Dịch giả: Đình Phong
Nói xong câu đó gã đem Như Yên trong tay ném về phía ngực của Bắc Thông Huyền, nhưng người kia lại không có chút ý định đỡ nàng.
Y cứ như tượng điêu khắc đứng ở đó, người con gái kia ngã ngồi dưới đất. Y lại dường như không hề thấy được.
"Đại thọ của bệ hạ, không nên có máu tươi." Bắc Thông Huyền ngay cả nhìn Như Yên một cái cũng không có, thật giống như người con gái trước mắt này không hề có chút quan hệ nào với y.
Y làm việc này rõ ràng như vậy. Rõ ràng đến mức khiến Như Yên cũng bắt đầu hoài nghi, hết thảy mười năm trước, có phải là hoàng lương đại mộng do chính bản thân mình nghĩ ra.
"Không sao! Quả nhân xuất thân võ tốt, nửa đời ngựa chiến, giết chết người đâu chỉ trăm vạn. Nàng đã hủy danh tiết của ngươi, vậy ngươi xử lý đi." Thánh Hoàng híp mắt nói ra, ngữ khí của lão phiêu hốt bất định làm cho người đoán không ra ý nghĩ trong lòng đến tột cùng là như thế nào.
Bắc Thông Huyền gật đầu, y quay người nhìn cô gái ngồi co quắp dưới đất kia, trên mặt hàn ý như sắt. Tiếng kiếm kêu vang lên, một thanh kiếm lăng không xuất hiện, thân kiếm trong suốt, mũi kiếm chỉ thẳng cổ họng của Như Yên.
Trong ánh mắt của Long Tương Quân bắt đầu lóe lên thần thái khó hiểu, như là đang chờ mong cái gì đó.
Tư Mã Hủ ngẩng đầu lên, mắt híp một nửa của lão dường như mở ra thêm chút ít.
Thân thể của Tô Trường An hơi khom xuống, tay của hắn đã đặt trên chuôi đao. Cả người như một trường cung được kéo căng đang chờ thời mà không bắn.
Như Yên gần như tuyệt vọng nhìn người đàn ông trước mắt này.
Y vẫn cao lớn tuấn tú như xưa, mười năm không hề làm diện mạo của y thay đổi. Chỉ là nét lạnh băng trên mặt làm Như Yên cảm thấy lạ lẫm, nó tựa như người đàn ông trước mắt này và thiếu niên mười năm trước mặt đầy gió xuân là hai cái linh hồn trong cùng thể xác.
Nàng rốt cục nhắm lại hai mắt của mình.
Nàng cũng hiểu được, dùng mười năm đánh bạc để gặp lại, chỉ là một hồi ảo ảnh. Mà bây giờ, thẻ đánh bạc còn sót lại để nàng trả cho trường đánh - chính là mạng của nàng!
Nàng cuối cùng không phải Thúy Ngọc, y cũng không là Nam Uyển.
Một giọt nước mắt cứ như vậy lăn theo gò má nàng rơi xuống.
Tách!
Đó là âm thanh giọt nước rơi trên sàn gỗ của điện Thái Hòa.
Như là một thứ ăn ý nào đó.
Trong tích tắc khi âm thanh này vang lên.
Kiếm bén sau lưng Bắc Thông Huyền khởi động hóa thành một đường tàn ảnh bay về phía Như Yên. Cùng lúc đó, một ánh đao bên ngoài mười trượng đột nhiên lóe sáng, lôi cuốn theo linh viêm cùng sét tím, gào thét lao tới.
Keng!
Một tiếng giòn vang.
Ánh đao cùng bóng kiếm chạm nhau.
Một bóng người không hề cao lớn xuất hiện, hắn vươn tay túm lấy quần áo của Như Yên, thừa lúc đao kiếm va chạm mà nhanh lùi về sau mấy trượng.
Mọi người trong đại điện cũng từ trong biến cố phục hồi tinh thần lại. Bọn họ trông thấy một thiếu niên, tay phải cầm đao, tay trái đang vịn Như Yên gần như hôn mê. Khuôn mặt của hắn lạnh lùng đứng ở đó.
"Trường An!"
"Tô công tử!"
"Tô huynh!"
Mấy tiếng kinh hô vang lên, những âm thanh đó xuất phát từ ngoại điện, cũng có ở lý điện, nhưng đều nghe được vẻ quan tâm cùng kinh ngạc.
"Tô công tử quả thật gan dạ sáng suốt, có dũng khí dám đại náo tại Mẫu Đan các đã làm tại hạ thầm khen, bây giờ ngay trong thọ yến của bệ hạ cũng dám ra tay, Long mỗ thật là đánh giá thấp ngươi rồi." Long Tương Quân phe phẩy quạt xếp nói ra, ngữ khí của gã không mặn không nhạt cũng không tức giận, càng không mừng rỡ, chỉ có nhàn nhạt trêu tức. Giống như một màn trước mắt này chính là tình cảnh thú vị mà thôi.
"Lớn mật! Ngươi xem điện Thái Hòa là nơi nào? Người đâu tới bắt tên tiểu tử vô tri này lại cho ta!" Một tiếng hét to vang lên từ người đàn ông mặc giáp đen đang đứng dậy, bọn hộ vệ bên ngoài điện luôn luôn chờ sẵn lúc này tràn vào như thủy triều nhìn chằm chằm Tô Trường An.
Mặt mày Tô Trường An âm trầm xuống. Tay phải cầm đao bắt đầu run lên nhưng lại không phải vì sợ hãi. Mà vì một kiếm kia của Bắc Thông Huyền nhìn như nước chảy mây trôi nhưng kỳ thực là thế lớn lực trầm.
Hắn khó khăn lắm mới ngăn được một kiếm kia nhưng gan bàn tay đã bị chấn thương, toàn bộ cánh tay phải cũng bắt đầu run lên.
Hắn để Như Yên đang vịn bên tay trái xuống, sau đó hai tay cùng nắm chặt đao mới ngừng lại thân đao đang run rẩy.
Hạ Hầu Túc Ngọc từ khi thấy Long Tương Quân kéo Như Yên lên điện liền biết rõ có việc không tốt, nàng nhìn Hạ Hầu Hiên bên cạnh với vẻ mặt đạm mạc thì trong lòng xiết chặt, lập tức biết rõ đây là tính toán của ca ca nhà mình. Nàng lúc này không khỏi nhìn Thánh Hoàng trên đài cao, đã thấy người híp mắt tùy ý cho đám hộ vệ vây quanh Tô Trường An, không hề có ý ngăn cản. Hạ Hầu Túc Ngọc càng thêm sầu lo gần như muốn đứng lên thỉnh cầu cho Tô Trường An nhưng một cánh tay vươn ra, đè nàng trở về chỗ ngồi.
"Ngũ ca! Ngươi..." Hạ Hầu Túc Ngọc quay đầu nhìn chàng trai bên cạnh đang mang nụ cười ấm áp, trong lòng thấy tức giận nhịn không được lập tức tra hỏi.
"Thế nào? Đau lòng sao?" Lông mày của Hạ Hầu Hiên nhíu lại, đưa lên ly rượu nhấp một miếng, "Nhưng chủ ý lợi dụng tiểu tử này ngay từ đầu là của ngươi à!"
Hạ Hầu Túc Ngọc nghe vậy thì sự tức giận trên mặt bỗng nhiên thu liễm, cúi đầu trầm mặc không nói.
"Đã muốn lợi dụng." Hạ Hầu Hiên chậm rãi đặt ly rượu trong tay xuống, trong ánh mắt sáng ngời bỗng nhiên lóe hung quang như ác quỷ, "Vậy phải đem tất cả giá trị ép đến khô!"
Đầu của Hạ Hầu Túc Ngọc đang cúi thấp mãnh liệt ngước lên, nàng nhìn vị ca ca tuấn mỹ bên cạnh này, từ nhỏ đã cưng chiều mình, đối đãi người tao nhã. Nàng chợt cảm thấy chàng trai trước mắt này có chỗ nào đó lạ lẫm, bản thân bắt đầu cảm thấy việc trợ giúp y đến cuối cùng là đúng hay không.
"Chúng ta không còn đường lui rồi." Hạ Hầu Hiên quay đầu nhìn Túc Ngọc, ánh sáng trong mắt trở nên rực rỡ và nghiêm túc trước nay chưa từng có, "Từ khi tam ca chết đi, chúng ta đã không còn đường lui rồi."
Y nói như vậy, sau đó lại ngẫm nghĩ. Trên mặt y lại xuất hiện nụ cười ấm áp như gió xuân: "Ngươi yên tâm, không có người làm hắn bị thương đâu. Phía sau hắn có hai vị Tinh Vẫn là Thiên Thương cùng Ngọc Hành, phóng mắt khắp Đại Ngụy, ai dám động một sợi lông của hắn đây?"
Hạ Hầu Túc Ngọc nhẹ gật đầu, bỏ xuống cục đá trong lòng. Nhưng một nỗi âm trầm lo lắng vẫn dâng lên, nàng nhìn về phía Cổ Tiễn Quân đang tự rót tự uống rượu một mình, giống như có tương thông, Cổ Tiễn Quân cũng nhìn về phía nàng. Ánh mắt của hai nữ giao thoa, nét u sầu khó hiểu hiện lên đuôi lông mày hai người.
Bầu không khí trong điện bắt đầu trở nên áp lực.
Từng thanh đao sáng loáng được những hộ vệ kia lần lượt rút ra.
Bọn hắn nhìn Tô Trường An giữa đại điện, tựa như một đám sói nhìn đầu dê đợi làm thịt.
"Tô công tử. Giao cô gái kia ra, bệ hạ có lẽ còn nhìn mặt mũi của Ngọc Hành đại nhân mà mở cho ngươi một mặt lưới." Tư Mã Hủ nói như vậy.
Tô Trường An sững sờ, tinh linh trong cơ thể hắn lúc này bắt đầu vận chuyển.
"Tại sao các ngươi phải giết nàng?" Hắn hỏi.
"Nàng phạm sai lầm, tất nhiên phải giết." Tư Mã Hủ đáp lại.
"Sai gì?"
"Xuất thân đê tiện, nhưng lại đến trong điện Thái Hoà xúc phạm thánh giá, đây là một tội."
"Hồ ngôn loạn ngữ, hủy hoại uy danh của Thần tướng Đại Ngụy ta. Đây là tội thứ hai."
"Hai tội cộng lại, chỉ có chết mà thôi." Tư Mã Hủ nói mấy lời này không vội không chậm, đạo lý trong đó càng làm cho người ta tìm không được nửa phần sai.
"Không đúng." Nhưng Tô Trường An lại lắc đầu.
"Như Yên tỷ tỷ tuy là cô gái thanh lâu, nhưng kiếm sống lại không có nửa phần từ trộm cướp mà ra, nói gì ti tiện."
"Cái gọi là hủy hoại thanh danh của Thần tướng Đại Ngụy. Các ngươi chỉ nghe một phía từ y, lại có thể nào phân biệt rõ ai đúng ai sai?" Giọng nói của Tô Trường An càng lúc càng cao, cuối cùng như là hét lên. Ngay cả đao trên tay hắn cũng bắt đầu chuyển hướng chỉ về phía vị Bắc Thông Huyền đang lạnh lùng đứng đó.
"Chuyện cười, chẳng lẽ chúng ta không tin Bắc tướng quân lại đi tin lời một con dâm phụ?" Lúc này Tư Mã Hủ còn chưa nói chuyện thì một ít văn võ bá quan đã mở miệng trả lời.
Bọn họ đã thấy rõ thái độ của Thánh Hoàng cùng Tư Mã Hủ, đại thế của Bắc Thông Huyền đã thành, quật khởi ở Tây Lương cũng là định số. Cho nên bọn họ cũng không ngại ngay lúc này vì y mà dệt hoa trên gấm, tranh thủ một chút hảo cảm.
Tô Trường An nhướng mày nhìn đám quan to hiển quý đang đứng bên ngoài mà quát mắng. Hắn không rõ tại sao bọn họ phải như vậy, hắn cảm thấy đây là một việc không có đạo lý.
Cho nên hắn nói như vầy: "Nếu như gã là Thần tướng Đại Ngụy, Như Yên tỷ tỷ chỉ là cô gái bình thường cho nên các ngươi liền tin gã. Ta đây là bá tước Đại Ngụy, nếu ta nói mọi người ở đây đều phạm vào tử tội vậy các ngươi có bằng lòng chết hay là không?"
Lời vừa nói ra, ồn ào một trận.
"Sửu nhi vô tri!"
"Tự cao tự đại!"
Từng tiếng mắng chưởi vang lên bên tai không dứt.
"Được rồi!" Một tiếng hét to vang lên, bá quan văn võ mới còn hùng hổ thì lúc này mặt trắng như tờ.
Thánh Hoàng đứng lên, khoát tay áo nói: "Các ngươi lui ra đi."
Tiếng nói vừa dứt những hộ vệ kia liền thu đao vào vỏ, bọn họ đáp một tiếng liền như thủy triều rút nước.
"Lời nói của Bắc ái khanh trẫm tự nhiên tin tưởng, nhưng Tô bá tước thân là đồ tôn của Ngọc Hành đại nhân nên ta nghĩ cũng không phải là kẻ thích nói bừa. Ta thấy thế này, bên nào cũng cho là mình phải, không bằng bản thân nhị vị ái khanh thảo luận đưa ra một cái biện pháp, không thể vì một cô gái yên hoa liễu hạng mà tổn thương hòa khí."
Thánh Hoàng híp mắt nói ra như vậy.
"Phụ hoàng, nhi thần có một lời, không biết có nên nói hay không." Lúc này một chàng trai tuấn mỹ đi ra chắp tay với Thánh Hoàng trên đài cao.
"Hả? Cứ nói đừng ngại!"
"Mỗi lần vào đại thọ phụ hoàng, chúng nhi thần đều chọn lựa một ít tân tú của danh môn để thi đấu nhằm chúc thọ người. Lần này tất nhiên cũng không ngoại lệ, mà thật vi diệu, Tô công tử là một trong những tân tú nhi thần mời được, còn Bắc tướng quân lại người của đại ca đã mời."
"Hiện tại Tô công tử cùng Bắc tướng quân ai cũng cho là mình phải, phụ hoàng để bọn họ thương lượng chỉ sợ không được kết quả gì ngược lại còn tổn thương hòa khí, thật là không hay."
"Nhi thần cả gan, không bằng để nhi thần đại biểu Tô công tử, đại ca đại diện Bắc tướng quân, hai bên thi đấu, người thắng sẽ sở hữu cô gái này."
---oo---