Thú Giới Trà Chủ

chương 88: chìa khóa bí cảnh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ba khối vật nhỏ màu kim loại trong tay của Courson thì mỗi một khối bằng khoảng nửa bàn tay nhỏ, nhìn thấy giống kim loại, sờ lên lại có cảm giác giống ngọc, từng hình dạng cũng không có quy tắc, nhưng mơ hồ có thể nhìn ra hình dáng thú hình, cảm giác giống như là loài người thời kì viễn cổ vẽ ra hình vẽ loài thú thô ráp.

Simon ngơ ngác nhìn món đồ đó, suy nghĩ quay lại mấy chục năm trước, ông còn nhớ rõ ngày con của ông sinh ra, ông hạnh phúc và sung sướng bao nhiêu, phát triển ở quân bộ cũng cực thuận lợi, vợ lại sinh cho mình tiểu thú nhân mà mình tha thiết ước mơ, hết thảy là tốt đẹp như vậy.

Nhưng hết thảy điều này đều sụp đổ sau khi đi vào bí cảnh……Nghĩ tới đó thì Simon gắt gao nắm chặt nắm tay, gân xanh nổi lên, cả người tựa hồ lại rơi vào trạng thái bất ổn.

Courson lẳng lặng chờ Simon khôi phục trạng thái tinh thần bình thường, rót cho ông ta chén trà lài đã bắt đầu bán có hạn lượng (hạn chế số lượng) mới nhẹ giọng hỏi, “Tôi muốn biết cái này rốt cuộc là cái gì? Hình như có quan hệ với bí cảnh?”.

Simon đang cầm trà lài, cũng không có lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, thứ nhất ông đã sớm biết Đường Vũ hợp tác với gia tộc Quentin chế biến ma thực, thứ hai……..

“Cậu đã nghe nói qua bao nhiêu về chuyện bí cảnh?”. Simon nhìn chằm chằm chén trà, chậm rãi hỏi Courson.

Courson nhíu mày, “Ước chừng biết nơi đó có quan hệ với khởi nguyên và truyền thừa của thú nhân”.

Simon phát ra giọng mũi khinh thường, “Hừ! Lại là tin tức chụp mũ đường hoàng giúp lão bất tử kia dạy cho nhóm người được chọn!”. Sau đó đột nhiên thân mình nghiêng về phía trước, trừng mắt nhìn chằm chằm Courson, “Xem quan hệ chúng ta từng là cộng sự, cho cậu đề nghị chân thành là đừng đi bí cảnh!”.

Sau khi Courson trầm mặc lát mới hơi hơi bất đắc dĩ, lắc đầu, “Tới lúc đó có đi hay không không phải do tôi quyết định”.

Simon nghe câu như thế thì nháy mắt tựa như già đi mấy chục tuổi, vô lực xụi lơ ở trên ghế, “Đúng vậy, nếu có thể lựa chọn thì từ lúc nhìn thấy đoạn bí tân kia tôi nên từ chối, nhưng tôi bị quyền lực tương lai mê hoặc, kết quả liên lụy tới mạng sống của bầu bạn và con của chính mình……. Không đúng! Bọn họ nhất định không chết! Tôi nhất định phải lại một lần nữa đi vào bí cảnh!”.

“Nói tất cả những gì ông biết nói hết cho tôi đi, có lẽ ông còn có thể có cơ hội đi vào bí cảnh”. Courson thản nhiên tung mồi nhử, hành trình bí cảnh anh phải đi, anh phải tận lực biết càng nhiều tin tức càng tốt, làm tốt chuẩn bị đầy đủ.

Simon hình như cũng định tự mình nói những gì mình biết cho Courson, cũng không có do dự, “Năm đó tôi là thú nhân duy nhất còn sống đi ra khỏi bí cảnh, tôi có thể sống sót không phải bởi vì tôi lợi hại, lúc ấy có rất nhiều thú võ giả cấp bậc cao hơn tôi, có thể nói thực lực của tôi là để lót đường”. Sau khi đi vào bí cảnh, tôi và đoàn đội của tôi liền bị tấn công mãnh liệt, bọn họ nhanh chóng chết đi, sau đó tôi nhát gan cho nên lựa chọn trốn ở phụ cận, chuẩn bị lúc cửa ra vào lại mở ra lập tức lao ra rời khỏi bí cảnh rồi hội hợp với bầu bạn và con mình”. Nói tới đây, Simon lộ ra vẻ mặt đau đớn, “Nhưng là chờ sau khi tôi đi ra ngoài thì cũng không thấy bầu bạn và con tôi đã nói rằng chờ tôi, thú nhân cùng nhau đi vào bí cảnh cũng không có người nào đi ra! Tôi không biết đây có phải trừng phạt vì tôi đã nhát gan hay không, tôi tìm rất nhiều năm, hoàn toàn không có tin tức của bọn họ, tôi nghĩ bọn họ hẳn là còn tại bên trong bí cảnh! Cho nên tôi phải quay lại đó tìm bọn họ!”.

“Không phải nói chỉ có người được chọn mới có thể đi vào bí cảnh sao? Sao ông còn có thể mang đoàn đội đi vào?”. Courson nghi hoặc hỏi.

Simon gật gật đầu,” Cậu nói đúng, nhưng bí cảnh đều không phải là chỉ có một tầng, nó cực lớn, bí cảnh chân chính ở vị trí khu vực trung tâm, ưu đãi ở tại nơi đó. Hơn nữa nguy hiểm trong bí cảnh chồng chất, vì cam đoan người được chọn thành công tới khu vực trung tâm, người được chọn còn có thể mang theo số lượng người bảo vệ nhất định, mà những người này chính là vật hi sinh đi chịu chết! Tỷ lệ sống sót còn thấp hơn so với người được chọn”.

Thượng tá Simon nói rất nhiều, Courson càng nghe thì sắc mặt càng nặng nề, sự tình còn muốn phức tạp hơn nhiều so với trong tưởng tượng của anh. Năm đó thượng tá Simon ước chừng hơn tuổi, đã ký kết bầu bạn gần năm, sau mấy ngày khi thú nhân khác kích hoạt bí cảnh, bầu bạn của ông kỳ tích đúng lúc sinh con đạt được tư cách đi vào bí cảnh.

Thời gian bí cảnh mở ra rất bất định, mặc kệ báo cáo có bao nhiêu thú nhân được chọn, chỉ cần hai vị đại nhân khống chế người được chọn ít nhất phải sinh được đứa con, đạt được cái chìa khóa bí cảnh là có thể kích hoạt bí cảnh, món đồ trong tay Courson chính là chìa khóa bí cảnh!

Năm đó tướng quân Luke đã sớm cầm được cái chìa khóa, nhưng vị đại nhân khác cũng khống chế người được chọn, đừng nói sinh con, liền ngay cả chính bọn họ đều vẫn là trẻ con. Đây cũng là thủ đoạn mà tướng quân Hardman và công hội ma thực sư sử dụng cân bằng thực lực để ngăn chặn gia tộc tương ứng của tướng quân Luke năm đó như mặt trời ban trưa.

Nếu không cho dù bọn họ kích hoạt bí cảnh và cũng thành công đi ra, đạt được thứ thật tốt thì cũng khẳng định không bằng Luke. Bởi vì người được chọn làm cho bí cảnh kích hoạt, nhưng thế lực tương ứng lớn nhỏ lại quyết định khu vực bí cảnh cụ thể thú nhân này có thể đi vào, thế lực càng lớn thì khu vực đi vào càng tốt, đạt được càng nhiều thứ tốt.

Sau khi nhiều năm Simon đi tìm bầu bạn và con mình không có kết quả thì rốt cục cam chịu số phận, lúc này tướng quân Luke ném cho ông cành ô liu, lúc ấy cứu Simon gần như điên cuồng một mạng, lại hứa hẹn tới lúc đi vào bí cảnh sẽ mang Simon theo, Simon vốn lệ thuộc thế lực của tướng quân Hardman liền lặng yên đầu phục tướng quân Luke, cũng vì Luke làm rất nhiều chuyện.

Hành vi tướng quân Luke khống chế Simon làm việc ngày càng quá trớn, hơn nữa trong lúc vô ý ông nghe nói Courson cũng là người được chọn cho nên mới tốn chút tâm tư mang Courson tới bên người, tính toán tùy thời theo dõi đối phương, đồng thời cũng dần dần đối với tướng quân Luke ngoài thì nghe theo trong thì làm trái, nhưng vấn đề hệ thống phòng ngự chiến khu số ông lại không có cách ngăn cản, Luke đã bắt đầu hoài nghi ông, ông sợ tại nơi Luke đặc biệt chú ý này mà làm dứt khoát, lấy thực lực của ông khẳng định không thể phản kháng Luke, ông phải còn sống đi vào bí cảnh, đi tìm bầu bạn và con của ông, đây cũng là hy vọng duy nhất chống đỡ chính mình sống sót qua nhiều năm qua như vậy.

“Bí cảnh rốt cuộc là nơi có dáng vẻ ra sao?”. Courson không nói một lời nghe Simon nói thật lâu mới lại lên tiếng hỏi.

“Bí cảnh……..”. Trên mặt Simon lộ ra vẻ phức tạp, vừa say mê lại sợ hãi, “Nơi đó cực thần kỳ, chỉ ở bên ngoài đã có mùi ma thực cực nồng đậm, khi hô hấp tạp chất lắng đọng lại trong cơ thể đều sẽ bị tinh lọc sạch sẽ, nhưng trong đây cũng cực nguy hiểm. Ngay lúc đó tôi là thú võ giả cấp trung cấp, người bên người bảo vệ hầu như đều là thực lực cấp cao cấp, nhưng sau khí chúng tôi đi vào hầu như là bị miểu sát, tôi thậm chí không có thấy rõ bộ dáng thứ giết chúng tôi như thế nào, nếu không có bọn họ liều mình bảo vệ tôi, chỉ sợ tôi cũng sống không nổi………”.

Trò chuyện vẫn tiến hành tới đêm khuya, Courson vừa đi vừa xoa huyệt Thái Dương, anh không có cách phán đoán những gì Simon nói là thật hay giả, nhưng Simon cũng không cần phải lừa anh, khi nói tới “bí mật” quan trọng nhất thì Simon im lặng, trừ phi anh đưa ra đủ thành tín và đồng ý mang ông ta cũng tiến vào bí cảnh, nếu không Simon quyết định mang bí mật vào trong quan tài, năm đó Simon cũng đưa ra điều kiện này với tướng quân Luke.

Hơn nữa Courson cũng không hiểu vì sao Simon phải lén lút mang Đường Vũ đi, liền hiện nay nghe được dùng chìa khóa kích hoạt bí cảnh, là Simon hay nhóm người được chọn chân chính tiến vào bí cảnh, Simon đắc tội Luke như vậy, đắc tội ba người, vì sao bắt mình Đường Vũ đi?

Khi Courson đi vào phòng bệnh riêng của Đường Vũ thì nơi này một mảnh an tường, đại lão hổ vằn vàng cuộn mình ngủ trên thảm dưới đất, mà trên người Ares có tiểu lão hổ màu lông giống cậu ta đang nằm, cái đuôi của đại lão hổ trở thành chăn đắp trên người tiểu lão hổ, tư thế ngủ của cha con giống nhau như đúc, đều là cuộn thành quả bóng lông.

Ngoài ra bên cạnh là cặp cha con ngu ngốc làm cho Courson suýt nữa cười ra tiếng, gấu Carl và bé gấu màu nâu của cậu ta cư nhiên vểnh mông nằm sấp ngủ, đầu hướng tới cùng chỗ, thường thường nâng lên chân sau gãi mông, miệng chẹp chẹp mấy cái, động tác cực đồng bộ.

Về phần bé sói nhà anh thì có tiền đồ hơn người làm cha như anh, là bé duy nhất được Đường Vũ ôm vào trong ngực ngủ, ngủ tới chổng chân lên trời, nước miếng đều ướt cái gối của Đường Vũ, vuốt nhỏ háo sắc cư nhiên còn đặt ở trên ngực của Đường Vũ! Nhìn mà Courson đều ghen tị.

Nhẹ nhàng tiêu sái tới bên người Đường Vũ, đặt nụ hôn lên mặt của Đường Vũ, trêu ghẹo tới Đường Vũ hình như có dấu hiệu tỉnh lại, mơ mơ màng màng liếc mắt nhìn Courson một cái, lộ ra tươi cười ỷ lại, lại tiếp tục ngủ.

Buồn bực sau khi đi ra từ chỗ thượng tá Simon biến mất sạch sẽ, đáy lòng càng kiên định, anh nhất định phải bảo vệ tốt Đường Vũ! Nếu có thể Courson tình nguyện từ bỏ đi vào bí cảnh đạt được lực lượng càng cường đại và quyền lực rất cao, nếu không có Đường Vũ và bọn nhỏ thì anh sống ở trên đời này còn có ý nghĩa gì!

Bé con mới sinh lớn rất nhanh, cũng không biết có phải con nít thú nhân quả thật càng thích ứng hoàn cảnh nguy hiểm so với con nít trên địa cầu hay không, mới mấy ngày là có thể giống động vật hoang dã có thể đứng thẳng lên, thậm chí còn có thể nhảy nhót lung tung.

“Vỗ vỗ tay! Khiêu vũ đi!”. Đường Vũ nín cười, kéo bé hổ không muốn nhúc nhích, lôi nó đứng lên, cũng cầm chân nhỏ của nó vỗ vỗ, sau đó vung qua trái, sau đó vung qua phải, lại cầm móng vuốt của nó vỗ vỗ, lại múa may đi qua trái qua phải.

Bé hổ rủ mắt suy nghĩ, hoàn toàn dựa vào tay của Đường Vũ chống đỡ, nếu Đường Vũ buông nó ra thì nó liền trực tiếp té xuống tại chỗ rồi cuộn thành đoàn tiếp tục ngủ, mềm nhũn tựa như không có xương cốt.

Bé gấu và bé sói rất khinh thường nhìn thoáng qua đứa em nhà mình, sau đó đứng lên, cực tiêu chuẩn làm động tác Đường Vũ vừa rồi dạy, tuy rằng trong miệng còn chưa có thể nói được, nhưng thật ra phát ra tiếng ô ô rất có tiết tấu, bộ dáng cái đệm thịt vung ra chơi cực đã, hơn nữa động tác bé sói đứng thẳng làm cho Đường Vũ nhớ tới chó Samoyed trên địa cầu, thật muốn xem bộ dáng Courson làm động tác này, đáng tiếc tên kia luôn nghiêm trang.

Sau khi hai bé con thành công làm được thì lập tức bốn chân chấm đất chạy tới bên người Đường Vũ, cào Đường Vũ đòi ăn, Đường Vũ tự nhiên sẽ không từ chối, cực dứt khoát hào phóng thưởng cho bé mỗi đứa bánh sữa mạt trà mềm nhũn.

Bé hổ buồn ngủ ngửi được mùi ma thực thơm ngát, cái đuôi mềm nhũn đập đập, nhanh chóng đứng thẳng lên, ánh mắt mở thật to, đầu dùng sức cọ phần eo của Đường Vũ, phát ra tiếng kêu mềm nhũn.

Đường Vũ nhẫn tâm lắc đầu, “Không cho con ăn, con không ngoan, làm động tác vừa rồi mới cho con ăn!”.

Bé hổ căn bản không nhớ rõ Đường Vũ dạy cái gì, tủi thân đặt mông ngồi phịch xuống đất, nước mắt lưng tròng nhìn chằm chằm bánh sữa mạt trà trong tay mama, buồn bã quất đuôi rất nhanh.

Ngay khi Đường Vũ hi hi ha ha làm ầm ĩ cùng bé con nhà mình thì tinh cầu Waterford xa xôi rước lấy sự chú ý lớn nhất từ trước tới nay, gần như đại biểu tất cả thế lực hoặc là thủ lĩnh thế lực tự mình ngồi chiến hạm tinh tế đi tới tinh cầu Waterford.

Chó Samoyed

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio