Dịch giả: Tiểu Nhiễm
Lúc Tô Trường An đi vào Ngọc Hành Các, hiếm thấy Ngọc Hành lại ra khỏi gian phòng và đứng trong sân nhỏ.
Hắn đang định nói chút gì đó thì thấy Ngọc Hành bỗng vươn một tay lên trời.
Phạch! Phạch! Phạch!
Một loạt tiếng chim vỗ cánh truyền đến. Sau đó, một con chim bồ câu trắng như tuyết lập tức đậu trên cánh tay Ngọc Hành.
Con bồ câu phát ra một hồi tiếng kêu lanh lảnh ‘gù, gù, gù’ về phía lão, tựa như đang nói cái gì đó. Ngọc Hành dường như đã nghe hiểu ý tứ nó muốn truyền đạt, lão vươn ra bàn tay nhăn nheo còn lại mà vuốt ve một hồi trên thân con bồ câu.
“Mi vất vả rồi.” Lão nói rồi nâng bồ câu lên. Nó lần nữa phát ra một loạt tiếng kêu lanh lảnh, cuối cùng giương cánh và biến mất giữa trời chiều trong thành Trường An.
Tô Trường An lúc này mới đi tới, có chút tò mò hỏi: “Sư thúc tổ, người nuôi chim bồ câu sao?”
“Ha ha.” Đối với sự xuất hiện của Tô Trường An, Ngọc Hành không hề cảm thấy bất ngờ, mà chỉ quay đầu nhìn hắn rồi nói: “Chỉ là ta trước đây vô tình cứu nó, không ngờ đến tiểu gia hỏa này có chút linh tính, bèn luôn đi theo bên cạnh ta.”
“Thì ra là vậy.” Tô Trường An khẽ gật đầu, sau đó mở miệng muốn nói tiếp cái gì đó, nhưng hơi chần chờ mà ngừng lại.
“Nói đi, có chuyện gì thế?” Sự do dự của Tô Trường An sao có thể giấu được đôi mắt của Ngọc Hành, lão liếc nhìn hắn và nói.
Bị Ngọc Hành đoán trúng tâm tư khiến Tô Trường An có chút xấu hổ cười trừ, sau đó nói: “Sư thúc tổ, ta muốn chuộc thân cho Như Yên tỷ tỷ.”
“Như Yên?” Nghe thấy cái tên này khiến thân thể Ngọc Hành khựng lại một chút, rồi mới hỏi: “Ngươi nói đến cô gái lầu xanh kia?”
Tô Trường An cau mày. Hắn cực kỳ không thích cách gọi ‘gái lầu xanh’ như vậy, nhưng hắn biết rõ Ngọc Hành nói đúng, nên có chút bất đắc dĩ gật đầu nhẹ rồi nói: “Vâng.”
Chỉ có điều, sau đó hắn ngẫm nghĩ rồi lại bổ sung: “Như Yên tỷ tỷ là một người tốt. Nàng chờ đợi Bắc Thông Huyền rất nhiều năm, nhưng hắn ta lại phụ nàng. Hơn nữa…”
“Ta biết rõ.” Ngọc Hành khẽ gật đầu, dùng giọng nói già nua lại từ tốn cắt ngang câu nói của Tô Trường An.
“Vậy là người đồng ý rồi?” Tô Trường An vui vẻ hẳn lên. Hắn cảm thấy Ngọc Hành đã biết được Như Yên có thể gặp nguy hiểm, nên dĩ nhiên sẽ không ngăn cản hắn. Hắn kích động muốn quay người rời đi, nhưng đúng lúc này, Ngọc Hành lại từ từ lắc đầu.
Lão hỏi: “Ngươi có biết ta sắp chết không?”
Thần sắc trên mặt Tô Trường An thoáng cái ảm đạm xuống.
Hắn đương nhiên biết rõ Ngọc Hành sắp chết rồi. Hoặc là nói, người trong thiên hạ đều biết Ngọc Hành không còn sống bao lâu nữa.
Mệnh tinh của lão từ mấy năm trước đã bắt đầu u ám, không có ánh sáng, từ lúc đó trên phố cũng lưu truyền lời đồn đại Ngọc Hành sắp chết. Nhưng không biết lão dùng cách gì mà vẫn có thể sống đến hiện tại.
Chẳng qua, lão bây giờ thật sự cầm cự không nổi nữa rồi. Tô Trường An hiểu rõ điều này hơn bất kỳ ai, chỉ là không muốn nghĩ đến nó mà thôi.
Nhưng khi nghe được từ chính miệng Ngọc Hành nói ra như vậy, hắn không thể chối bỏ được việc mình có lẽ sắp phải đối mặt với chuyện đó.
“Đồng thời, thành Trường An cũng không yên ổn.” Ngọc Hành nói. “Khắp nơi đều là sói dữ và ác quỷ.”
“Ngươi muốn cứu người, nhưng trước tiên, ngươi phải học cách sống sót, sống sót trong thành Trường An này khi không có ta ở đây!”
“Ngươi chuộc lại Như Yên rồi có thể làm gì nữa? Ngươi cứu được nàng một lần, nhưng không cứu được cả đời. Tư Mã Hủ sớm muộn sẽ nghĩ biện pháp giết nàng! Với tu vi của ngươi, ngươi cảm thấy mình ngăn được lão không?”
“Không phải có người ở đây sao…” Lời nói đến đây lại bị Tô Trường An mãnh liệt nuốt xuống.
Hắn rốt cuộc ý thức được bản thân có thể được sống tự tại như vậy trong thành Trường An chẳng qua là dựa vào thanh danh của sư thúc tổ. Mà chỉ cần sư thúc tổ qua đời, không nói những thứ khác, ngay cả Âm Sơn Trọc của Bát Hoang viện cũng đủ khiến hắn đau đầu đối phó rồi, làm sao còn muốn cứu người đây?
“Thời gian của ta không còn nhiều nữa rồi.” Ngọc Hành nói. “ Ta hy vọng trước khi mình rời đi, có thể nhìn thấy ngươi mạnh mẽ lên, ít nhất là phải có được lực lượng đủ để sống sót trong thành Trường An này. Chỉ có như vậy, ta mới có thể thản nhiên trở về Tinh Hải, đi gặp sư phụ và sư tổ của ngươi.”
Tô Trường An bắt đầu cảm thấy khó chịu, tựa như có vật nặng đè lên lồng ngực khiến hắn không thở nổi.
Cảm giác khó chịu này không chỉ vì sự bất an đối với tương lai sắp tới, mà còn vì nỗi thương tâm khi nghĩ đến Ngọc Hành sắp qua đời.
Chết là một chuyện cực không tốt.
Đây là đạo lý mà Tô Trường An đã lĩnh ngộ được từ rất sớm. Nhưng điều khiến hắn không rõ chính là, vì sao người của Thiên Lam viện lại có thể thờ ơ đối mặt với cái chết của mình như vậy.
Bọn họ chẳng lẽ không biết, bản thân càng hờ hững thì càng khiến những người quan tâm đến bọn họ đau khổ hơn.
Tô Trường An cúi đầu.
“Chẳng lẽ thật sự không có biện pháp nào có thể giúp người sống tiếp sao?”
Tô Trường An hỏi như vậy.
Hắn không muốn nhìn Ngọc Hành chết đi, giống như cũng không muốn nhìn Mạc Thính Vũ rời khỏi hắn.
“Đứa bé ngốc.” Ngọc Hành vươn tay ra xoa đầu Tô Trường An, sau đó cảm thán nói: “Là người thì đều phải chết.”
Không biết vì sao, vào thời khắc này, khóe mắt Tô Trường An như có thứ gì đó đang muốn tràn ra. Hắn dùng tất cả khí lực mà nhịn xuống, mới có thể khiến cho nó không tràn ra khỏi mắt. Hắn ghét thứ cảm giác vô lực vì bản thân chẳng thể làm được gì khi người hắn yêu thương và quan tâm rời xa mình.
“Ngươi còn muốn cứu Như Yên không?” Ngọc Hành giống như không phát hiện được sự khác thường của Tô Trường An, lão hỏi như vậy.
Tô Trường An hơi sửng sốt. Mặc dù hắn không biết vì sao Ngọc Hành lại hỏi như thế, nhưng hắn vẫn gật đầu.
“Bây giờ, ngươi cần dựa vào chính mình, phải cứu bản thân trước rồi mới có thể cứu người.”
“Cứu mình trước?” Tô Trường An nhìn Ngọc Hành rồi hỏi: “Ta phải làm gì mới cứu được bản thân?”
“Đến Thiên Đạo Các đi.” Tiếng nói của Ngọc Hành lần nữa vang lên. “Ít nhất trước khi ta trở về Tinh Hải, ta muốn nhìn thấy ngươi trở thành một cường giả, một cường giả có thể sống sót trong thành Trường An.”
“Thiên Đạo Các?” Tô Trường An không chỉ một lần nghe người ta nhắc đến cái tên này.
Lúc Sở Tích Phong vừa vào Thiên Lam viện, Ngọc Hành đã từng đồng ý rằng đến khi y đạt Vấn Đạo cảnh thì sẽ vì y mà mở Thiên Đạo Các.
Nhưng không ngờ Sở Tích Phong cơ duyên xảo hợp, một đường từ Hồn Thủ hóa thành Tinh Vẫn.
Đối với mấy học viện có thứ hạng xếp sau lại luôn nhìn chằm chằm vào Thiên Lam đệ nhất học viện, thứ chúng thèm khát dường như chính là Thiên Đạo các.
Chỉ có điều, mặc dù Tô Trường An sống ở đây cũng được gần một năm năm tháng rồi, nhưng chưa bao giờ thấy được nó.
“Rốt cuộc Thiên Đạo Các ở đâu thế?” Tô Trường An không nhịn được mà hỏi.
“Thiên Đạo Các đương nhiên ở Thiên Lam viện.” Ngọc Hành vừa cười tủm tỉm vừa nói, giống như đây là một chuyện rất đáng được tự hào.
“Nhưng ta chưa từng thấy nó, vậy phải làm như thế nào?” Tô Trường An lại hỏi.
“Dĩ nhiên là ta dẫn ngươi đi.” Lời nói vừa dứt, khí thế trên người lão đột nhiên trở nên dày đặc. Một luồng ánh sao đến từ trời xanh cách xa vạn dặm chiếu lên người lão. Trường bào rộng thùng thình trên thân lão vì linh lực tràn ra từ trong cơ thể mà bị thổi phồng lên.
“Thất tinh tụ!” Đôi mắt vốn luôn híp của lão bỗng mở ra. Tại thời khắc này, lão tựa như một hùng sư vừa tỉnh ngủ, thân thể dần bay lên, đảo mắt đã tới giữa không trung.
Nhìn qua thì lão vẫn là lão giả kia, nhưng trong ánh sao chiếu rọi xuống, khí tức phát ra từ trên người lão lại làm cho Tô Trường An cảm thấy lão phảng phất giống như một vị thần.
Mà đúng lúc này, mấy vì sao vốn đã ngủ say ở Tinh Hải chợt phát sáng lên.
Đó là một chuyện rất khó tưởng tượng được. Cho dù Ngọc Hành là Tinh Vẫn, hoặc có thể nói là Tinh Vẫn mạnh nhất hiện thời. Nhưng lão vẫn là một người phàm, là một người đã già và sắp chết. Vậy mà lão có thể làm thức tỉnh những ngôi sao vốn đang ngủ say và cả anh linh ngủ say trong bọn chúng.
Chúng cùng với vì sao ảm đạm của Ngọc Hành tôn nhau lên thành luồng sáng chói, tựa hồ xếp thành hình cái muôi.
Nhưng cái muôi này cũng không hoàn chỉnh, dường như còn thiếu cái gì đó. Trong bọn chúng, có một ngôi sao sáng đến mức không gì sánh được, giống như chưa từng ảm đạm. Nó đang cố chấp phát ra ánh sáng lạnh lẽo lại chói mắt. Có vẻ nó không muốn phối hợp vào sáu ngôi sao kia nên từ từ di chuyển. Mấy tức sau, nó đã thoát ra quỹ tích ban đầu.
Trên cái trán nhăn nhúm của Ngọc Hành lúc này đã toát ra mồ hôi dày đặc. Lão nói: “Huỳnh Hoặc! Mau trở về vị trí!”
Giọng nói lão không hề già nua mà như một sắc lệnh nào đó vang lên rất rành mạch.
Tiếp theo lại là một ngôi sao vốn ngủ say phát sáng lên. Nó từ Tinh Hải xa xôi mà đến, lóe lên ánh sáng màu hồng chói mắt, giống như ngọn lửa được dấy lên trong bầu trời đêm.
Con ngươi Tô Trường An ngay lúc này trợn to.
Hắn cảm nhận được khí tức nào đó rất quen thuộc.
Dù cho đã qua nhiều năm như vậy, hắn cũng chưa từng quên, hay nói là không dám quên khí tức kia.
Tựa như để xác minh cho suy đoán trong lòng hắn, đao trên lưng cũng đúng lúc này phát ra một hồi tiếng đao kêu. Nó rung và nóng lên tựa như được gặp lại người quen cũ đã xa cách từ lâu.
“Sư phó…” Tô Trường An kinh ngạc nhìn vì sao kia, trong miệng thì thào.
Vì sao dường như cảm giác được cái gì đó, nó hơi khựng lại, sau đó chiếu ra một dải ánh sao về phía Tô Trường An. Bên trong ánh sao kia không hề có chút lực lượng nào mà lại cực kỳ ôn hòa.
Tô Trường An ở trong sự bao bọc ôn hòa đó, tâm tình không khỏi bình tĩnh trở lại.
“Sư phó, ta sẽ sống sót, hơn nữa còn sống thật tốt! Sau đó, ta sẽ trở thành một đao khách giống như người.” Hắn nhìn về phía vì sao kia và nói.
Ngôi sao sáng lấp lánh một hồi, giống như đang đáp lại Tô Trường An.
Khóe miệng Tô Trường An cũng vào lúc này lộ ra nét vui vẻ nhàn nhạt.
Ngôi sao kia rốt cuộc yên lòng. Nó kéo theo cái đuôi màu lửa đỏ, tạo ra một đường vòng cung cực kỳ đẹp trên bầu trời đêm, sau đó bay đến bên cạnh sáu vì sao kia, cuối cùng đứng tại vị trí đã từng là chỗ của Khai Dương.
Một sợi tơ từ Thiên Xu nhô ra, sau đó nối nhau theo thứ tự Thiên Tuyền, Thiên Cơ, Thiên Quyền, Ngọc Hành, Huỳnh Hoặc, Dao Quang. Cuối cùng, bảy ngôi sao tạo thành hình một cái muôi sáng rực.
“Thiên Đạo hiện!” Giọng nói của Ngọc Hành cũng không lớn, nhưng lại như tiếng sấm nổ vang bên tai Tô Trường An.
Bảy cột sáng từ bảy ngôi sao bay ra rồi bắn về phía phương thiên địa này.
Sau đó, chúng nó phân biệt chuẩn xác chiếu vào bảy tòa các được đặt tên lần lượt là Thiên Xu, Thiên Tuyền, Thiên Cơ, Thiên Quyền, Ngọc Hành, Khai Dương, Dao Quang.
Một luồng ánh sáng còn chói mắt hơn cả ánh mặt trời chợt sáng lên.
Tô Trường An híp mắt nhìn lại, thì thấy bảy tòa các đã biến mất ở bên trong ánh sáng kia. Sau đó, một tòa tháp cao ngất đến gần trăm trượng bất ngờ mọc lên từ dưới đất.
Cho đến lúc này, hắn mới hiểu được.
Thì ra Thiên Đạo Các vốn luôn ở Thiên Lam viện.
Nó được giấu dưới bảy tòa các đã biến mất trong ánh sáng của Thất tinh.
---oo---