình như vậy? Gia nô? Đây là danh hiệu của phụ thân và nương ta cho ngươi sao?”
“Đây là sự thật.”
Nét mặt của hắn kiên định lại đúng mực, khiến cho trong nháy mắt Vu Giai Lập chợt động tâm. Là đau lòng vì hắn sao? Hay là tức giận thay hắn?
Từ nhỏ đến lớn, nàng không có xem hắn như nô tài, làm sao hắn có thể dùng từ thấp hèn như vậy để hình dung chính hắn?
Rốt cuộc Vu Tòng Vân cũng mở miệng giảng hòa: “Được rồi, Giai Lập mau ngồi xuống phụ thân còn có chuyện quan trọng muốn nói với con đây.”
“Chuyện gì ạ?” Nàng rầu rĩ quay mặt sang.
“Chưa kịp đưa cho con phong thư của Hạ thành chủ sai người mang đến, con có biết là bây giờ hắn đang đảm nhiệm chức Minh Chủ cõ lâm không, có thể được đích thân hắn viết thư là vinh hạnh của con đó.”
Vừa nhắc đến chuyện giang hồ, vẻ mặt của Vu Giai Lập lập tức phấn chấn, vội vàng hỏi: “Trong thư hắn nói những gì? Thư của ông ấy đâu?”
Bạch cẩm Hà trợn mắt nhìn trượng phu. Giống như trách cứ ông không nên nói chuyện này ra, nhưng Vu Từ Vân nói: “Giai Lập đã lớn, nàng không thể gạt nó, sau này nó biết được sự thật, sẽ càng trách chúng ta.”
Bạch Cẩm Hà thở phì phò lấy phong thư bị bà dấu ở phía dưới bình hoa ra, ném cho nữ nhi: “Tự xem!”
Vu Giai Lập đã sớm quên chuyện buồn bực và không vui vừa rồi, sau khi mở ra xem sơ lược liền giơ tay hoan hô.
“Ha ha, Hạ Bằng Lan mời ta đi tham dự đại hội võ lâm!”
Tề Hạo Nhiên sâu kín nhìn nụ cười sáng rỡ của nàng, sau đó cúi đầu nói với Bạch Giai Âm ngồi đối diện: “Không biết đại tiểu thư đã chuẩn bị xong tơ tằm trong kinh cần dùng chưa? Ta nghĩ ngày mai sẽ lên đường hồi kinh.”
Vu Giai Lập đang hoan hô, nghe được hắn nói những lời này lập tức ngừng lại: “Làm sao ngươi lại đi gấp như vậy?” Trong lòng nàng lại cảm thấy đau. Thật vất vả lắm hắn mới trở lại đây được, hai người còn chưa nói chuyện riêng với nhau mà hắn đã vội vã phải rời đi sao?
Mặt mũi Tề Hạo Nhiên bình tĩnh, không cười nữa: “Lần này trở lại là vì chuyện công, nếu chuyện công đã làm xong đương nhiên phải đi, huống chi tiểu thư còn bận bịu việc khác ta sẽ không quấy rầy nhiều.”
Bạch Giai Âm thờ ơ lạnh nhạt nhìn nét mặt hai người đang lộ ra vẻ cổ quái, con ngươi chuyển động một cái, lại hỏi: “Giai Lập, đại hội võ lâm diễn ra ở đâu?”
“Kinh thành.” Nàng buồn rầu đáp một câu.
“Đó không phải là vừa vặn sao?” Bạch Giai Âm cười một tiếng: “Các ngươi có thể kết bạn cùng nhau hồi kinh! Một mình Hạo Nhiên phải mang theo nhiều tơ tằm quý giá trở về như vậy, tỷ sợ trên đường đi hắn sẽ gặp phải cướp có muội đi theo bảo vệ hắn, tỷ rất yên tâm.”
Những lời này khiến cho đôi mắt của Vu Giai Lập sáng lên, nhưng Tề Hạo Nhiên lại khẽ run: “Cái này…sợ là không tốt lắm. Hộ tống tơ tằm là trách nhiệm của ta, không liên quan đến tiểu thư. Hơn nữa nếu sợ gặp nguy hiểm chúng ta có thể mời các tiêu sư khác hỗ trợ, tiểu thư phải làm đại sự không nên để liên lụy tới nàng”
“Ngươi sợ võ công của ta không so được với những tiêu sư chỉ biết nâng tạ đá đùa giỡn đại đao kia sao?” Vu Giai Lập bất mãn cau mày: “Đề nghị của đại tỷ không tệ, cứ làm như vậy đi. Sáng mai chúng ta sẽ lên đường, ta hộ tống ngươi hồi kinh, đưa ngươi vào kinh xong ta lại đi đại hội võ lâm.”
“Tiểu thư…”
“Nếu ngươi coi ta là tiểu thư thì không nên phản bác ý của ta!” Nàng hung hãn trừng mắt nhìn hắn một cái, biểu tình hung ác kia giống như bảo hắn phải im miệng.
Nhìn nàng, vẻ mặt Tề Hạo Nhiên vốn hơi có vẻ lúng túng do dự từ từ giãn ra, ngay sau đó cười một tiếng: “Nếu lão gia và phu nhân không phản đối thì Hạo Nhiên liền cám ơn trước.”
Sau khi ăn xong, Vu Giai Lập muốn một mình trò chuyện với Tề Hạo Nhiên, thế nhưng hắn lại đứng dậy xin từ biệt nói phải về khách điếm, xem biểu muội còn đang một mình ở đó.
Minhnguyetgiatrang.wordpress.com
Nàng bất mãn than phiền: “Nếu ngươi trở lại thì nên ở trong phủ, ngươi đón cái gì biểu muội của ngươi cùng nhau vào đây ở đi, viện lớn như vậy, còn sợ không có phòng cho nàng sao?”
“Ta sợ biểu muội bị nuông chiều từ bé, ở trong phủ sẽ quấy rầy đến người trong phủ, cho nên vẫn là ở khách điếm tĩnh tâm thì tốt hơn.”
Nhớ tới lần đó đối phương chú trọng lúc ăn cơm trong lòng nàng khinh bỉ, không kiềm được giễu cợt nói: “Là sợ nơi này làm dơ bẩn y phục của đại tiểu thư nàng hay là sợ cơm nhà chúng ta không sạch sẽ?”
Hắn chỉ nhìn nàng cười không đáp.
Vu Giai Lập khẽ cắn răng, hận hắn lúc nhắc tới biểu muội đáng chết kia có thể cười điềm đạm như thế, vì vậy nàng làm ra một quyết định bất ngờ cho mình: “Ta đưa ngươi đi khách điếm.”
Từ Bạch phủ đến khách điếm chẳng qua chỉ đi qua mấy con phố, đối với việc nàng nhất định phải gióng trống khua chiêng đích thân đưa hắn đến khách điếm, lúc đầu Tề Hạo Nhiên cũng không đồng ý, nhưng nàng căn bản lại không nói lời nào cứ thế kéo hắn ra khỏi cửa Bạch phủ.
“Không cần cưỡi ngựa chứ?” Nàng quay đầu lại hỏi nhưng cũng không cho hắn có thời gian để trả lời, lập tức đi thẳng về phía trước.
Hắn đứng nguyên tại chỗ nhẹ giọng bật cười.
“Cười cái gì?” Nàng bỗng nhiên quay đầu lại, nét mặt rất hung dữ.
“Người…vẫn có thói quen ra lệnh như vậy.” Hắn thản nhiên nói.
Nàng ngẩn ra, đôi mắt trở nên ảm đạm: “Ngươi nói bây giờ ta không có tư cách ra lệnh cho ngươi sao?”
“Không, ta thích người ra lệnh cho ta.” Hắn đi đến bên cạnh nàng: “Đi thôi.”
Hai người cứ như vậy sóng vai mà đi, Tề Hạo Nhiên đi không nhanh khiến cho nàng bình thường bước nhanh như lửa, đi nhanh như gió cũng biến thành chậm chạp rất nhiều.
“Những năm này trong Kinh thành rất khó nghe được chuyện của tiểu thư.” Hắn nói.
Nàng lặng lẽ trả lời: “Đúng vậy, ta là người không có danh tiếng gì mà.”
“Không, là bởi vì trong Kinh thành rất ít khi nói đến chuyện giang hồ. Mặc dù ta đã cố gắng hỏi thăm nhưng tin tức lấy được vẫn rất ít.”
Hắn dừng lại trong chốc lát hỏi: “Những năm này tiểu thư có khỏe không?”
“Rất tốt.” nàng cố tình thoải mái mà nhún nhún vai: “Ngươi xem phụ thân ta thương ta như vậy, mặc dù nương hay mắng ta nhưng cũng không để ý đến chuyện của ta. Trên giang hồ ta kết giao được với rất nhiều bạn mới, đều là võ lâm hào kiệt, còn học được không ít chiêu số võ công mới, đáng tiếc ngươi không hiểu nên ta không có cách nào đánh cho ngươi xem.”
“Nói như vậy quả thực tiểu thư sống rất tốt.” Giọng nói của hắn bống nhiên lãnh đạm xuống: “Như vậy, những điều tiểu thư đã nói đại khái đều đã quên rồi sao?”
“Nói cái gì?” Nàng thuận miệng hỏi, bỗng nhiên phát hiện hắn dừng bước lại, thỉnh thoảng hắn vừa quay đâu nhìn lại, trên mặt hắn là ánh mắt hơi có vẻ u oán, có lẽ đó không phải là u oán, chẳng qua là xúc động, tiếc nuối mà thôi.
“Tiểu thư đã đáp ứng cuối cùng có một ngày sẽ đón ta trở về, người quên rồi sao?” Âm thanh than thở của hắn từng chữ gõ vào lòng của nàng, bất ngờ vạch trần khúc mắc mà nàng không muốn đối mặt nhất: “Ta vẫn luôn khổ sở chờ đợi, nhưng làm sao cũng không đợi được tiểu thư tới đón ta.”
Lời này khiến cho toàn thân Vu Giai Lập cứng đờ, hóa đá ở trong ánh mắt của hắn, không nhúc nhích được cũng không nói ra lời.
“Ta sợ tiểu thư quên ta, cho nên mới liều chết cố gắng. Ta nghĩ nếu như ta có thể đứng cao một chút, danh tiếng lớn một chút, thì tiểu thư có thể sẽ nghĩ đến ta, nhưng là…cố gắng của ta dường như là uổng phí, từ đầu đến cuối tiểu thư vẫn không xuất hiện.”
Nàng nghe vậy lòng như xoắn lại, nếu như giờ phút này trước mặt nàng là biển khơi nàng nhất định sẽ liều lĩnh mà nhảy xuống. Xấu hổ không chịu nổi, đây là cảm giác duy nhất của nàng giờ phút này, không trừ năm chữ này còn có cả đau lòng.
“Không đợi được tiểu thư đến tìm ta, ta rất khó chịu, ta không muốn chờ đợi thêm nữa, cho nên ta chủ động trở lại.” Đôi mắt Tề Hạo Nhiên lóe lên ánh sáng chói mắt rung động lòng người: “Nếu tiểu thư không chịu đi đến trước mặt ta, thì ta chỉ có thể đi trước một bước đi tới trước mặt tiểu thư.
Người hỏi ta vì sao ngày đó ở Vinh Hoa lâu không cùng ngươi nhận nhau, bởi vì ta muốn biết tới cùng có phải ngươi đã quên mất ta rồi không?”
Nàng mơ mơ màng màng nhìn vào mắt của hắn, hoàn toàn không phát hiện bọn họ đã đứng ở trước cửa khách điếm, hắn chăm chú nhìn nàng, giống như thật lâu trước đây hắn đã bắt đầu chăm chú nhìn nàng, ánh mắt như vậy làm cho nàng tan nát cõi lòng, làm nàng không đành lòng đối mặt, lại càng không nhẫn tâm rời đi.
“Tiểu thư thật sự đã quên Hạo Nhiên rồi sao?” Hắn nhẹ giọng hỏi, trong lúc lơ đãng đã nắm tay nàng. Ngón tay của hắn thon dài sáng bóng, mà bàn tay của nàng bởi vì luyện võ mà ngón tay trở nên chai cứng thô ráp sần sùi.
Hắn cầm rất nhẹ, nhưng lại cầm rất dụng tâm, từ ngón tay hắn truyền tới nhiệt độ tựa như có thể xuyên thấu thân thể của nàng vậy.
Từ nhỏ đến lớn bọn họ cầm tay nhau vô số lần, so với lần này tiếp xúc thân mật hơn nữa cũng từng có, nhưng không có lần nào mà mười ngón tay đan vào nhau có thể làm cho nàng rung động như bây giờ.
“Nếu như tiểu thư quyết định quên ta, ta sẽ cứ như vậy mà rời đi, sau này cũng không xuất hiện trước mặt tiểu thư nữa.”
Minhnguyetgiatrang.wordpress.com
“Không muốn!” Nàng gắng sức giãy dụa, hai chữ này cuối cùng cũng nói ra được, không kìm được lòng mà ôm lấy cánh tay hắn vội vàng lắc đầu: “Ta không cho phép ngươi yên lặng không một tiếng động mà chạy mất! Cũng không cho phép ngươi chụp loạn tội danh cho ta! Ngươi không phải là ta, không biết nhiều năm như vậy, ta có rất nhiều phiền muộn, nhiều xấu hổ, nhiều…Mâu thuẫn, hối hận! Đáng chết! Nếu ngay cả ngươi cũng hiểu lầm ta, tùy tiện oan uổng ta, ta cho ngươi biết không phải là ngươi rời khỏi ta, mà là sau này ta không cần người bạn như ngươi nữa!”
Nàng giơ quả đấm, bày tỏ uy hiếp một phen, chọc cho nét mặt Tề Hạo Nhiên từ kinh ngạc đến cảm động, sau đó giãn ra cười một tiếng.
Chín năm xa cách sinh ra hiểu lầm, đến giờ khắc này, coi như những khúc mắc với nhau đã được cởi bỏ rồi chứ? Chẳng qua khi đồng thời mở ra nút thắt, hắn lại có thể hi sinh tính mạng, trung thành bảo vệ vị tiểu thư ngốc nghếch này, rốt cuộc nàng có biết hay không, thật ra còn có một thứ khác càng thêm phức tạp, trắc trở hơn buộc ở giữa hai người?
Ôi, hắn vừa mới nói một chút lời xuất phát từ đáy lòng, nàng nghe hiểu được bao nhiêu?
Lần này hắn trở về gặp nàng, muốn mang đi không phải chỉ là áy náy của nàng mà thôi…