Thử Hỏi Đắng Cay Nông Sâu Thế Nào

chương 70: phiên ngoại: họp lớp (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tạ Nhất Nhất nhìn thấy Lương Thiển Thâm thì trong lòng nghi hoặc, chẳng lẽ là cô ấy?

Lương Thiển Thâm nhìn chằm chằm Tạ Nhất, vấn đề có vẻ càng nghiêng mạnh…

Tạ Nhất Nhất đứng sang bên cạnh nhường đường, ánh mắt lại như keo dính trên người Lương Thiển Thẩm, một phút cũng không thả lỏng, miệng như hơi hơi hé ra, cũng lấy ánh mắt tương tự đánh giá Lương Thiển Thâm. Các cô với ánh mắt như vậy chưa đến nỗi là căm thù nhưng cũng không thân thiện gì.

Thiển Thâm trong tầm mắt dây dưa sáng quắc của cô nàng kia đi lên tầng hai, cho dù cô đã quay lưng về phía cô ta, nhưng cô vẫn có thể cảm giác được nhiệt độ nóng bỏng ở trên lưng mình.

Thầm bĩu môi, Thiển Thâm buồn bực nhớ tới lời nói của Tân Gia Ny, bỗng nhiên thấy bụng đầy bực bội. Cái gì là người tính tình cao nhã, ngoại hình cuồng dã gợi cảm, chị xinh đẹp như kim cương thì cô ấy là môt viên thạch anh tinh xảo…Thực sự là gây khó cho cô nàng khi không thông qua đại não để phun ra một so sánh không có tí chiều sâu nào, còn trơ mặt mo ra nẫng đi mấy món quà lớn của cô. Con nhóc lừa gạt người khác thì thôi, dám lừa gạt cô, con mắt nào của cô nàng nhìn ra sau lưng vị “thạch anh” kia. Người ta mà là “thạch anh”, nếu “thạch anh” trông như vậy thì kim cương không cần bán nữa!

Đúng vậy! Cô ta chính là “kim cương”, không thể nào bị so sánh thấp hơn được!

Thiển Thâm đem Tân Gia Ny hung hăng chửi bới một phen, ngoài mặt không biểu lộ sơ hở gì, tươi cười vô cùng hoàn mỹ, tư thế hoàn mỹ, khí chất hoàn mỹ, vững vàng đi về phía Tân Tử. Hình như

cô còn chưa đi tới chỗ Tân Tử, phía bên kia đã có người chú ý tới cô, sau đó đột nhiên có một vị trong nhóm chỉ thẳng ngón tay về phía cô vẻ mặt kích động nói gì đó với người đang đứng bên cạnh. Ngay sau đó, cô nhìn thấy Tân Tử đang chuyên tâm nói chuyện với người khác, cũng quay đầu nhìn về phía bên này, khoảng cách đủ để cô thấy biểu tình có chút kinh ngạc của anh. Ánh mắt thoáng qua rất nhanh, anh lại nhanh chóng khôi phục vẻ tươi cười, vươn tay về phía cô: “ Thiển Thiển, bên này.”

Hành động này của Tân Tử kéo theo sự quay đầu của một loạt những người xung quanh anh. Từng đôi mắt như ánh đèn pha sáng rực chằm chằm hướng về phía cô, mấy người đứng dậy định đi xuống lầu cũng dừng lại, dùng ánh mắt “thêm dầu vào lửa” mà nhìn cô.

Thiển Thẩm bị những ánh mắt nóng rực này nhìn có chút sợ hãi ở trong lòng, nhất thời không biết ở đây xảy ra chuyện gì, ngẫm lại, cuối cùng cũng hiểu ra.

Thiển Thâm đến gần bọn họ, cả người cô như được bao phủ bởi một tầng ánh sáng, xinh đẹp không thể nói lên lời, toàn thân trên dưới không thể không nói là lấp lánh, một cái nhăn mày, một nụ cười đủ để thắp sáng cả khu lầu hai này. Có người dựa vào ăn mặc, có người dựa vào khí chất để nổi bật nhưng khó nhất là dựa vào quần áo mà thể hiện được vẻ đẹp nhất, phải là người rất hiểu biết mới nắm được điều này.

Thiển Thâm một thân váy xanh như hồ nước sâu phô bày cho mọi người thấy cái gì gọi là người phụ nữ hoàn mỹ, dịu dàng nhưng đầy quyến rũ, thực sự khiến lòng người dao động.

Cô chủ tâm muốn đến chào hỏi mọi người, nhưng đã có người tiến đến trước mặt cô chào hỏi trước: “Xin chào, tôi là Phương Giản Đồng, bạn thân của Tân Tử.”

Nụ cười nở ra có thể so với ánh mặt trời sáng lạn, Thiên Thâm quả thật có chút ấn tượng với người này, cô lễ phép quay lại mỉm cười: “Xin chào, tôi là Lương Thiển Thâm.”

Thiển Thêm đi đôi giày cao gót, cẩn thận vòng qua mấy người ngồi ngoài đi vào trong, ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người dính chặt trên người Thiển Thâm, khiến vẻ mặt cô lộ vẻ ngại ngùng, không biết làm sao. Một người trong nhóm có đôi chân dài để ngang trước mặt Thiển Thâm, cô gọi hai lần vẫn chưa phản ứng, cô đành vỗ vai người nọ: “Làm phiền anh, tôi phải vào trong”.

Anh chàng chưa phản ứng kịp, quýnh lên, xấu hổ vô cùng, ngại ngùng cười hai tiếng, đứng bật dậy thu chân, cuối cùng cúi đầu nhìn đôi chân thon dài đi qua trước mắt mình.

Tân Tử nhường chỗ ngồi bên cạnh mình cho cô, Thiển Thâm vui vẻ ngồi xuống, nghiêng đầu, mím môi cười: “Xin lỗi vì đã tới trễ”.

Trong quán bar, tràn ngập âm thanh của bản tình ca hòa tấu bằng piano tạo nên một bầu không khí mát dịu, lấp lánh, vô cùng quyến luyến. Trong đáy mắt Tân Tử đang tràn đầy những tâm tình như vậy, sự ôn nhu tiến thẳng vào đáy lòng, một lúc sau anh mới đáp: “không sao”.

“Này, cậu ngẩn người gì thế.”

Thiển Thâm quay đầu lại, vựa vặn bắt gặp nụ cười xấu xa của Phương Giản Đồng ở phía đối diện dành cho vẻ mặt mất mát và kinh ngạc của một anh chàng gần đó: “Hoàn hồn đi, đây có phải là thịt trong bát của cậu đâu.”

“Hừ hừ, xem ra cái mồm thối của cậu không nói được nửa câu dễ nghe.”

Bành Tử Tuấn mặt đỏ lựng lên, dù đã bị ngọn đèn che lấp nhưng vẫn lộ ra vẻ mặt rạng rỡ, cậu ta liếc nhanh Thiển Thâm một cái, hất cằm về phía Tân Tử uớm hỏi: “Vợ cậu à?”

Rồi nháy mắt, ánh mắt tán thưởng.

Tân Tử không đáp, mỉm cười gật đầu.

Lần này, tình huống quay ngược, mọi người vây quanh vợ chồng Tân Tử, tiếng cười nói buôn chuyện huyên náo đến mức hỏi đủ thứ chuyện riêng tư trên trời dưới đất. Điệu bộ, quả thực quá hùng hổ, như mấy phường gian ác, cười đểu, đầy ẩn ý không tốt, Tân Tử theo phản xạ nắm chặt tay Thiển Thâm, khiến ánh mắt mọi người liếc nhìn càng thêm mờ ám.

“Lớp trưởng, ghê thật đấy, hóa ra phu nhân của cậu xinh đẹp thế này, cậu lại dám giấu diếm đến tận bây giờ không mang ra giới thiệu cho anh em gặp gỡ, mình mà biết sớm thế này, hôm cưới cho dù có phải bơi từ biển Australia về mình cũng bơi”

Một tiếng nói này của Quách Tương cất lên kéo theo rất nhiều tiếng nói khác.

Tân Tử còn chưa kịp trả lời, thì bên kia Bạch Hi Hàn bụng đã nạp mấy chén hơi ngà ngà say, miệng không quản được bắt đầu phát ngôn:

“ Lớp trưởng quả là người mạnh mẽ, ẵm được một mỹ nhân về làm vợ, thực mẹ nó chứ bỗng nhiên nổi tiếng, tiểu sinh hâm mộ sát đất.”

“Cậu phải nói là cực kì hâm mộ đi, cậu làm sao có được cái phúc khí đó” Lập Phàm đập cho anh chàng một phát, lại rót thêm cho một ly rượu.

“Được rồi, được rồi, mình vận khí tốt, được chưa”. Tân Tử không thể không lên tiếng giảng hòa, trên lưng toát đầy mồ hôi, thật không biết với mồm mép chẳng biết giữ của lũ này sẽ còn nói ra cái gì nữa.

“Cái này sao có thể được, phải phạt cậu, này uống đi!” Bành Tử Tuấn đỏ mắt ghen tị, bắt đầu nghĩ cách “hành hạ” Tân Tử, không biết kiếm đâu ra một cái ly lớn, rót đầy một ly rượu “Vạn Nguyên”, màu đỏ trong suốt phát ra ánh sáng long lanh.

Tân Tử không từ chối, cầm lấy uống, Thiển Thâm hoảng hồn, vội vàng ngăn lại: “Anh điên rồi à, uống hết một hơi sẽ có chuyện đấy.”

“Tình ý ngọt ngào” như vậy lại khiến xung quanh ồn ào một trận, có người lập tức mượn gió bẻ măng: “Tốt lắm, nếu vậy thì phu nhân thay mặt uống giúp vài chén, chúng tôi coi như bỏ qua”

Tân Tử nắm chặt tay ngăn Thiển Thâm lại, tay kia vẫn cầm chắc chén rượu như trước, cười nói: “Cô ấy không uống rượu, cứ để mình chịu đi”.

“Không sao đâu, chỉ là một chén nhỏ thôi, chị dâu, chúng tôi đều là anh em thân thiết cùng ăn cùng mặc suốt năm năm đại học của Tân Tử, chị cũng nên nể mặt chúng tôi một chút chứ”. Người đứng ra nói chính là Phương Giản Đồng.

“Đã nói với mọi người là cô ấy không uống rượu, cậu đói tới chóng mặt rồi phải không, mau xuống lấy chút gì ăn đi” Tân Tử cùng Phương Giản Đồng qua lại với nhau mãi cũng quen rồi.

“Đúng đấy, bên dưới có rất nhiều món ngon, cái nhóm quỷ chết đói các cậu khi mới vào cửa không phải còn kêu réo là dạ dạy thủng sao, giờ còn không mau mà đi lấy đi.”

Thiển Thâm hơi hơi áp chế mi mắt, sau đó mới nhẹ nhàng, chậm rãi ngẩng đầu lên, cô nàng váy đỏ đang đứng ở phía đối diện, một tay cầm một cái đĩa, một tay nâng một chiếc cốc đế dài, bên trong là màu sắc rực rỡ mê người của rượu Kê Vĩ Tửu, cô ta từ trên cao nhìn xuống vẻ mặt có chút kiêu căng.

“Ha ha, cũng hay, đi, mau đi xem có món gì ngon, mình chỉ nghe nói quán này có rượu ngon, không biết thức ăn thì thế nào”.

Quách Tương đi trước, ngay sau đó vài người khác cũng đứng dậy xuống lầu kiếm đồ ăn.

Tân Tử nghiêng người bên tai Thiên Thâm nhẹ nhàng hỏi: “ Có muốn ăn chút gì không”

“Không”

“Chúng ta cũng đi xuống đi”.

Ngay lúc hai người vừa đứng dậy, Tạ Nhất Nhất đang thưởng thức đồ ăn ngon bỗng nhiên ngẩng đầu dịu dàng nói với Tân Tử: “Món này nhìn giống như canh đậu hũ nhưng thật ra là thịt cua đấy, cậu cẩn thận đừng ăn nhé, cậu bị dị ứng mà.” (chị nghi anh này thuộc loại dị ứng canxi, không ăn được đồ hải sản. Ôi mặc niệm giúp anh một chút, bỏ qua bao nhiêu món ngon trên đời!hihi)

Tân Tử nhìn về thoáng qua đĩa của cô nàng, mỉm cười cảm ơn.

Thiên Thâm trong đầu trống rỗng như bị người đạp một cước, khó chịu chết đi được. Tân Tử bị dị ứng thịt cua…Sao cô lại không biết chứ?

Không dễ dàng bộc lộ cảm xúc trên khuôn mặt, bước chân tự nhiên nặng lên rất nhiều, Tân Tử ở phía sau lưng nói với cô: “Tụi nó thường nói chuyện như vậy, nhiều câu thẳng thắn quá nhưng không có ác ý, em đừng để bụng.” Thiển Thâm quay đầu lại nhìn Tân Tử, vẻ mặt anh bình thản, một chút buồn bực cũng không có, cô tam thời nuốt nghi vấn kia vào bụng – trở vể tính sổ sau.

Đi đến khu vực tự chọn, nhìn quanh xem! tất cả đều đang dùng công phu “mười ngón” gắp đồ ăn, Thiên Thâm được chứng kiến đám bạn học của Tân Tử, người thì gắp một bàn đồ ăn ê hề, người thì hai tay cầm đồ ăn gặm.

“Em muốn ăn gì? Anh lấy giúp em” Tân Tử cầm khay ăn hỏi Thiển Thâm.

Thiển Thẩm rút khay ăn trong tay anh, thản nhiên nói: “Không cần đâu, em tự mình làm được mà.” Nói xong liền hành động, Tân Tử sửng sốt, dường như không phản ứng kịp, đứng nguyên tại chỗ.

Trong ngực Thiển Thâm như bị chặn bởi một cục nghẹn, luợn vài vòng qua lại không gắp gì giống như không muốn ăn, rầu rĩ nghĩ đầu bếp ở đây sao lại mất tiêu chuẩn như thế chứ, sao không tìm thấy món nào ngon miệng hết vậy. Vì thế, cô chọn đại một tảng thịt bò lớn, bỏ thêm chút rau dưa, salad, không khác lắm cứ thế đi.

“Ăn như vậy thôi sao?”

Thiển Thâm ngẩng đầu, Lâm Phàm ở phía đối diện đang nhìn cô mỉm cười.

“Dạ vâng, thế đủ rồi!” Lời nói dối đôi khi cũng muốn được thốt ra trôi chảy.

Lâm Phàm cười rộ lên làm lộ ra cái núm đồng tiền nhỏ, trông có chút thanh tú tuấn lãng, anh chỉ chỉ con tôm hùm trước mặt Thiển Thâm: “Tiệc rượu này quả thật phải có gan tiêu xài mới có, những món đắt đỏ như vậy cũng đưa lên bàn.”

“Anh có thích không?” Thiển Thâm dò hỏi.

Lâm Phàm cảm thấy ngạc nhiên, liền đưa qua một cái đĩa: “Thích chứ, cô giúp tôi lấy một con với.”

Thiển Thâm gắp một con thật lớn cho anh chàng, Lâm Phàm cười nói: “Cảm ơn”.

Cảm giác được đối phương còn đang nhìn mình, Thiển Thâm nhướng mắt lên hỏi: “Sao thế?”

“Không có gì…” Lâm Phàm cúi đầu cười cười, nhưng chỉ chốc lát lại ngẩng đầu nói: “Chúng tôi ngày trước đều cố đoán xem bà xã của Tân Tử sẽ là người thế nào.”

“Sao?” Thiển Thâm tràn đầy hứng thú hỏi lại, “Các anh đoán sẽ thế nào?”

“Ít nhất…chắc là không cần đẹp lắm. Chúng tôi chỉ đoán thôi, cô đừng để ý.”

Thiển Thâm cười cười: “Vì sao lại thế?”

Lâm Phàm ra vẻ thần bí mà nghiêng người về phía trước nói: “Bởi vì cậu ta không thích gái đẹp.”

“…Vì sao?”

Lâm Phàm cười ha ha: “Bởi vì có con gái đẹp theo đuổi, cậu ta cũng không phản ứng gì hết. Cho nên, chúng tôi vẫn cảm thấy dạng người như cậu ấy đại khái là muốn tập trung cho sự nghiệp thành công, ít nhất cũng là sau tuổi mới cưới vợ, không nghĩ tới cậu ấy so với tất cả chúng tôi ở đây lại kết hôn sớm hơn.”

Thiển Thâm cuối cùng nở nụ cười, giống như lơ đãng hỏi: “Đúng vậy, chính là cô gái mặc váy đỏ kia đúng không?”

Lâm Phàm có chút kinh ngạc hỏi lại: “Cô cũng biết à?”

Thiển Thâm nhíu mày, hơi cúi đầu gẩy gẩy đồ ăn trong đĩa chậm rì rì nói: “Không biết”

Đã có người lục tục trở lại ghế ngồi, có rượu thơm cùng thức ăn ngon, nên mọi người đều rất hưng phấn. Thiển Thâm im lặng ăn đồ này đồ kia, thỉnh thoảng trả lời người khác một chút.

Bỗng nhiên, có một giọng nữ trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên trong không khí đặc tiếng đàn ông: “Lương tiểu thư, hiện làm nghề gì?”

Thiển Thâm đưa mắt nhìn người đối diện Tạ Nhất Nhất, cô nàng đang cầm khăn tay, nhẹ nhàng lau môi, một động tác đơn giản cũng nói không hết sự gợi cảm trong đó.

“Tôi là luật sư”

“Chà, luật sư à, nghề này cũng không tệ nhỉ.” Nói thì nói thế, giọng cô ta có lẽ cũng không hẳn là đang nói chuyện, một lát sau, cô ta hình như có chút khinh khỉnh giới thiệu: “Tôi tự mình mở một công ty thiết kế riêng, đây là danh thiếp của tôi.”

Thiển Thâm hơi nhỏm người lên, hai tay tiếp nhận danh thiếp, sau đó cũng đưa danh thiếp ra: “ Tôi có mở một văn phòng luật, nếu sau này có vấn đề gì liên quan tới pháp luật Tạ tiểu thư có thể đến tìm tôi.”

Tạ Nhất Nhất nhìn chằm chằm Thiển Thâm hai giây, mới nhận danh thiếp của cô, vội vàng nhìn lướt qua tên của cô, sắc mặt tối sầm.

Thiển Thâm lại giới thiệu tiếp: “Hôm nay, xin Tạ tiểu thư cứ ở đây tận hưởng thoải mái, tất cả đều miễn phí.”

Tạ Nhất chau mày, tầm mắt nhìn về phía Tân Tử: “Miễn phí?”

Thiển Thâm trong lòng bực bội nói: Cô ngó anh ấy làm gì, anh ấy cũng không phải là người cho cô ăn uống!

Trên mặt anh như lộ ra chút ngượng ngừng, cười yếu ớt, nói với mọi người: “Các bạn hôm nay đừng khách khí, mọi người từ xa đến đây mình là chủ quán Bar này đương nhiên sẽ chiêu đãi mọi người hết sức.”

Biểu hiện của Thiển Thâm vượt cả tiêu chuẩn, chưa bộc lộ bản tính, mỉm cười nhiều, làm cho người khác cảm thấy vô cùng hòa nhã, tốt bụng, ngay cả Tân Tử cũng không đừng được quay đầu nhìn cô nhiều lần, Thiển Thâm hôm nay hơi khó hiểu.

“Cậu là ông chủ của quán này?”

Quách Tương kêu lên kinh ngạc, rồi lại nghi hoặc: “Nhưng mình nghe nói chủ quán này là thiếu gia duy nhất của một tập đoàn …”

Thiển Thẩm cười một tiếng: “Cậu ấy là em trai tôi. Mấy hôm trước đã đi Mỹ rồi, nên hiện tại nơi này thuộc về tôi.”

Tất cả mọi người im bặt, dường như đang cố gắng tiêu hóa câu nói tuy kỳ quái mà rất đơn giản của Thiển Thâm.

Nghê Uyên là em trai của Lương Thiển Thâm, như vậy Lương Thiển Thâm là con gái của Nghê Đạo Viễn…

Thần sắc mọi người khác nhau, nhưng đa số là ngạc nhiên, cũng có người tò mò, nghiền ngẫm, đương nhiên còn có người sắc mặc đen mất nửa, tỷ như cô nàng kia.

Phương Giản Đồng ngồi gần Tân Tử và Thiển Thâm trong lúc đó đã nhìn qua nhìn lại mấy lần, không chịu nổi, tò mò hỏi: “Em và Tân Tử làm sao mà quen nhau thế?”

Thiển Thâm khắc khoải liếc nhìn Tân Tử một cái, vừa hay Tân Tử cũng đang nhìn cô, ánh sáng trong đối mắt anh ánh lên rực rỡ như ngọn đèn khiến Thiển Thâm như chìm trong một loại men rượu, Tân Tử trả lời Phương Giản Đồng: “Chúng mình học cùng hồi trung học.”

“Tôi sau đó có ra nước ngoài, sau này trở về nước mới cùng nhau kết hôn.” Thiển Thâm bổ sung thêm một câu.

Vừa nói xong, Thiển Thâm lập tức nhận thấy không khí trong phòng thay đổi, Phương Giản Đồng há to miệng nhìn cô, Lâm Phàm ánh mắt thâm trầm, Bạch Hi Hàn mắt say lờ đờ mông lung thoáng chốc trừng lớn như ốc nhồi, xung quanh yên tĩnh, mà sắc mặt Tạ Nhất Nhất ở phía đối diện rất khó coi, toàn bộ khuôn mặt đen thui. Cổ Như ngồi cạnh cô, vẻ mặt lo âu ngước nhìn khuôn mặt đen xì của Tạ Nhất nhất

Thiển Thâm khó hiểu nhưng biết hỏi thẳng là không tiện nên thôi.

May mà có người giúp cô giải đáp vấn đề này, Bành Tử Tuấn nâng chén vọt tới trước mặt cô: “Vậy em nhất định phải bị phạt, uống hết chén này! Bọn anh ngưỡng mộ em đã lâu rồi!”

“Ý anh là gì?” Thiển Thâm không hề nghĩ ngợi hỏi lại.

“Ha ha…” Bành Tử Tuấn cười gian, lộ ra hàng răng trắng đều đặn, “Hồi đại học, bọn anh luôn đoán cậu ta chắc chắn có người trong lòng, nhưng hắn luôn luôn giấu kín, nay nhờ trời cuối cùng cũng được nhìn thấy người thật rành rành trước mắt! Có người yêu là em thế này, chẳng trách tên nhóc đó chướng mắt với các nàng oanh oanh, yến yến khác.”

Lời nói trắng này phát ra, có vẻ nhắm vào người nào đó, Thiển Thâm thích nghe.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cô nàng nữ vương lòng dạ hẹp hòi đã bộc lộ bản tính của mình!!!!!!!!………..

Thích thì nhắn lại, không cần giả bộ đâu!!!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio