Dịch giả: Đình Phong
Ngày hôm sau.
Tô Trường An rất ít khi dậy sớm.
Hắn ngủ một giấc đến trưa.
Phàn Như Nguyệt đại khái cũng nghe được chuyện xảy ra đêm qua. Nàng vốn định an ủi Tô Trường An một thoáng, nhưng suy nghĩ hồi lâu lại không biết nói thế nào. Cuối cùng nàng chỉ có thể quanh quẩn tại cửa phòng hắn một hồi, sau đó rời đi.
Buổi chiều có Thanh Loan giám sát bài học kiếm đạo. Tô Trường An mặc dù hết hứng thú, nhưng sau khi do dự, hắn vẫn cầm theo một thanh mộc kiếm đi đến diễn võ đài.
Hôm qua Ngọc Hành nói với hắn rất nhiều.
Mặc dù hắn cũng biết được những đạo lý này, nhưng phiền muộn vẫn không thể tản đi. Dù sao hắn cũng chỉ là thiếu niên mới mười bảy tuổi, rất nhiều chuyện đâu dễ tiêu tan.
Cho nên buổi chiều hắn học kiếm có chút không yên lòng. Tu vi kiếm pháp không có mảy may tiến được tấc nào mà ngược lại còn thụt lùi.
Đến giờ Dậu, Tô Trường An qua loa kết thúc buổi tu hành này.
"Ngươi mất hứng." Thanh Loan đi tới, nhìn Tô Trường An luôn cau mày mà nói ra. Giọng điệu của nàng rất kiên định, như là chắc chắn vào phán đoán của mình.
Tô Trường An cúi đầu, sau đó nói: "Thực xin lỗi."
Hắn cảm thấy đây là một việc nên xin lỗi. Thanh Loan là giáo tập của hắn, đến đây cũng vì hắn. Nhưng buổi chiều hôm nay, hắn học kiếm pháp lại không chút tiến bộ. Cái này không thể chối bỏ chính là lãng phí thời gian của Thanh Loan, cũng giống như lúc học không tốt ở Trường Môn, sẽ bị Ngụy tiên sinh đánh vào lòng bàn tay. Bản thân không chăm chú tập kiếm, Thanh Loan tất nhiên sẽ tức giận.
Thanh Loan cũng không có đáp lại Tô Trường An. Nàng chỉ là nhìn thiếu niên có chút uể oải trước mắt này, trong lòng thầm nghĩ. Nếu là hắn luôn có bộ dáng như vậy thì đến khi nào mình mới có thể dạy được chút kiếm pháp, càng không biết đến bao giờ mới giải quyết xong đoạn nhân quả này.
Nhưng thời gian của nàng không còn nhiều rồi, mặc dù không biết Ngọc Hành dùng biện pháp gì để kéo dài sinh mệnh của bản thân lão nhưng nàng biết rõ. Cho dù là như vậy, Ngọc Hành cũng không còn sống quá lâu nữa. Đến lúc tiễn đưa Ngọc Hành cùng Tử Vi, nàng phải trở lại Tinh Thần Các và trước đó phải thấu hiểu một đoạn nhân quả này.
Cho nên nàng nghiêm túc ngẫm nghĩ, cảm thấy việc cấp bách trước mắt chính là làm cho thiếu niên trước mắt này cao hứng trở lại.
Sau một phen suy tư, nàng rốt cục nói ra: "Ta với ngươi dạo phố đi."
Thanh Loan nhớ rõ vài ngày trước, lúc Tô Trường An cũng không cao hứng, sau đó hắn với nàng đi dạo phiên chợ thì tâm tình tốt lên hẳn. Vì thế bản thân mới có đề nghị này.
Tô Trường An sững sờ một chút. Hắn không biết Thanh Loan trước nay luôn lạnh lùng tại sao lại có đề nghị như vậy. Nhưng hắn suy nghĩ, lúc này tâm tình của mình phiền muộn, nếu đi ra ngoài chưa chắc là chuyện không tốt.
Cho nên hắn gật nhẹ đầu đáp: "Được!"
Sau đó hai người đi tới một trong những con đường phồn hoa nhất thành Trường An - Chu Tước phố.
Nơi này náo nhiệt so với mấy ngày trước không khác chút nào.
Hết thảy những sự việc phát sinh trong đêm qua ở điện Thái Hòa cũng không tạo thành ảnh hưởng gì tới cuộc sống của những dân chúng và tiểu thương trong thành Trường An.
Nhưng Tô Trường An cũng không hưng phấn được như mấy ngày trước, tâm tình của hắn vẫn không tốt lên được mấy phần.
Thanh Loan liếc mắt thấy Tô Trường An vẫn cúi đầu, nàng bắt đầu cố gắng suy tư làm thế nào mới có thể khiến thiếu niên này cao hứng trở lại. Đáng tiếc nàng không có chút thiên phú nào về khoản này, từ nhỏ đã bị Yêu Vương Bắc địa tặng cho Tinh Thần Các, sau đó lại tu luyện chí bảo Thái Thượng Vong Tình Lục. Thất tình lục dục của nàng mặc dù còn chưa đoạn tuyệt cũng đã mỏng manh đến cực hạn rồi.
Nàng thậm chí cũng không biết vui vẻ có cảm giác như thế nào, thì làm sao giúp người khác vui trở lại đây.
Mà vào lúc Thanh Loan đang buồn rầu thì một quầy hàng quen thuộc rơi vào mắt của nàng. Trong lòng khẽ động, nàng kéo tay Tô Trường An, trong ánh mắt khó hiểu của hắn đồng thời nói: "Qua bên kia."
Vì vậy hai người nhanh chóng đứng trước cửa hiệu bán con rối.
Đây là hàng rong bán con rối mà Tô Trường An đã mua cho Thanh Loan lúc trước.
Thanh Loan buông tay của Tô Trường An ra, bắt đầu lựa chọn từ đống con rối. Nàng vốn định hỏi Tô Trường An rốt cục thích con rối thế nào nhưng quay đầu thấy hắn không cao hứng lắm nên đành dựa vào cảm giác của mình mà lục lọi.
Nhưng nàng lại tiếp tục buồn rầu, nàng không rõ sở thích của Tô Trường An. Cho nên đứng cả buổi Thanh Loan cũng không chọn được con rối nào.
Ngay lúc này, khi nàng nhìn lên một tầng con rối khác thì thấy nó có bộ dáng một thiếu niên. Nàng cầm nó quan sát hồi lâu, cảm thấy hai mắt của nó thật to, khuôn mặt cực kỳ giống Tô Trường An. Sau khi nhớ đến ngày đó Tô Trường An cũng tặng một con rối giống bản thân, khiến Thanh Loan cảm thấy con rối này sẽ giúp Tô Trường An cao hứng trở lại.
Vì vậy nàng không cần hỏi giá liền móc ra một ít vụn bạc đưa cho tiểu thương, sau đó đưa con rối kia tới trước người của Tô Trường An và nói: "Tặng cho ngươi."
Tô Trường An ngẩn người.
Hắn vô thức nhận con rối này, có chút không hiểu nhìn về phía Thanh Loan.
"Không vui sao?" Thanh Loan nhìn thần thái của Tô Trường An có chút như người gỗ nên âm thầm cho là mình lựa chọn con rối không hợp ý của hắn.
Tô Trường An lúc này mới hồi phục tinh thần lại. Tuy nhiên đối với Thanh Loan trước này luôn lạnh như băng, lúc này lại tặng đồ vật cho người khác là một chuyện rất kỳ quái. Nhưng hắn vẫn chăm chú nhìn con rối trên tay một lượt, cảm thấy cũng có vài phần giống mình. Hắn đang muốn nói cảm ơn thì một cánh tay trắng như ngọc đã duỗi ra.
Cánh tay kia mang theo mùi thơm nhàn nhạt rồi cầm lấy con rối trên tay của Tô Trường An, sau đó lại trả về một con rối khác. Đó là một con rối có hình dáng cô gái mặc áo xanh, Tô Trường An cảm thấy có chút quen mắt. Sau đó hắn đột nhiên nhớ lại, đây là con rối mà mấy ngày trước hắn đưa cho Thanh Loan.
Hắn cảm thấy nghi hoặc ngẩng đầu nhìn về phía Thanh Loan, không hiểu như vậy có ý gì.
"Chúng ta đổi." Thanh Loan nói ra.
Ý nghĩ của nàng rất đơn giản, con nàng chọn thì Tô Trường An không thích, vậy nếu do chính hắn chọn thì hắn phải thích. Cho nên nàng đổi đồ với hắn.
Sau đó nàng cẩn thận từng li từng tí đặt con rối có hình dạng của Tô Trường An vào trong ngực.
"Cái này coi như là ngươi tặng cho ta." Thanh Loan đáp lại ánh mắt của hắn. Nàng vẫn nhớ Tô Trường An từng nói người khác tặng đồ vật cho ngươi, nên bảo quản thật tốt. Cho nên nàng có hành động như vậy ý chỉ con rối này là do Tô Trường An tặng mình.
Mặt của Tô Trường An đỏ lên một cách kỳ lạ.
Hắn nhìn nhìn con rối giống Thanh Loan trong tay, rồi lại nhìn con rối rất giống mình vừa được Thanh Loan cất vào ngực. (thấu thị?) Hắn không hiểu bỗng nhiên nghĩ tới cảnh những đôi tình nhân trao cho nhau tín vật đính ước.
Tim của hắn đập nhanh lên mấy phần, sắc mặt cũng vì thế mà phơn phớt hồng. Nhưng khi hắn nhìn sang Thanh Loan, lại thấy sắc mặt của vị sư thúc này không có lấy một tia khác thường nào. Hắn tự mắng mình một tiếng nghĩ ngợi lung tung, sau đó học theo bộ dạng của Thanh Loan mà cất con rối kia vào ngực.
Nhưng có lẽ con rối Thanh Loan được nàng mới lấy từ trong ngực ra nên còn vài phần ấm áp. Sắc mặt Tô Trường An mới bình thường trở lại tiếp tục đỏ lên.
Mà hết thảy những biến đổi này đều rơi vào mắt của Thanh Loan làm cho nàng thầm nghĩ chắc tâm tình của Tô Trường An đã tốt lên vài phần. Vì thế khóe miệng của nàng bất chợt hiện lên nụ cười mỉm.
Đây là thần thái đã lâu lắm rồi không xuất hiện trên người nàng, lâu đến mức bản thân nàng cũng không ý thức được đáy lòng có thứ tâm tình tên là vui vẻ.
"Lại nói, Mạc Thính Vũ đi đến Bắc địa, gặp một đứa trẻ tên là Tô Trường An!" Mà lúc này, nơi không xa phía trước chợt truyền đến một giọng người nam du dương trầm bổng.
---oo---