Chương : Anh Đói Bụng
Mì ăn liền của Yên Lam từ buổi trưa vẫn còn bày trên bàn, sớm đã nguội lạnh, thế nhưng Cận Thế Phong vẫn chẳng hề để ý ăn một mạch hết sạch.
“Nấu thêm một tô nữa, anh còn muốn ăn.” Cận Thế Phong chưa no nói.
“Đó là bữa trưa của em.” Yên Lam nhìn Cận Thế Phong trách móc nói, hắn sai nàng làm việc.
“Bây giờ đã là buổi chiều rồi, em không cần ăn trưa nữa.” Cận Thế Phong tiếp tục nói.
“Nhưng mà em còn chưa ăn trưa mà!” Yên Lam trừng mắt nói, nàng không rõ rốt cuộc Cận Thế Phong nghĩ như thế nào về vấn đề này, cái gì mà bây giờ đã là buổi chiều, vậy nên không cần ăn trưa?
“Chính vì thế! Em mau mau lại nấu thêm nhiều mì một chút, như vậy thì chúng ta cũng không phải đói bụng nữa!!” Cận Thế Phong nghiễm nhiên nói.
“Nếu đã đói bụng, anh có thể ra ngoài ăn mà! Đường đường là Cận đại tổng tài, dù sao cũng chưa đến nỗi không có cơm ăn chứ!?” Yên Lam ngữ khí không vui nói, “Anh ra ngoài ăn đi, em hơi mệt, không muốn nấu nướng.”
Nghe Yên Lam nói xong, Cận Thế Phong nhướng mày, một cảm xúc bất chợt dâng lên, “Bé cưng, em hình như rất thích chọc tức anh, phải không?”
“Chuyện này rõ ràng là anh sai mà! Nơi này là nhà của em, anh không mời mà tự tới, vậy là sao chứ? Hơn nữa anh lại đối xử với em như vậy…Em không tức giận chẳng lẽ còn phải vui mừng?”
“Anh thấy em đang rất hưởng thụ.” Cận Thế Phong nói.
“Anh!” Khuôn mặt Yên Lam trong nháy mắt ửng hồng, “Anh, rõ ràng là anh, em có ý cự tuyệt, nhưng mà anh…”
Bộ dạng thở hổn hển của Yên Lam không khỏi làm Cận Thế Phong bật cười, “Bộ dạng tức giận của em thực sự là đáng yêu nha! Đến đây, để anh hôn một chút nữa.” Nói rồi, hắn đem Yên Lam ôm vào trong lòng, cúi đầu hôn lên đôi môi như cánh hoa kia.
“Anh buông em ra…”
“Anh không buông, xem em có thể làm gì anh?” Cận Thế Phong xỏ lá.
“Anh. Cận Thế Phong! Đáng ghét! Anh…buông em ra!”
“Nhưng mà anh đói bụng, em lại không nể mặt nấu cho anh ăn, anh không thể làm gì khác hơn là cố mà ăn em.” Cận Thế Phong vừa nói vừa hôn.
“Nhưng mà, em thực sự mệt chết đi được, em không đủ sức…” Yên Lam thở hổn hển giãy giụa mà nói.
Cận Thế Phong ngẩng đầu nhìn Yên Lam, nhìn thấy lúc này nàng đã để lộ ra sự mệt mỏi trên quầng mắt thâm đen, biết nàng là mệt muốn chết rồi, cho nên liền ngưng lại động tác tay, tiến lên khom người ôm lấy nàng.
“Anh làm gì vậy? Mau thả em xuống!” Yên Lam lại bắt đầu giãy giụa, lẽ nào hắn còn muốn? Trời ạ! Nàng sẽ chết mất, cứu nàng với!
“Chỉ là bế em đi nghỉ thôi, đừng khẩn trương.”
Cận Thế Phong ôm Yên Lam đến nằm trên giường, thay nàng đắp chăn cẩn thận, “Chờ anh một chút, anh thay em ra ngoài mua chút thức ăn, em muốn ăn gì?”
Yên Lam trộm nhìn hắn, nhất thời không thể hiểu hắn đang nói gì.
Hắn muốn thay nàng mua thức ăn gì đó? Nàng không có nghe nhầm chứ? Lẽ nào mặt trời mọc ở hướng Tây rồi sao?
Nhìn bộ dạng ngơ ngẩn không nói nên lời của Yên Lam, Cận Thế Phong tự quyết định nói, “Nếu như em không đặc biệt muốn ăn món gì, anh sẽ tự quyết định vậy, ngủ một lúc trước đi, anh sẽ lập tức quay lại.”
Yên Lam ngây ngẩn nhìn cánh cửa được đóng lại, vẫn là không cách nào đem người đàn ông trước mắt và Cận Thế Phong gộp làm một. Vì sao chỉ trong thoáng chốc bản tính của hắn dường như đã đổi khác, thay đổi bất thường nha!
Vừa nãy hắn còn ngang ngạnh muốn nàng phải tự mình nấu thức ăn cho hắn, nhưng mà, hiện tại vì sao lại muốn giúp nàng mua thức ăn chứ? Thực sự là không tài nào hiểu được?
Chương : Ôn Nhu
Một tiếng sau, người đàn ông đó mang đại tiệc Mãn Hán từ nhà hàng về căn phòng nhỏ của nàng. Bào ngư tươi rói, tôm hùm, thịt cua biển, gà chưng hải sâm, thịt bò hấp, sườn cừu non nướng…
Chỉ cần nhìn đã thấy ngon miệng, lại ngửi thấy mùi thơm hấp dẫn, dạ dày Yên Lam đã không chịu thua kém reo lên.
Chỉ có điều, như vậy có phải quá khoa trương không, hắn tưởng nàng là lợn sao? Hai người có thể ăn hết nhiều thức ăn như vậy sao?
Cận Thế Phong đem thức ăn bày lên trên bàn ăn nhỏ trong nhà nàng xong, đi tới bên giường nhanh chóng một tay ôm lấy nàng. “Người phụ nữ của anh, ra ăn thôi.”
“Em sẽ tự đi.” Nàng ngượng ngùng đỏ bừng mặt, nhưng không thể không ôm chặt hắn, để tránh ngã xuống.
“Em mệt muốn chết rồi, lại rất đói bụng nữa.” Mang nàng ổn định trên ghế, Cận Thế Phong ngồi xuống bên cạnh, bắt đầu ân cần gắp thức ăn cho nàng, thoáng chốc đã mang một dĩa đầy ắp đặt trước mặt nàng. “Nhanh ăn đi, nguội sẽ không ngon nữa.”
Nàng ngoan ngoãn cầm đũa ăn vài miếng, hắn nói không sai, nàng quả thực rất đói bụng, hơn nữa mấy món ăn này hương vị thơm ngon cực kỳ, đúng là nàng chưa bao giờ nếm qua. Bởi vậy, những món ăn này dễ dàng chinh phục vị giác, cũng chinh phục luôn dạ dày của nàng, nàng ăn hết miếng này đến miếng khác, một lúc sau mới phát hiện, đũa của Cận Thế Phong chưa hề động đậy một chút nào.
“Sao anh không ăn? Anh không phải rất đói bụng sao?”
“Anh vừa mới ăn tô mì em nấu, quên rồi à?”
“Nhưng mà, anh rõ ràng nói anh vẫn còn rất đói bụng mà…” Bằng không thì đã không mua nhiều thức ăn như vậy chứ? Không có hắn, một mình nàng càng không thể ăn hết mấy món ăn này.
“Anh là đói đến muốn ăn em.” Cận Thế Phong nhìn ánh mắt sáng rực của nàng, trên khuôn mặt lạnh lùng hiếm hoi xuất hiện một chút vẻ tươi cười bất chính.
Bất luận là sơn hào hải vị gì, cũng không thể sánh bằng một buổi chiều trọn vẹn hắn đối với những yêu cầu của nàng, dành cho nàng…
Sự nhung nhớ và mong ngóng suốt cả tuần đã được mạnh mẽ giải tỏa, lúc này Cận Thế Phong thỏa mãn giống như một đứa trẻ to xác, trái lại vội vã muốn tìm đối phương vui mừng. Hắn căn bản thật không ngờ vì sao mình lại khác thường như vậy, lại đi nhớ nhung một người con gái, ngược lại còn đi lấy lòng một người con gái.
Yên Lam bị ánh mắt nóng rực của hắn làm cho xấu hổ đỏ mặt, cúi đầu ăn ngấu nghiến.
Ăn no rồi, uống đủ rồi, hắn nói muốn dẫn nàng đi ngắm sao.
Bây giờ mới là xế chiều, đi đâu ngắm sao chứ?
Nàng không đặt câu hỏi, để mặc bàn tay to lớn mạnh mẽ của hắn nắm lấy tay nàng, kéo nàng lên xe, rồi một mạch chạy như bay tới đỉnh núi ở khu vực ngoại thành.
“Nghe nói những ngôi sao ở đây rất lớn, rất đẹp.” Nằm trên thảm cỏ ở sườn dốc, Cận Thế Phong ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đen bao la rộng lớn. “Thực sự rất đẹp.”
Yên Lam nghiêng mặt nhìn dung mạo tuấn mỹ mê người của hắn, không hề có ác ý, tươi cười, ôn nhu, tối nay, hắn thật sự khiến cho nàng ngạc nhiên vô cùng.
Nàng có chút không quen với một Cận Thế Phong như vậy, thiếu một chút ngang ngược và lạnh lùng, thêm một chút tính trẻ con và ôn nhu, khiến cho nàng trong khoảng thời gian ngắn không biết nên dùng thái độ gì để đối diện.
“Nằm xuống giúp anh đếm sao.”
Nàng không dám, sợ hắn đột nhiên lại bắt đầu biến thành một con sói, chọn một thảm cỏ cách xa hắn ngồi xuống, thà ngửa đầu ngắm sao đến mỏi cổ.
“Yên Lam…” Hắn nhớ rất rõ tên của nàng, vừa gợi cảm trầm thấp lại vừa êm tai.
Nàng nghe thấy thì xương cốt đều nhanh chóng tô lại, lờ mờ có một dự cảm không tốt lắm, lại dịch chuyển mông xa hơn một chút, cách xa hắn hơn nữa.
“Qua đây.” Vươn tay về phía nàng, mấy đầu ngón tay thon dài dài hướng lên trên, trong bụng có ý chờ nàng đặt tay nàng vào tay hắn.
Phản ứng của nàng là lại dịch chuyển mông về phía một đám đất bên cạnh.
Cận Thế Phong bỗng chốc xoay người, gọn gàng lăn hai vòng trên cỏ, kéo lấy mắt cá chân của nàng.
Nàng dùng sức đá hắn, xoay người chạy xuống dưới.
Vùng đứng dậy, hắn đuổi theo phía sau, tựa như một con sư tử dũng mãnh, nàng vừa hoảng hốt vừa lo sợ, lảo đảo chạy trốn, sợ hắn tiến tới lại muốn động thủ…Bỏ qua mục đích không đứng đắn của Cận Thế Phong, bộ dạng này của hai người bọn họ thật đúng là rất giống một đôi tình nhân thông thường nha!
Giữa ban ngày ban mặt, không phải, là dưới bầu trời sao sáng lấp lánh, hắn lại không thể học cách an phận một chút, chỉ một ít thời gian trong sáng cùng nàng nói chuyện yêu đương?
Làm sao bây giờ? Tiếp tục lần nữa, nàng có thể sẽ mang thai, hắn một chút biện pháp bảo vệ cũng không có thực hiện, nếu như nàng thực sự mang thai con của hắn thì phải làm sao đây?
Hắn mua nàng, để làm tình nhân, chưa từng xem nàng là bạn gái, từ đầu đến cuối đều xem nàng là người phụ nữ của hắn. Người phụ nữ dùng trên giường.
Cách nghĩ của hai người căn bản là không hề có điểm chung.