Thư Kiếm Trường An

quyển 3 chương 27: hạ hầu hiên

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch giả: Đình Phong

Mọi người vừa đi vừa nói đã tới chính viện của Thiên Lam. Đây coi như là một khoảng sân rộng, bên trong bày biện cũng rất đơn sơ chỉ có một vài cái ghế và bàn dài bình thường, nhưng lại rất coi trọng cách sắp đặt. Nơi này vốn vì những năm gần đây khách tới thăm Thiên Lam rất ít nên bị quên đi, sau đó do Tô Trường An trên Tướng Tinh hội đạt được danh hào Tinh Vương nên khách thăm lại nhiều hơn chút.

Phàn Như Nguyệt cảm thấy cứ tại chỗ này tiếp đãi khách tới thăm cuối cùng có chút không ổn, cho nên liền đem nơi này quét dọn sạch sẽ. Mặc dù không thể nói quá mức tráng lệ nhưng cũng trông có hình tượng hơn rất nhiều.

Sau khi mời khách ngồi xuống, ba người lại tâm sự một hồi. Tô Trường An mặc dù không giỏi lời lẽ nhưng Hạ Hầu Hiên đích thực là một vị cực kỳ hay nói. Y trước kia du lịch qua rất nhiều địa phương nên đem những điều mình thấy được nói ra hết, Tô Trường An nghe được cảm thấy rất thú vị, không thấy nhàm chán hay khó chịu chút nào.

"Đúng rồi sư tỷ, người lần này tới là ở đây luôn sao?" Tô Trường An hỏi.

Hạ Hầu Túc Ngọc sững sờ, có chút khó xử nói: "Ít hôm nữa là ngày đại thọ của phụ hoàng, ta cùng Ngũ ca lần này tới thật ra là muốn mời đệ đến lúc đó đại biểu Thiên Lam viện tham gia thọ yến lần này."

"Ừ." Tô Trường An gật đầu, nhưng trong lòng khó tránh khỏi có chút thất lạc, hắn nghĩ nghĩ lại hỏi: "Nhất định phải tham gia sao?"

Hắn cũng không thích những yến hội như vậy, ở nơi đó hắn cần ứng phó rất nhiều người căn bản mình không quen biết, đối với việc này từ nội tâm hắn đã không thích.

"Ừm..." Hạ Hầu Túc Ngọc trầm ngâm một chút mới nói thêm: "Cũng không nhất định phải tham gia, nhưng dựa theo lệ cũ, đại thọ phụ hoàng, học viện ở thành Trường An vô luận thứ hạng cao hay thấp đều sẽ phái ra vài người tham gia, lại mang theo chút hạ lễ biểu thị sự kính ý."

"Hơn nữa..." Nói đến đây Hạ Hầu Túc Ngọc có chút bất an nhìn Tô Trường An thấy sắc mặt hắn bình thường mới nói tiếp: "Ngũ ca... cùng ta hy vọng sư đệ ngươi có thể giúp chúng ta một cái."

Tô Trường An sững sờ, hắn ngược lại rất thích giúp Hạ Hầu Túc Ngọc nhưng lại không rõ vì sao phải dài dòng như vậy. Sắc mặt của Hạ Hầu Hiên cùng Hạ Hầu Túc Ngọc đều trở nên xấu hổ, giống như có gì đó khó mở miệng nói.

"Sư tỷ cứ nói, muốn ta hỗ trợ cái gì?" Tô Trường An nói ra, hắn cũng không thích Hạ Hầu Túc Ngọc khó xử như thế. Cho nên trong lòng của hắn tự nói với mình, phàm là việc bản thân có thể làm được nhất định sẽ cố hết sức.

"Đại Ngụy từ trước tới nay coi trọng tu sĩ, mỗi lần đến đại thọ của phụ hoàng, dựa theo lệ cũ trên yến hội liền sẽ cử hành một ít thi đấu trợ hứng. Thi đấu bình thường như vậy thường là do tam công hoặc là hoàng tử tuyển ra một ít đệ tử xuất chúng từ tất cả học viện, hoặc là thanh niên sĩ quan."

: tam công (ba chức quan cao nhất thời phong kiến gồm: thái sư, thái phó, thái bảo)

"Đại ca giờ đây đã tìm được một ít thiên tài yêu nghiệt từ các học viện, thậm chí còn lôi kéo được Tây Lương tướng lãnh Bắc Thông Huyền lúc trước phụng chỉ điều động quay về kinh thành. Nhưng Ngũ ca bên này thế lực đơn bạc, chỉ sợ..."

Tô Trường An nghe đến đó liền đại khái hiểu được ý tứ của Hạ Hầu Túc Ngọc. Nhưng hắn có chút nghi hoặc hỏi: "Vậy Bắc Thông Huyền là ai? Trước đó vài ngày ta nghe người ta nói biên tái Tây Lương báo nguy, vì cái gì Thánh Hoàng tại thời điểm này còn rút tướng lãnh nơi đó về kinh thành đây?"

"Tướng Tinh Bảng chia Nhân, Địa, Thiên Bảng. Bắc Thông Huyền là cao thủ xếp thứ tám mươi bảy trên Tướng Tinh Bảng Thiên Bảng, là đồng học cùng thời với Sở tiền bối. Mặc dù so ra kém bọn họ nhưng ở trong thanh niên đồng lứa cũng được xem là cao thủ. Còn vì sao phụ hoàng lại điều động hắn về kinh thì ta cũng không hiểu nhiều lắm."

Tô Trường An gật đầu, hắn đại khái hiểu được mục đích đến lần này của Hạ Hầu Túc Ngọc.

Hắn nghĩ nghĩ nói ra: "Ta chỉ có Tụ Linh cảnh. Nhưng Bắc Thông Huyền chắc là ở Phồn Thần cảnh, ta ngược lại có thể..."

"Thiên Thính cảnh. Bắc Thông Huyền nửa năm trước thì tu vi đã lên tới Thiên Thính." Hạ Hầu Túc Ngọc nói ra.

Tô Trường An nghi ngờ, hắn cảm thấy Hạ Hầu Túc Ngọc tất nhiên sẽ không đưa bản thân mình vào hiểm địa, nhưng nếu để cho hắn chống lại Bắc Thông Huyền thì tất nhiên không có nửa phần thắng. Cho nên hắn nghĩ mãi mà không rõ vì cái gì Hạ Hầu Túc Ngọc sẽ đưa ra yêu cầu như vậy.

Dường như nhìn ra nghi ngờ của hắn, Hạ Hầu Túc Ngọc trợn trắng mắt nói thêm: "Bắc Thông Huyền chúng ta đã tìm được người đối phó rồi, nhờ sư đệ ngươi ra tay là vì đối phó cao thủ của học viện khác."

"Như vậy à." Tô Trường An gật đầu rất sảng khoái đáp ứng. Mặc dù hắn không thích việc chém chém giết giết, nhưng vì Hạ Hầu Túc Ngọc cùng người ta thi đấu mấy trận chắc cũng không ảnh hưởng đến toàn cục.

Nhìn thấy Tô Trường An sảng khoái đáp ứng mình, trên mặt của Hạ Hầu Túc Ngọc cũng không vì thế mà trở nên cao hứng, ngược lại là tâm sự nặng nề.

Tuổi của Thánh Hoàng càng lúc càng lớn, mặc dù nhìn lão vẫn trung khí mười phần. Nhưng người sáng suốt cũng biết, lão sắp chết, lão đã sống quá lâu rồi.

Cho nên quyền hành chi tranh giữa Đại hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử càng ngày càng nghiêm trọng.

Trận kia thi đấu trên đại thọ Thánh Hoàng, biểu hiện ra chính là các thủ hạ cao thủ của hai vị hoàng tử. Nhưng trên thực tế lại là những quái vật khổng lồ sau lưng mấy người đó. Trận thi đấu này nói là cùng người đọ sức nhưng không bằng nên gọi là, Đại hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử triệt để vạch mặt trước, các thế lực khắp nơi đứng thành một hàng.

Bây giờ Hạ Hầu Túc Ngọc kéo Tô Trường An cùng Thiên Lam viện phía sau hắn vào cái vũng bùn này. Thành thì tất cả mọi người đều vui vẻ, nhưng một khi thua tức thì họa sát thân.

Vì thế trong lòng của Hạ Hầu Túc Ngọc không thể tránh khỏi sinh ra áy náy.

Nhưng Tô Trường An không hiểu những điều này, hắn chỉ nghĩ đơn giản trợ giúp sư tỷ của mình mà thôi. Biểu hiện bây giờ của Hạ Hầu Túc Ngọc rơi vào trong mắt, hắn vô thức còn tưởng rằng sư tỷ vì lo lắng an nguy của mình trong trận thi đấu kia.

"Sư tỷ, người không cần lo lắng, chỉ là thi đấu thôi mà, ta sẽ không hành động theo cảm tình." Tô Trường An an ủi nàng.

Nhưng lời nói như vậy càng làm cho Hạ Hầu Túc Ngọc thêm khổ sở, nàng gần như không nhịn nổi muốn nói cho Tô Trường An biết chân tướng sự việc nhưng đối mặt với ánh mắt ngăn cản của Hạ Hầu Hiên. Nàng do dự một hồi, cuối cùng vẫn là bỏ qua ý nghĩ như vậy.

"Tô công tử, thực không dám giấu diếm, lần này đến tại hạ còn có một yêu cầu quá đáng." Lúc này Hạ Hầu Hiên ý cười đầy mặt nói.

"Hả?" Tô Trường An đối với ca ca của sư tỷ nhà mình rất có hảo cảm cho nên hắn liền hỏi: "Ngũ hoàng tử còn có cái gì, cứ nói đừng ngại."

"Như Nguyệt gần đây như thế nào?" Nét vui vẻ trên mặt Hạ Hầu Hiên chợt thu liễm, trở nên có chút lo lắng không yên.

Tô Trường An lại sững sờ, lúc này mới nhớ lời đồn từ trước Ngũ hoàng tử ưa thích Phàn Như Nguyệt. Mặc dù nàng đã sớm cho hắn thấy không muốn đi theo Ngũ hoàng tử nên gặp mặt một lần cũng không ngại. Hơn nữa tại Thiên Lam viện này, nếu Phàn Như Nguyệt thật sự không muốn, Tô Trường An làm sao có thể che chở cho nàng chu toàn. Huống hồ nhìn biểu hiện của Hạ Hầu Hiên cũng không giống loại sẽ ép buộc người. Cho nên hắn nhẹ gật đầu nói: "Bây giờ ta đi gọi nàng."

"Không cần." Hạ Hầu Hiên vội vàng ngăn lại Tô Trường An đang muốn rời khỏi rồi nói: "Tô công tử, thực không dám giấu diếm. Lần đầu tiên Hiên mỗ thấy Như Nguyệt cô nương liền giật mình, trong lòng rất muốn chuộc thân cho nàng. Nhưng phụ hoàng cảm thấy Như Nguyệt xuất thân ti tiện, sau đó lại là phản tướng làm nhục uy nghi của phụ hoàng liền đem ta nhốt trong hoàng cung. Nếu không nhờ Tô công tử trượng nghĩa cứu giúp, chỉ sợ hậu quả thiết không tưởng nổi, Hiên mỗ có chết muôn lần cũng không hết tội."

"Bây giờ nghĩ đến chắc Như Nguyệt cô nương đối với ta thất vọng cực độ, Hiên mỗ cũng không có mặt mũi đối diện nàng, tâm nguyện của ta bất quá chỉ muốn biết nàng sống có vui vẻ hay không, như vậy là quá đủ."

Hạ Hầu Hiên nói những lời này ngôn từ khẩn thiết làm cho lòng của Tô Trường An không thể chịu được mà run lên, mặc dù lúc trước hắn thấy việc Ngũ hoàng tử ném Phàn Như Nguyệt ở Mẫu Đan các có chút bất mãn nhưng chuyện trên thế gian lại há như ý người? Điều này hắn đã sớm hiểu được.

Cho nên hắn suy nghĩ rồi nói: "Ngũ hoàng tử yên tâm, trong nội viện của Thiên Lam không có ai dám khi dễ nàng rồi, lúc nhàn rỗi ta sẽ nói với Như Nguyệt nỗi khổ tâm của Ngũ hoàng tử. Ta tin với tính tình của nàng, chắc sẽ thông cảm cho Ngũ hoàng tử."

"Ừ." Ngũ hoàng tử mặc dù còn cau mày nhưng đạt được câu trả lời thuyết phục của Tô Trường An thì cũng buông xuống lo lắng trong lòng.

---oo---

Vì nghiệp lớn phải bỏ gái, các thím đã thấy chưa?!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio