Lakjhal đã không còn quan tâm đến thời gian nữa, cậu không biết bản thân đã trải qua bao nhiêu năm tháng cất bước cô độc trên con đường khủng khiếp này.
Thân thể cậu đẫm máu, không bởi vì sự tàn phá của bốn nguyên tố mà vì đau đớn, thống khổ tột độ làm thân thể cậu căng nứt.
Thân Xác của Lakjhal trải qua hàng triệu lần tôi luyện của bốn nguyên tố đã đạt đến một trình độ khủng bố mà chính cậu cũng không biết, nhưng đó cũng chẳng là gì vì mỗi một bước chân mà Lakjhal bước đến thì sự trừng phạt khủng khiếp đến từ bốn nguyên tố lại gia tăng cực lớn.
Nếu còn điều gì có thể khiến Lakjhal đứng vững đến thời khắc này thì đó chính là ý chí bất diệt của bản thân cậu.
Cánh cửa đã gần ngay trong tầm tay Lakjhal, chỉ còn một bước nữa thôi thì tất cả sự thống khổ và đau đớn sẽ kết thúc, chỉ một bước nữa thì Lakjhal sẽ trở thành chủ nhân của chiếc hộp Pandoras.
Bốn nguyên tố đã tán đi từ lâu và hiển hóa thành một thế giới hoàn mỹ hạnh phúc trong mắt Lakjhal. Đây là bước nguy hiểm nhất, khi con người đặt chân đến đỉnh cao cũng chính là lúc họ sẽ mất cảnh giác và dễ rơi xuống nhất.
Bốn nguyên tố hình thành muôn vàn cảnh tượng vây lấy Lakjhal nhằm làm cậu chìm trong sự buông thả.
Bỗng nhiên Lakjhal thẳng lưng mà đứng, ánh mắt đạm mạc như thần linh nhìn xuống, máu tươi trên cơ thể cậu bốc hơi toàn bộ, suối tóc đen bồng bềnh tung bay huyền ảo:
-Vô tri, lại dùng những thứ nhàm chán này dụ dỗ ta, con đường của ta vĩnh viễn không điểm cuối. Nghìn năm, triệu năm, tỷ năm đều vô nghĩa, ta sẽ chỉ cất bước trong vĩnh hằng…
Không gian chung quanh ầm ầm vỡ vụn, con đường, bốn nguyên tố, cánh cửa,… tất cả đều tan biến chỉ duy một mình Lakjhal đứng nơi đó uy nghiêm vĩ ngạn như thiên thần ngoài ba mươi ba tầng trời.
Chiếc hộp nhỏ màu vàng lơ lửng trôi đến trong tay Lakjhal và đáp xuống, không gian tối đen bừng sáng và Lakjhal đáp xuống bề mặt một thiên thạch xám khổng lồ đầy rẫy vết rạn nứt.
Lakjhal cảm thấy đầu óc một trận choáng váng dữ dội, áp lực mất đi nên cơ thể và linh hồn Lakjhal giãn ra khiến cậu rơi vào trạng thái suy yếu sâu.
Trước khi mất đi ý thức của mình cậu dùng Gnodom bọc lấy cơ thể và rơi vào một khe nứt lớn nhất của thiên thạch.
…
Hành tinh Ear-the, một hành tinh màu xanh tuyệt đẹp, tạo hóa ban cho hành tinh một hệ sinh thái, khí quyển vô cùng phù hợp với các sinh vật sống.
Con người, trải qua hàng triệu năm tiến hóa đã là chủ nhân duy nhất của hành tinh này sau thời đại của các loài thủy quái, thời đại khủng long, thời đại của thú tiến hóa.
Tuy thế con người vẫn đang trong những bước khỏi đầu của quá trình tiến hóa.
Nước Hạo, năm Thái Thịnh thứ sáu.
Bầu trời Vô Lượng Sơn mở ra một lỗ hổng cực đại, mây đen vần vũ, sấm chớp kinh hoàng, giông tố kéo đến.
Trong một động phủ bên dưới một sơn cốc tuyệt đẹp. Vô Diệp Tử bước ra quan sát thiên địa dị tượng và nhíu mày.
Tiêu Dao phái tinh tường thiên văn, thấu hiểu địa lý, uyên bác vô ngần thế nhưng hiện tượng thế này lại là lần đầu tiên Vô Diệp Tử quan khán được.
Một cô gái tuyệt mỹ thướt tha cất bước đến sóng vai cùng Vô Diệp Tử, nàng là sư muội của Vô Diệp Tử tên Lý Lạc Thủy, hai người sau khi luyện võ đại thành cất bước xông pha giang hồ để lịch lãm tăng trưởng kiến thức.
Lý Lạc Thủy cất giọng như uyên nhạc trong trẻo:
-Sư huynh am hiểu quan địa thuật lại không biết rằng đây là hiện tượng gì?.
-Sử quan Lương Hán Đình đời Uyên từng ghi chép vè thiên ngoại vẫn thạch trước khi rơi cũng có xuất hiện giông tố, sấm chớp. Thế nhưng lỗ hỗng trên bầu trời thì ta lại chưa từng đọc qua, lạ thay, lạ thay.
Lý Lạc Thủy che miệng cười khẽ và dịu dàng an ủi sư huynh:
-Sư huynh kiến thức uyên thâm nhưng chưa từng vào đời, lần này cũng xem như một kỳ quan. Sư huynh không hiểu không có gì là lạ.
Vô Diệp Tử nhìn dáng vẻ đơn thuần của sư muội thì ánh mắt dịu đi:
-U Thiên ma giáo hai vị đệ tử vào đời cũng là nhân vật thiên kiêu, ta nghe sư phụ nói rằng họ đã luyện Càn Khôn Thiên Ma Di mười hai tầng đến tầng thứ năm đăng phong tạo cực. Hiện đang rất chú ý đến động tĩnh của hai chúng ta, sư muội nên cẩn thận hơn.
Lý Lạc Thủy nghiêm túc gật đầu:
-Sư huynh yên tâm, Bắc Minh Chân Công ta cũng đã luyện đến tầng thứ tư đỉnh cao không thua gì bọn họ.
Vô Diệp Tử thở nhẹ, sư muội Lý Lạc Thủy băng tuyết thông minh nhưng kinh nghiệm giang hồ vẫn rất non nớt. Sư phụ đã dặn dò hắn phải chăm sóc sư muôi chu đáo khi cả hai xuống núi. Sư tỷ Hạ Nguyệt Như vẫn bế quan tu luyện Bát Hoang Cửu Hợp công tầng thứ sáu đến nay vẫn chưa ra.
Ngay lúc này bầu trời xảy ra dị biến. Một tảng thiên thạch xám tro mang theo khí tức khủng bố viễn cổ từ hố đen khổng lồ trên bầu trời dần hiện thân.
Tảng thiên thạch mang theo khí tức vô thượng uy nghiêm như muốn vạn vật thuần phục từ từ giáng hạ xuống một cánh rừng gần Vô Lượng Sơn.
Vô Diệp Tử và Lý Lạc Thủy liếc mắt với nhau sau đó triển khai thân pháp Lăng Ba Di Vân như hai cánh én bay về hướng thiên thạch.
…
Vô Nhai Tử nhìn tảng thiên thạch cao hơn trăm mét dựng thẳng thì nhíu mày và đi chung quanh xem xét cẩn mật. Bỗng nhiên Lý Lạc Thủy cất tiếng trong trẻo:
-Nơi này có khe hở bên trong còn có người, sư huynh mau đến.
…
Lakjhal từ từ mở mắt.
Cậu hơi nhíu mày lại, sức lực toàn thân bị phong cấm, chúng ứ nghẽn trong thân thể Lakjhal vì quá lớn khiến cậu không thể vận chuyển được. Tiếp đó Lakjhal quan sát chung quanh.
Một căn phòng phong cách cổ xưa u nhã.
Lại một hành tinh khác.
Hiện thời Lakjhal chỉ có sức lực như một người bình thường nên không thể vận dụng nhiều Mieris và các năng lực khác nên cậu không biết được mình đã ngủ say bao lâu.
Lúc này một dáng người uyển chuyển đẩy cửa bước vào sau đó nhìn Lakjhal và bình thản nói:
-Ngươi đã tỉnh, cùng ta đến gặp sư phụ.
Lakjhal đọc một chút dòng chảy lịch sử để hiểu ngôn ngữ nhưng một cơn đau đầu khủng khiếp khiến cậu hơi nhíu mày. Lakjhal gượng thân thể và gật đầu đi theo cô gái.
Cô gái trên đường đi đánh giá Lakjhal sau đó lạnh nhạt hỏi:
-Ngươi là tiên nhân?.
Lakjhal lắc đầu:
-Chỉ là người đến từ phương xa.
Nàng đến đây cũng không hỏi nữa mà đạm mạc đi trước.
Hai người đi vào một u cốc thanh nhã, trung niên tuấn mỹ đang nhàn nhã đọc sách, nhìn hắn bình thường như thư sinh nhưng cả người tựa như hòa hợp với tự nhiên, hắn là Vô Ưu Tử, chưởng môn hiện tại của phái Tiêu Dao cũng là sư phụ của Vô Diệp Tử, Lý Lạc Thủy và Hạ Nguyệt Như.
Hắn nghe được tiếng bước chân đến nên đặt cuốn sách xuống và điềm nhiên hỏi Lakjhal:
-Nghe Vô Diệp và Lạc Thủy nói ngươi được họ cứu ra từ thiên thạch?.
Lakjhal không kiêu ngạo siểm nịnh thản nhiên đáp:
-Đúng vậy, cho ta được gửi lời cảm ơn đến họ.
-Ngươi tên gì?.
Lakjhal mỉm cười nhẹ:
-Lạc Hạ.
Vô Ưu Tử có điều suy nghĩ sau đó nói:
-Nếu ngươi đã được đệ tử của ta cứu về, xem như chúng ta có duyên phận sâu xa. Lạc Hạ, ngươi có nguyện bái ta làm sư phụ?.
Lạc Thủy kinh ngạc, gương mặt tuyệt mỹ có điều khó có thể tin, nàng lên tiếng ngăn cản:
-Hắn đã quá tuổi luyện võ rồi sư phụ. Người thu hắn…
Vô Ưu Tử mỉm cười ôn hòa:
-Luyện võ mấu chốt ở tâm tính, tuổi tác chỉ là một con số. Thế nào Lạc Hạ.
Lakjhal ngẩng nhìn bầu trời, ánh mắt cậu như xuyên thấu muôn vàn tinh không.
Lạc Thủy trong đôi con ngươi lạnh lùng bỗng nhiên hơi thất thần. Thiếu niên giờ phút này tựa như tiên nhân ngoại cửu thiên, bóng dáng cô độc, lãnh mạc với cả thế giới.
Tâm tính mười lăm năm khổ luyện của Lạc Thủy chỉ vì một hình ảnh của thiếu niên bỗng nhiên hơi rối loạn.
Vô Ưu Tử thú vị nhìn điều này, đây xem như một bài học nhỏ cho Lạc Thủy, nàng luôn được tôn sùng trong ánh sáng thiên kiêu chi tử nên tâm tính vẫn chưa lắng đọng.
Hắn liếc về Lakjhal và suy nghĩ sâu xa, thiếu niên này không đơn giản như tuổi tác của hắn.
Lakjhal suy nghĩ về những điều mình nên làm trong thời gian ổn định sức mạnh đang trướng nghẽn tại cơ thể. Cậu nghiêng người hành lễ với Vô Ưu Tử:
-Đệ tử Lạc Hạ bái kiến sư phụ.
Vô Ưu Tử mỉm cười khoan khoái:
-Tốt đồ nhi, từ nay con là đệ tử thứ tư của ta, Con đến từ thiên ngoại vẫn thạch, lại không phải tiên nhân, tên con là Lạc Hạ. Ta đặt cho con pháp danh là Phi Tiên Tử.
-Đệ tử tạ ơn sư phụ ban cho pháp danh.