Thú Giới Trà Chủ

chương 13: bánh quy bột trà (matcha)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trên xe cơ giáp Đường Vũ và Ares đang hôn mê ngồi ở ghế sau, trình lái xe của Carl cực tốt, tốc độ cực nhanh chạy hướng bệnh viện. Cậu vì đề phòng kẻ đang hôn mê lại bị thương lần đành phải để Ares nằm trong lòng mình, tay mình cầm tay tên kia, tay thì vịn vào tay ghế.

Từ gương chiếu hậu Carl nhìn thấy màn này liền tủi thân kháng nghị, “Cậu đừng để giống đực kia chạm tới cậu!”.

“Tên này là do anh đánh ngất”. Đường Vũ thản nhiên nhìn Carl nhẹ giọng nói, “Đừng chạy xe nhanh quá”.

Bụng Đường Vũ đói tới bụng kêu thì thầm, từ buổi sáng đến giữa trưa cậu chưa ăn tí gì, tâm tình cậu do tuột huyết áp trở nên rất kém, đến bệnh viện còn không biết bị dày vò bao lâu nữa, trong không gian hình như cũng không dự trữ đồ ăn, tất cả đều là các giống trà cục cưng của cậu…….. Đúng rồi. Phòng ngủ trong nhà trúc hình như có ít bánh quy bột trà!

Nhéo nhéo hai má con hổ đang hôn mê, tên này hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại, cái tát của Carl quả là dã man. Nhờ ba lô che đậy Đường Vũ lấy bánh quy bột trà trong không gian ra, khoảnh khắc khi đang lấy ra thì Ares còn đang hôn mê và Carl đang tập trung tinh thần lái xe thì mũi người đồng thời giật giật.

“Ma thực cao cấp?”. Đột nhiên Carl ngửi được mùi thơm đặc biệt, không chỉ rù quến anh muốn ăn nó mà chỉ dựa vào mùi thơm đã có thể ảnh hưởng đến thú nguyên lực của anh, ít nhất cũng là ma thực cao cấp hiếm có mới có thể đạt tới, nhưng tiểu giống cái tại sao lại có ma thực cao cấp?

Đường Vũ lấy ra miếng bánh quy bột trà vươn tay nhét vào miệng Carl, “Không phải anh cũng đói bụng sao? Ăn thử đi, thấy ngon không?”.

Carl còn chưa kịp phản ứng thì miệng đã bị nhét miếng đồ ngọt có mùi tươi mát, trong đó còn có dòng năng lượng cực tinh khiết đi vào trong cơ thể, so với năng lượng ma thực mà anh hấp thu mấy năm qua đều tinh khiết mạnh mẽ hơn nhiều, chỉ là anh vô cùng khẳng định cái mình ăn không phải ma thực!

“Đây là cái gì vậy, vì sao lại giống ma thực có thể làm cho người ta hấp thu năng lượng?”. Carl nghi hoặc hỏi, miệng còn nhai chóp chép mấy cái.

“Cái này gọi là bánh quy bột trà, cái anh ăn vừa rồi có thể giúp anh hấp thu bao nhiêu năng lượng ma thực?”. Phản ứng của Carl ngoài dự kiến của Đường Vũ, không nghĩ tới trà dùng làm bánh ngọt cũng có thể có ích cho thú nhân.

“Hiện tại tôi là thú võ giả sơ cấp, thú nguyên lực chia làm cấp, cái bánh mới nãy, bánh quy tương đương với một nửa năng lượng mỗi lần tôi hấp thu”. Carl hơi chút tiếc nuối trả lời, ma thực anh dùng hết còn chưa bổ sung kịp, ngày hôm qua là ngày hấp thu năng ma thực nhưng anh đã bỏ lỡ, quay lại thủ đô Danza mua ma thực cũng đã trễ mất ngày. Nhưng đột nhiên vừa mới ăn cái bánh đó khiến anh hấp thu nửa năng lượng ma thực, lãng phí cơ hội lần này thì lần sau muốn hấp thu chỉ có thể chờ ngày sau. Nhưng mà không sao cả, giống cái nhà mình không biết ngày hấp thu ma thực của mình, chậm lần cũng không sao hết.

Đường Vũ vừa nghe thì biết lòng tốt của mình gây việc xấu, hiện tại cậu đã hiểu rõ mỗi lần hấp thu ma thực đối các thú nhân rất quan trọng, giống đực thú nhân khoảng ngày có thể hấp thu lần năng lượng ma thực, nếu mỗi lần hấp thu thiếu thì qua thời gian dài sẽ thua kém người khác rất nhiều, thú nguyên lực cao hay thấp gần như quyết định địa vị xã hội của giống đực thú nhân. Giọng nói của Carl mang theo tiếc nuối, không chừng là cậu không cẩn thận làm lãng phí lần cơ hội hấp thu ma thực của anh ta, cậu áy náy lại móc ra cái bánh quy khác nhét vào miệng Carl, “Đây là đồ ăn tôi dùng ma thực làm, trước đây chưa cho thú nhân nào ăn thử, không nghĩ tới ma thực sau khi nướng ở nhiệt độ cao còn có năng lượng còn sót lại cho các anh hấp thu……..”.

Dùng ma thực làm đồ ăn? Carl không thể tin nổi nuốt bánh quy bột trà vào, quên nhai nó luôn, nhìn Đường Vũ mà nghẹn luôn. Không đúng! Carl vội vàng đậu xe ở ven đường, cẩn thận cảm thụ biến hóa của thú nguyên lực trong cơ thể, sau đó miệng chữ A mắt chữ O nhìn Đường Vũ, ” Hấp, hấp thu!”

“Gì?”. Đường Vũ không rõ Carl rốt cuộc giật mình vì cái gì, dùng ma thực làm đồ ăn thì làm người ta khó chấp nhận vậy sao?

“Năng lượng ma thực hấp thu lần nữa!”. Carl gần như rống lên, trong vài phút ngắn ngủn anh có thể lần hấp thu năng lượng ma thực! Điều này chứng tỏ chỉ cần ăn loại đồ ăn làm từ ma thực này thì anh có thể hấp thu năng lượng ma thực không giới hạn? Vậy thì anh sẽ mạnh tới mức nào nha! Chỉ nghĩ thôi đều cảm thấy hưng phấn, “Cho … tôi cái nữa!”.

Đường Vũ nghe thế thì trong lòng rối rắm, vẻ ngoài tỉnh rụi lại đưa cho Carl cái bánh quy, thấy Carl nhanh chóng nhét vào miệng, tiếp theo lộ ra nét mặt thất vọng thì Đường Vũ âm thầm nhẹ nhàng thở ra, nếu cái đồ ăn nhỏ như vậy mà phá vỡ quy luật hấp thu năng lượng của thú nhân, vậy thứ mà cậu sở hữu sẽ gây ra cho thú nhân thế giới có thể sẽ không chỉ là cải cách mà là hủy diệt.

“Được rồi, có thể tránh được anh lỡ ngày hấp thu năng lượng thì rất tốt rồi, chúng ta vẫn nên nhanh đến bện viện đi”. Đường Vũ không hề có thành ý an ủi con gấu đang ủ rũ, vừa dùng mắt lên án anh ta vừa ăn bánh quy bột trà chống đói, ” Nhìn gì mà nhìn? Lái xe cho tốt đi!”.

“Đồ ăn kia…….Là đồ tốt nha”. Carl đau lòng nhìn bánh quy nhanh chóng biến mất trong miệng Đường Vũ, “ cái bánh bằng ma thực sơ cấp…….”.

Khóe miệng Đường Vũ co rút, không thèm để ý tới con gấu rõ ràng rất muốn ăn lại cố nhịn này. Rất nhanh người đã đi tới trung tâm y tế tư nhân cao cấp, Carl cố tình mạnh bạo khiêng Ares lên, bước nhanh đến trong bệnh viện, thấy thế Đường Vũ chịu không nỗi lắc đầu, con gấu này đang ghen tào lao sao?

Nhân viên công tác trong bệnh viện lập tức nhận ra Ares, đáng tiếc mẹ anh ta không có ở bệnh viện, có chuyện quan trọng đi thủ đô rồi, nhưng mà bác sĩ điều trị riêng của Ares có mặt, nghe được Ares gặp chuyện không may lập tức chạy tới. Một phen kiểm tra xong mới thở dài, “Ares không sao hết, đã làm phiền các cậu mang nó tới đây”.

“Không có gì, là lỗi của chúng tôi đánh Ares hôn mê”.Đường Vũ cười nhẹ nhàng, cả người cậu tỏa ra hơi thở thân thiện, “Ares không sao chứ? Carl nhà tôi ra tay không nhẹ không nặng, Ares thách đấu anh ta, nhưng mà chỉ là so tài thôi, chỉ là tùy tiện đánh nhau nhưng con gấu này lại nghiêm túc”. Nói xạo đổ trách nhiệm cho Ares, nếu tên này mà có chuyện thì cậu cũng không dám phụ trách, cũng chi tiền không nổi, hơn nữa việc này cậu cũng không nói dối, thực sự là Ares chủ động thách đấu Carl, bị đánh ngất là xứng đáng, coi như giúp tiểu giống cái si tình kia báo thù.

“Không trách giống đực nhà cậu, thách đấu giữa thú nhân vốn nên nghiêm túc ứng chiến, đây là thằng nhóc thối Ares tự mình gây rối!”. Bác sĩ nổi giận không để ý kẻ thương tật Ares mà tát cái lên ót anh ta.

“Đây là ý gì? Thật không liên quan đến Carl nhà tôi”. Đường Vũ nghi hoặc hỏi.

Bác sĩ điều trị nhìn nhìn Đường Vũ, “Nói cho cậu biết cũng không sao, tên nhóc thối này từ nhỏ thích nơi nơi thách đấu cao thủ, thời gian trước mới vừa ăn ma thực xong còn chưa hấp thu kịp liền gặp được thú nhân lợi hại, kết quả chưa hấp thu kịp ma thực nên nửa đường nảy sinh vấn đề, hỏng mất mấy kinh mạch, đoạn thời gian dài khi vận chuyển thú nguyên lực hoặc biến thú hình thì năng lượng sẽ làm kinh mạch cậu ta bạo loạn gây nội thương nghiêm trọng, mỗi lần đều cần ít nhất tới ngày mới có thể khôi phục”.

“Năng lượng này không thể dùng cách khác dẫn đến các kinh mạch khác, hoặc là nhanh chóng hấp thu sao?”. Mấy ngày nay Đường Vũ dùng mạng tìm hiểu nên chưa hiểu rõ hết cách thú nhân hấp thu năng lượng ma thực.

Bác sĩ lắc đầu, “Cần thời gian, thời gian này tuyệt đối không thể dùng thú nguyên lực, nếu không kiếm củi năm đốt giờ, nhưng tên nhóc thối này lại không nhẫn nại được. Bỏ đi, các cậu cứ đi đi, Ares để lại đây”.

Đường Vũ gật gật đầu chỉ mong nhanh đi khỏi, vừa muốn nhấc mình bước đi thì thấy áo mình lại bị Ares nắm, thì ra con hổ lạnh lùng này không biết đã tỉnh lại khi nào.

“Xin anh thả tay ra, anh đã ở bệnh viện của mẹ anh, chúng tôi còn có việc phải đi trước”. Đường Vũ cũng sẽ không tự kỷ đến nổi cho rằng Ares thích cậu mới nắm áo cậu không cho cậu đi.

“Bánh quy”. Học theo cách phát âm lúc nãy của Đường Vũ, con hổ mắt xanh lạnh như băng trực tiếp nhìn chằm chằm Đường Vũ, nói xong chữ này thì không nói thêm nữa chữ nào nữa.

Bác sĩ nghe mà thấy ù ù cạc cạc, đối với đứa con của cấp trên mình thì gã chỉ có đánh giá là thiên tài quả nhiên là tồn tại mà người thường không thể hiểu được.

Đường Vũ không nghĩ tới Ares ở trong xe cơ giáp đã tỉnh rồi, còn nghe được cậu nói chuyện cùng Carl, việc đó cậu không hy vọng nhiều người biết nên trước tiên đành phải mời bác sĩ ra ngoài. Bác sĩ dặn dò Ares hết lần này tới lần khác trước khi năng lượng hấp thu xong hoàn toàn thì không cho phép lại dùng thú nguyên lực, sau đó mới mang theo vẻ mặt vẫn lo lắng miễn cưỡng đi ra ngoài.

Ra hiệu cho Carl đề phòng có người lạ lại tới phòng bệnh, Đường Vũ kéo cái ghế nhẹ nhàng ngồi lên, lộ ra tươi cười hoàn mỹ giả dối, “Về việc bánh quy, anh muốn như thế nào?”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio