Chương : Ngọt Ngào Sống Chung
Uh, Yên Lam gật đầu, nhìn biểu hiện yêu thương cuả Cận Thê Phong, trong lòng cảm thấy ngọt lịm, thiết nghĩ cho dù có đau đớn đến cỡ nào cũng đều có thể chịu đựng cho qua.
“Bây giờ không phải là rất đau nưã chứ?” Cận Thế Phong vưà xoa bóp vưà hỏi.
“Uh, tốt hơn nhiều rồi, ngày mai hẳn là sẽ không bầm tím lên đâu.” Yên Lam trả lời.
Cảm thấy lòng bàn tay trở nên ấm nóng, Cận Thế Phong ngừng tay, cẩn thận đặt chân Yên Lam xuống đất. “Cần phải như thế này, nếu ngày mai vẫn còn đau, em phải ngay lập tức đánh rượu. Nhớ cho kỹ khi thoa cần phải có lực, cho đến khi lòng bàn tay nóng lên mới thôi, không thì không có hiệu quả đâu. Biết không? Còn nữa, phải nhớ kỹ, ngày mai không được mang giày cao gót, không thì chân sẽ tiếp tục đau nhức!” Cận Thế Phong lo lắng nhắc nhở, như là một lão mụ tử thích dong dài, căn bản là không giống như ông chủ lớn cuả giới tài chính oai phong trên thương trường mỗi ngày.
“Xuỳ” một tiếng, Yên Lam nở nụ cười. “Biết rồi, lão mụ tử”
Cận Thế Phong ngẩn người, ngay sau đó liền nói. “Giỏi! Em dám cười anh, xem anh thế nào trừng phạt em” Dứt lời, liền đè Yên Lam xuống, ngón tay lại càng không ngừng cù (thọt lét) nàng. “Xem em, sau này còn dám cười anh không”
“Ha ha…A! Không dám, em không dám nưã” Yên Lam cười đến nước mắt cũng chảy ra, vội vàng nói xin tha.
“Thực sự không dám nữa?”
“Tha mạng đi mà! Em thực sự không dám nưã”
“Tốt, vậy anh sẽ bỏ qua cho em lần này” Cận Thế Phong nói, ngón tay cũng dừng hoạt động. Nhìn bộ dạng người dưới thân, thở hồng hộc, vì cười mà cả gương mặt đều ửng hồng, đôi mắt Cận Thế Phong như bị hút hồn vào đó. Cuí đầu, áp trụ lên môi Yên Lam. Mãi cho đến khi cả hai người đều thở hồng hộc mới chiụ buông ra.
“Ngày hôm nay chỉ có thể đến đây thôi, chờ chân em khoẻ lại chúng ta sẽ tiếp tục.” Cận Thế Phong nỗ lực kìm chế dục vọng cuả bản thân, nhìn gương mặt đỏ bừng cuả Yên Lam trong lòng mình, ánh mắt lại một lần nưã bị cuốn trôi vào.“Em không nên mê hoặc anh, bằng không, anh sẽ mặc kệ việc em có bị thương hay không mà lập tức muốn em ngay bây giờ.”
“Em không có” Yên Lam liền lập tức thanh minh, đồng thời cũng di chuyển ra khỏi lòng cuả Cận Thế Phong. Đỏ mặt nhìn chằm chằm hắn.
“Được rồi, đừng rối lên nưã. Anh phải đi, bằng không anh sẽ thực sự nhịn không được. Em tốt rồi thì nhanh chóng nghỉ ngơi đi, ngày mai cho em nghỉ một ngày, ở nhà phải toàn tâm toàn ý nghỉ ngơi” Cận Thế Phong ôn nhu phủ trên đầu Yên Lam nói.
“Đừng, anh đừng đi, ở lại với em có được không?” Yên Lam đứng lên kéo lấy góc áo cuả Cận Thế Phong nhỏ giọng nói.
“Em chắc chứ?” Cận Thế Phong hỏi laị như xác định.
“Uh” Giọng nói Yên Lam tựa hồ như không thể nghe thấy. Guơng mặt cười ửng hồng phảng phất như đoá anh đào.
“Là em nói, cũng không được hối hận! Anh muốn em!” Trong mắt Cận Thế Phong tràn đầy dục vọng, ôm lấy Yên Lam, cuồng nhiệt hôn nàng.
Tay nàng khẽ run, nhẹ đặt trên vai hắn, trong đầu vẫn còn sát lại ba chữ loáng thoáng – anh muốn em!
Hắn muốn nàng!
Hắn châm ngòi ngọn lưả chaý hừng hực trong nàng, bằng cái ôm siết chặt nồng nhiệt cuả hắn, nàng rõ ràng biết chính mình nguyên ý vì hắn mà dâng tặng cả thể xác lẫn tinh thần…
Đem y phục trên người cởi ra, nàng trần truị dính chặt trong lòng hắn, cảm giác trống ngực đập dồn dập, tựa như tiếng đàn piano đang tấu lên một giai điệu tuyệt vơì.
Thả cây kẹp tóc đang kẹp trên đỉnh đầu nàng xuống, mái tóc đen bóng mượt, như thác nước đổ xuống, dán trên tấm lưng tuyệt đẹp cuả nàng.
Cận Thế Phong cởi áo sơ mi cuả mình, lại một lần nưã ôm chăt lấy Yên Lam, cuồng nhiệt muốn đem cả người nàng thẳng tiến vào trong cơ thể, không bao giờ tách rời nưã.
Hắn ôm nàng đi về phiá giường, nhẹ nhàng đặt nàng lên trên đó, con ngươi đen cuả hắn hiện lên những tia yêu thương nóng rực, cơ thể hoàn toàn không một mảnh vải che thân bày ra trước mắt Cận Thế Phong, Yên Lam có chút xấu hổ cắn môi, kéo chăn bao trùm lại cơ thể không hề được che đậy cuả mình, giây tiếp theo, thân thể tráng kiện cuả Cận Thế Phong cũng chui vào trong chăn, lại một lần nưã cùng nàng dây dưa triền miên.
Hắn vuốt ve mơn trớn cánh môi này một lúc lâu, mới tinh vi ngẩng đầu, trầm giọng nói. “Em có thể chiụ đựng nỗi nưã không, chúng ta có thể tiếp tục chưa?”
Con ngươi ươn uớt mê hồn cuả nàng, si ngốc mơ hồ nhìn tuấn nhan cuả hắn, đôi môi đỏ mọng hé mở, chợt suy ngẫm, ngượng ngùng gật đầu.
Không để cho Yên Lam một chút thời gian lưỡng lự, Cận Thế Phong đã liền đem nàng vào một thế giới huyền diệu.
Chương : Hình Ảnh Ấm Áp
Lúc trời vừa hửng sáng, Cận Thế Phong bị tiếng rung của điện thoại di động đánh thức, mở mắt, nhìn thấy Yên Lam đang bình thản tựa vào ngực mình say ngủ, một cảm giác hạnh phúc thỏa mãn trước nay chưa từng có bao phủ lấy hắn, khóe miệng nhếch lên, sợ sẽ đánh thức nàng, hắn liền nhận điện thoại, hạ thấp giọng.
“Tôi biết rồi, được, tôi sẽ trở lại ngay lập tức.” Tắt điện thoại di động, con ngươi đen của Cận Thế Phong nheo lại. Vốn dĩ hắn định đợi đến trưa, mới đi khỏi, hắn luyến tiếc vì phải rời khỏi nàng quá sớm.
Nhưng hiện giờ, trước hết hắn phải đi xử lý một số chuyện công ty, đó là lý do mà hắn phải đi sớm…
Nhìn nàng đang say ngủ yên bình như vậy, hắn nghĩ, nàng nhất định rất mệt mỏi.
Vuốt nhẹ mái tóc của nàng, hắn lưu luyến nhắm mắt lại, hưởng thụ sự kỳ diệu của cảm giác hạnh phúc.
Ba phút sau, hắn nhẹ nhàng dịch chuyển khỏi thân người nàng đang tựa trên người hắn, cẩn thận đắp lại chăn bông cho nàng. Mặc dù không muốn rời đi, nhưng cũng không còn cách nào khác. Trước khi rời đi, hắn hôn lên môi nàng một lát, đôi mắt quyến luyến ngắm nhìn, rồi mới xoay người rời đi.
Còn chưa ra khỏi cửa phòng ngủ, chéo áo đã bị một bàn tay bé nhỏ kéo lại. “ Anh phải đi rồi sao?” Cận Thế Phong quay đầu lại, nhìn thấy Yên Lam chân trần đứng ở sau lưng hắn.
“Ừ, công ty vẫn còn một số việc cần anh trở về xử lý, hôm nay em cứ ở nhà nghỉ ngơi đi! Ngày mai hãy đi làm trở lại. Chờ anh xong việc, sẽ gọi điện thoại cho em.” Nói xong, Cận Thế Phong hôn Yên Lam một cái, rồi mang nàng trở lại giường.
“Uhm.” Yên Lam nhẹ nhàng đáp lại lời hắn nói, ngoan ngoãn đi tới nằm trên giường. Sau khi Cận Thế Phong giúp nàng đắp chăn xong liền đi ra ngoài.
Nằm trên giường, Yên Lam nghe thấy tiếng Cận Thế Phong rời đi, không kìm lòng được mà nở nụ cười, hắn không phải là đối xử với mình rất ôn nhu sao. Những biểu hiện đó của hắn có phải chứng tỏ hắn thực sự thích mình hay không, là yêu mình sao? Nghĩ tới tình yêu, Yên Lam lại một lần nữa mỉm cười hạnh phúc.
Đing… Tiếng chuông điện thoại đầu giường cắt đứt mạch suy nghĩ của Yên Lam, còn sớm như vậy, là ai gọi đến chứ? Sau khi cầm lấy điện thoại di động Yên Lam lạ lùng nghĩ. “Alo, xin chào”, “Yên Lam, dạo này cậu thế nào rồi? Sao lại không liên lạc với mình chứ! ~” Từ trong điện thoại truyền ra giọng nữ trầm rất đặc biệt của Trần Mạt.
“Mạt Mạt, thì ra là cậu à, mình còn tưởng là ai chứ, sớm như vậy mà đã gọi điện cho mình.” Yên Lam nói tiếp.
“Hóa ra cậu vẫn còn nhớ tới mình à! Lâu như vậy mà không liên lạc với mình, mình tưởng cậu đã quên mình rồi chứ.” Giọng điệu trách cứ của Trần Mạt vang lên từ đầu dây bên kia.
“Ơ kìa, được rồi, đừng tức giận nữa. Chiều nay mời cậu uống cà phê, chúng ta ra ngoài nói chuyện, có được hay không? Tớ sẽ đem mọi chuyện gần đây kể hết cho cậu nghe.” Yên Lam nói, gần đây nàng có chút lơ là người bạn tốt Trần Mạt này, trong lòng cũng có chút áy náy.
“Được, vậy chúng ta hẹn gặp nhau chiều nay nha. Tớ cúp máy đây, bye bye!”Nói xong, Trần Mạt liền cúp điện thoại, Yên Lam nhìn điện thoại lắc đầu, thật là, đến bây giờ vẫn không bỏ được kiểu ăn nói như vũ bão đó.
Nhớ lại chuyện chính là bởi tính cách của Trần Mạt, hai người mới trở thành bạn tốt, Yên Lam liền bật cười. Thật là những kỷ niệm đẹp ngày trước!
Sau khi ngủ thêm một lúc, Yên Lam thức dậy. Dọn dẹp một chút, nhắn tin cho Trần Mạt hẹn buổi chiều mấy giờ gặp nhau, rồi liền xuất phát đến bệnh viện. Tiểu Triết sắp đến miền nam dưỡng bệnh rồi, nàng là chị hai lại không thể cùng đi, trong lòng có chút lo lắng. Nhưng mà, nàng vẫn có thể tranh thủ thời gian thăm nó.
Bước vào phòng bệnh, Yên Lam nhìn thấy tiểu Triết đang ngồi trên chiếc ghế cạnh giường, im lặng xem báo, ánh mặt trời bao quanh toàn thân cậu, phảng phất cảm giác thuần khiết tựa như một thiên sứ. Bước đến, xoa đầu Yên Triết,“Tiểu Triết, thân thể của em thế nào rồi, có đỡ hơn chút nào không?”
“Chị, chị tới rồi à!” Tiểu Triết hưng phấn ngẩng đầu nhìn Yên Lam. “Em đã khỏe hơn nhiều rồi, chị hai, em rất nhớ chị đó!” Tiểu Triết dựa vào người Yên Lam bắt đầu làm nũng.
“Chị cũng nhớ em mà! Nhưng thân thể vẫn là quan trọng nhất, nhất định em phải mau khỏe lại, biết không?” Yên Lam nói, “Em sắp đến miền nam dưỡng bệnh rồi, có cần thứ gì không, chị sẽ mua giúp cho em?” Yên Lam dò hỏi.
“Không cần, chị hai, thứ gì cũng có cả rồi. Chỉ có điều là, em không nỡ để chị lại thôi!” Tiểu Triết nói.
“Chị sẽ đến thăm em, chờ sau khi sức khỏe em bình phục thì liền có thể trở về. Sẽ không lâu lắm đâu.” Yên Lam dỗ dành nói.
“Dạ, em biết rồi, chị hai. Em sẽ giữ gìn sức khỏe thật tốt, chị không cần lo lắng cho em nữa, chị cũng phải tự chăm sóc mình cho tốt nha! Em không muốn lúc đó lại nhìn thấy chị hai gầy ốm nữa, Tiểu Triết sẽ rất đau lòng đó!”Tiểu Triết nói, ôm lấy thắt lưng Yên Lam, “Ừh, chị sẽ tự chăm sóc tốt cho mình, Tiểu Triết, em không cần lo lắng nữa đâu!”
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Yên Lam đúng hẹn đi đến quán coffee, thấy Trần Mạt đã tới, liền đi về phía nàng.
“Mạt Mạt, đã rất lâu không gặp rồi! Cậu có khỏe không?”
“Còn nói nữa sao? Gần đây vì sao không liên lạc với mình, mình rất lo lắng cho cậu đó!” Trần Mạt có chút trách cứ nói.
“Đừng tức giận nữa, có được hay không, mình nhận lỗi với cậu được chưa!”Nói xong, Yên Lam đem toàn bộ mọi chuyện phát sinh gần đây kể với Trần Mạt.“Là như vậy đó, Mạt Mạt, gần đây xảy ra rất nhiều việc, vì vậy mình không có thời gian đi tìm cậu.”
“Wow! Thì ra sự kiện thông gia trước đây là các cậu dựng nên àh! Nhưng Cận Thế Phong là một người đàn ông độc thân kim cương siêu cấp đó nha! Lam Lam, cậu phải nắm chặt lấy nha! Được rồi, nếu là như vậy, mình cũng sẽ đại nhân đại lượng tha thứ cho cậu đó!” Trần Mạt nói tiếp.
“Wow! Cảm ơn cậu, Mạt Mạt, mình biết cậu tốt với mình nhất mà.” Yên Lam vui vẻ nói.
“Dừng, đừng làm nũng với mình, nếu muốn thì đi mà làm nũng với Cận Thế Phong ấy! Nhưng mà, cậu thật sự đã ký hợp đồng bán mình một năm với anh ta?” Trần Mạt có chút lo lắng nói.
“Đúng vậy!”
“Cậu thực sự đã thích anh ta có đúng hay không? Cậu hẳn là biết anh ta rất đào hoa chứ!” Trần Mạt nói.
“Uhm, mình đã thích anh ấy rồi, mình cũng biết anh ấy có rất nhiều phụ nữ, nhưng mà mình lại không thể khống chế được, cứ như là đã lao đầu vào một cái bẫy. Hơn nữa, mình cảm thấy anh ấy cũng thích mình.”Yên Lam khẳng định nói.
“Được rồi, nếu như vậy, mình chỉ có thể chúc phúc cho cậu thôi, chúc cậu may mắn. Lam Lam.” Trần Mạt chân thành nói.
“Đã lâu không cùng cậu đi dạo phố rồi, Mạt Mạt.” Yên Lam nói. Uống cà phê xong, hai nàng hẹn nhau cùng đi dạo phố.
“Đúng vậy! Đã lâu không đi dạo phố rồi. A! Bên kia có kem ly, Lam Lam, cậu chờ mình, mình qua đó mua.” Trần Mạt nói xong, liền chạy sang phía bên kia đường.