Rất nhiều năm sau khi hồi tưởng lại chuyện cũ, Kỷ Ly không khỏi than thở đầy tiếc nuối cho sự ngu xuẩn của mình năm ấy.
Còn kẻ bày trò đang ngồi ngay bên cạnh, lẳng lặng cầm một tập thơ.
“Này.” Kỷ Ly gọi.
Ngô Thiển ngước mắt lên nhìn anh, như cười như không: “Anh nhớ mang máng là sáng ngày tháng năm nào đó, anh từng tự giới thiệu rồi mà.”
Kỷ Ly lườm một cái: “Rồi, đạo diễn Ngô, được chưa?”
“Sao thế?” Ngô Thiển gập sách lại, chăm chú nhìn anh.
Kỷ Ly dường như suy tư gõ gõ mặt bàn: “Em đang nghĩ lại chuyện năm ấy, anh không thấy mình hơi liều à?”
Quả là đối tác ngầm bao nhiêu năm, tuy anh không nói rõ, nhưng Ngô Thiển ngay lập tức đã hiểu ý: “Cũng không thể coi là liều, ít nhất căn cứ theo quan sát và phân tích của anh, chiêu này nhiều khả năng có tác dụng với em.”
Kỷ Ly cười lạnh: “Giả chết hả? Đúng rồi, chỉ trách em ngờ nghệch thôi, sao lại không nghĩ ra anh là đạo diễn, mà người duy nhất biết và thông báo tin buồn cho em, lại là một diễn viên chứ. Nhưng anh có từng nghĩ đến khả năng, giả sử như lúc đấy em thấy gớm quá, giận đến mất lý trí xông ra ngoài, không mắc câu của anh, thì anh làm thế nào?”
Ngô Thiển ung dung tựa vào lưng ghế: “Đời người như một ván bài, hoặc là em hết lòng hết dạ với anh, hoặc là từ nay không đội trời chung, anh may mắn cược thắng, chỉ vậy mà thôi.”
Không muốn nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của người ấy, Kỷ Ly uống một ngụm cà phê, đưa mắt nhìn ra ngoài khung cửa sổ, vẫn là ánh hoàng hôn đẹp dịu dàng, cùng một căn phòng, ngồi đó vẫn là hai người như xưa.
Song căn hộ chỉ là nơi ở tạm khi ấy, nay đã thành mái ấm sớm sớm chiều chiều của hai người.
“Em không biết đâu, khi ấy anh nhìn em ngồi đó khóc, trong lòng anh có bao nhiêu rối loạn.” Ngô Thiển ngưng mắt nhìn anh, không kìm được khóe môi đang giương lên, “vừa mừng thầm vừa khổ sở vừa chột dạ, sợ nhất là em giận.”
Kỷ Ly vẫn không chịu nhìn anh, giấu nụ cười trong chiếc cốc.
Ngô Thiển lại lật mở tập thơ, đọc lên từng câu như muốn tạ lỗi:
“”How do I love thee? Let me count the ways...”
How do I love thee? Let me count the ways.
I love thee to the depth and breadth and height
My soul can reach, when feeling out of sight
For the ends of Being and ideal Grace.
I love thee to the level of everyday’s
Most quiet need, by sun and candle-light.
I love thee freely, as men strive for Right
I love thee purely, as they turn from Praise.
I love thee with the passion put to use
In my old griefs, and with my childhood’s faith.
I love thee with a love I seemed to lose
With my lost saints,—I love thee with the breath,
Smiles, tears, of all my life! —and, if God choose,
I shall but love thee better after death.
–—-Elizabeth Barret Browning