Nín thở, Giang Lẫm nghe tiếng tim đập mạnh mẽ trong đầu, căng thẳng chờ đợi hành động tiếp theo của Quý Minh Luân, nhưng người ôm cậu lại không có phản ứng gì. Ngay khi cậu thử nâng tay trái lên, cũng muốn ôm lấy Quý Minh Luân, cánh tay đang ôm lấy cậu bỗng nhiên buông xuống, Quý Minh Luân lại lảm nhảm nói mấy câu.
Lặng lẽ quay mặt lại, cậu thấy Quý Minh Luân vẫn đang nhắm mắt, tựa đầu vào ghế, dường như hắn vẫn chưa tỉnh.
Lòng bàn tay chống xuống ghế một lúc có chút mỏi mà run rẩy, Giang Lẫm trở lại ghế lái phụ ngồi xuống, nhịp tim đập nhanh theo cảm xúc, theo sau đó là một loại cảm giác mệt mỏi tràn ngập trong lồng ngực, rất trống rỗng.
Quý Minh Luân hẳn là đang nằm mơ đi, hoặc là hắn đang mơ mơ màng màng, nhưng lúc đó cậu lại phấn khích, cho rằng Quý Minh Luân là muốn...
Đầu ngón tay phải đặt trên tay nắm cửa, Giang Lẫm nhịn cơn đau ở bụng dưới, nhẹ nhàng xuống xe.
Đến khi tiếng đóng cửa vang lên, người kia mới hơi hé mí mắt ra nhìn trộm cậu, thấy cậu đi mới dám thả lỏng một chút, mở mắt ra nhìn.
Giang Lẫm mở cửa sắt đi lên lầu, bên ngoài không có ánh sáng, Quý Minh Luân mơ hồ cảm thấy tư thế của cậu có chút kỳ lạ, chỉ là còn chưa thấy rõ thì cửa sắt đã bị đóng lại, sau đó hắn nhìn thấy điện thoại di động của cậu được đặt bên cạnh cửa xe.
Màn hình phản chiếu ánh sáng màu tím nhạt của xe, nghĩ đến cái ôm vừa rồi với cậu, Quý Minh Luân ảo não xoa xoa mặt.
Hắn không ngờ mình sẽ bị cơn buồn ngủ làm cho mất kiểm soát, thật sự ôm lấy cậu.
Chỗ ghế lái hắn không thể nhìn thấy cầu thang bên phải, Quý Minh Luân chỉ có thể dựa vào cảm tính để đoán rằng Giang Lẫm chắc là đã vào nhà, vì thế hắn hạ cửa xe xuống và nhìn xung quanh, phòng bếp nhà Giang Lẫm có ánh đèn yếu ớt truyền ra.
Dựa lưng vào ghế, hắn lại nhìn vào điện thoại di động của Giang Lẫm.
Bây giờ cầm lên đưa cho cậu thì sẽ rất xấu hổ, dù sao vừa rồi hắn giả vờ ngủ, Giang Lẫm chắc cũng sẽ không nghĩ nhiều, hay là đợi thêm một chút nữa đi.
Mở cửa xuống xe, hắn đi đến gốc cây phượng gần đó dựa lưng vào, màn đêm phía trước thật hỗn loạn, chiếc xe đạp cạnh tường cùng với những bao cát trên mặt đất chìm sâu vào trong bóng tối, hắn nhìn chằm chằm chiếc xe màu xanh trắng kia, trước mắt lại vô thức hiện ra khung cảnh hai người ôm nhau khi nãy.
Giang Lẫm không đẩy hắn ra, có thể là do sợ hãi nên nhất thời bất động. May mà hắn chọn tiếp tục giả bộ ngủ, nếu không cũng không biết nên kết thúc chuyện này như thế nào.
Hắn không nhịn được lại châm một điếu thuốc, trong làn khói trắng hắn từ từ bình tĩnh lại, đứng đó một lúc lâu mới quay lại xe. Hắn cảm thấy bây giờ là lúc nên đưa điện thoại di động cho Giang Lẫm, hắn phát hiện đèn sàn ở tầng bảy phát sáng, tiếp theo là tầng năm, tầng bốn, rất nhanh cửa sắt bị đẩy ra, Giang Lẫm lại đi về phía xe.
Hắn theo bản năng nhắm mắt lại, Quý Minh Luân lại giả bộ ngủ.
Giang Lẫm rón rén ngồi vào, đóng cửa lại, sau đó thì không thấy động tĩnh gì. Quý Minh Luân trong lòng phát sinh nghi ngờ, thế nhưng vừa rồi dưới tình thế cấp bách mặt hắn hướng về phía cửa xe, ở đây sẽ không thể nhìn thấy Giang Lẫm. Hắn nghĩ nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, hắn quyết định không giả vờ nữa, mở mắt ra như thể mình vừa mới tỉnh ngủ.
Liếc mắt nhìn hành động ngáp của hắn, Giang Lẫm cũng không nói vừa rồi cậu ở trong phòng bếp nhìn thấy hình ảnh hắn đứng dựa vào thân cây hút thuốc, chỉ hỏi: "Sao đến nơi mà không đánh thức tôi? "
"Thấy cậu khá là mệt mỏi với lại tôi cũng vừa ăn no nên cũng hơi buồn ngủ." Quý Minh Luân diễn kịch nói, hắn còn duỗi thắt lưng.
Cầm lấy điện thoại di động bên cửa xe, Giang Lẫm nói: "Vậy tôi đi lên trước. "
Quý Minh Luân nhìn cậu mở cửa: "Xe của cậu vẫn còn đậu ở chỗ cũ, ngày mai nhớ đi lấy. "
"Ừm, " Giọng điệu của Giang Lẫm có chút thản nhiên, xoay người đóng cửa lại, trước khi đi cậu còn dặn dò một câu: " Trên đường về nhớ chạy chậm một chút. "
"Được."
Quý Minh Luân vẫy tay với cậu, sau khi cậu đi vào cửa sắt hắn mới khởi động xe, thuần thục quay đầu, đạp ga lái đi.
Giang Lẫm đứng ở góc lầu hai, nhìn về phía chiếc xe bị màn đêm bao phủ, đèn hậu màu đỏ sáng lên khi sắp rẻ, sau đó lại mờ đi, hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt.
Dựa vào tường, cậu bị mê hoặc bởi bầu trời đêm sâu thẳm, cậu không định lên lầu cho đến khi tầng một có một hộ gia đình mở cửa cậu mới nhớ tới việc mình phải đi lên lầu.
Sau khi vào nhà, cậu cởi quần áo đứng dưới vòi sen.
Uống thuốc dạ dày rất hiệu quả, bây giờ không còn đau nữa. Điều chỉnh nhiệt độ nước sao cho thoải mái, cậu đưa tay vắt dầu gội đầu, mùi hương gỗ đàn hương và tuyết tùng quen thuộc nhanh chóng bao lấy cậu, cậu ngửa mặt lên mặc cho dòng nước rơi vào mặt mình, rõ ràng cậu không cố ý suy nghĩ nhưng hình ảnh về cái ôm khi nãy lại hiện lên trong đầu cậu.
Phía sau dường như có một đôi tay vô hình ôm lấy cậu, hô hấp của người nọ dừng lại ở bên tai cậu, lòng bàn tay khô ráo bị nước làm cho ướt đẫm trượt xuống ngực cậu, cuối cùng dừng lại ở nơi mà cậu muốn được chạm vào nhất.
Tiếng thở dốc dần dần trở nên nặng nề, không phân biệt được là của cậu hay là của người nọ, ý thức cũng nhanh chóng bị cảm giác nóng ran này chi phối, rất nhanh có thứ gì đó rơi xuống mặt sàn, bị dòng nước trong suốt cuốn đi trượt thẳng vào lỗ thoát nước.
Chống tay lên vách tường thở hổn hển, cậu nhìn hình ảnh mình chật vật trong gương.
Tắm rửa xong, cậu đờ đẫn nằm xuống giường, cơ thể uể oải mệt mỏi không muốn cử động nữa nhưng đầu óc lại không chịu chìm vào giấc ngủ, khi ánh nắng ban mai từ từ len lỏi vào phòng, cậu vẫn còn mơ mơ màng màng.
Cậu mơ thấy Quý Minh Luân hôn mình, ôm lấy mình, ở bên tai cậu hỏi cậu có thích hắn hay không. Thân thể mới phát tiết vẫn còn khao khát muốn được đụng chạm, cái cảm giác khó chịu không cách nào thỏa mãn được này giống như ngọn lửa chậm rãi thiêu đốt trái tim, vừa đau vừa nóng, nhưng lại không có cách nào né tránh.
Chiều nay cậu đi làm trễ.
Đặng Phong gọi điện thoại hai lần cậu cũng không nghe máy, khoảng ba giờ cậu gọi lại, Đặng Phong nghe giọng cậu hơi khàn, cho rằng cậu bị bệnh, cậu nói chỉ là không ngủ ngon, bây giờ ổn rồi.
Rửa mặt xong, lúc cậu xuống lầu mới nhớ ra xe còn ở đối diện quán cháo gần nhà, vì thế cậu đi ra ngoài khu chung cư bắt taxi. Lúc đến tiệm, ánh mặt trời đã chiếu đến phía tây của quầy, khi cậu đến có một người đang ngồi trên chiếc ghế cao nhất của tiệm nói chuyện với Đặng Phong.
Trời sắp tối
Thấy cậu đến, người đàn ông đó gật đầu với cậu. Cậu cũng gật đầu với đối phương, tiếp theo cậu nghe được Đặng Phong hỏi mình: "Cậu thật không sao chứ? Sắc mặt khó coi như vậy rồi, đừng cố nữa. "
Lúc nói chuyện, Đặng Phong từ quầy đi ra, đi đến trước mặt cậu, lấy mu bàn tay chạm vào trán cậu, cậu tránh đi, nói: "Tôi thật sự không sao. "
"Hôm nay cậu vẫn nên trở về nghỉ ngơi đi."
"Không cần, tôi rất ổn." Nghiêm túc nhìn Đặng Phong một cái, Giang Lẫm vòng qua người anh đi vào tiệm.
Nhìn bóng lưng Giang Lẫm, Đặng Phong hai tay chống thắt lưng thở dài, Thân Nhiên đang ngồi trên ghế hỏi: "Anh Phong, làm sao vậy? "
"Không có gì." Đặng Phong quay đầu lại, nhìn thấy có khách đang đứng trước quầy order, liền bước nhanh qua.
Thân Nhiên lấy điện thoại di động ra xem, Đặng Phong nghe order xong bắt đầu làm, đang làm thì nghe Thân Nhiên nói: "Không biết đàn anh có xảy ra chuyện không, sao giờ còn chưa bắt máy. "
"Lát nữa gọi lại sau, chắc là tối hôm qua cậu ấy đi chơi suốt đêm." Đặng Phong thuận miệng nói.
Thân Nhiên biết Quý Minh Luân và Giang Lẫm có khúc mắc tình cảm, nghĩ đến vẻ mặt đầy dục vọng của Giang Lẫm khi tiến vào, không khỏi thăm dò hỏi: "Tối hôm qua anh ấy đi chơi với ai vậy? "
"Không biết," Đặng Phong đem bơ đã cắt xong bỏ vào trong máy ép trái cây, sau đó cho thêm một lượng đá vừa phải, "Tối hôm qua em gái tôi gặp cậu ấy ở show âm nhạc, không thấy người đi theo cậu ấy. "
Thân Nhiên cũng có bạn bè đi show âm nhạc tối hôm qua, trong vòng bạn bè có hơn mười video quay trực tiếp, nếu Quý Minh Luân thật sự đi chơi với người khác, còn chơi suốt đêm, vậy rất có thể người đó chính là Giang Lẫm.
Dù sao Quý Minh Luân cũng đã comeout với bạn bè, nhưng hắn vẫn chưa từng tỏ ra mình thích ai, lần trước hắn mượn Thân Nhiên đến để kích thích Giang Lẫm, sau đó dặn dò Thân Nhiên không được nói cho ai chuyện này, ngay cả Đặng Phong cũng không được nói.
Bưng trà chanh trước mặt uống hai hóp, đợi đến khi Giang Lẫm mặc tạp dề đi ra, Thân Nhiên nhìn cậu bằng ánh mắt khác hẳn.
Giang Lẫm không biết Thân Nhiên đang nhìn mình, cậu thức cả đêm, mặc dù ban ngày có ngủ nhưng vẫn còn rất mệt mỏi, hiện tại vẫn còn hơi buồn ngủ.
Gần tối, Quý Minh Luân cuối cùng cũng đã xuất hiện, hắn đút tay vào túi quần đi vào tiệm, hắn liếc mắt tìm kiếm hình bóng của Giang Lẫm nhưng không thấy, ngược lại hắn thấy Thân Nhiên đang duỗi cánh tay lắc lắc trước mặt hắn, oán giận nói: "Đàn anh, cuối cùng anh cũng tới, em chờ anh hai tiếng rồi, em gọi điện thoại anh cũng không bật máy. "
Quý Minh Luân hỏi: "Có chuyện gì vậy? "
Đặng Phong xen vào nói: "Tên này muốn xin cậu là khi cậu đi Tây An có thể cho cậu ta đi chung không. "
Tây An là thành phố tỉnh lỵ tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc.
Quý Minh Luân nhìn về phía Thân Nhiên: "Vậy cậu và Lý Di? "
Tuy hắn vẫn chưa nói hết câu nhưng Thân Nhiên vẫn hiểu. Sắc mặt trầm xuống, Thân Nhiên thấp giọng nói: "Em chia tay với cô ấy rồi, không đi Dương Châu nữa. "
Dương Châu là một thành phố trực thuộc tỉnh của tỉnh Giang Tô, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa
Kết quả này cũng coi như nằm trong dự đoán, vươn tay phải đang đút trong túi quần ra, hắn vỗ vỗ bả vai Thân Nhiên: "Đi giải sầu cũng tốt, vậy cậu tự mình sắp xếp thời gian đi. "
Đặng Phong ở một bên cười nói: "Nhìn đi, tôi đã nói là không thành vấn đề rồi, cậu vẫn kiên quyết ở đây chờ đợi. "
Sắc mặt của Thân Nhiên dịu đi một chút, bước xuống ghế nói: "Phải hỏi rõ ràng em mới có thể yên tâm, vậy em đi trước, bên trường còn có việc. "
Quý Minh Luân nhắc nhở cậu ấy đi cẩn thận, chờ sau khi Thân Nhiên đi ra khỏi tiệm, Quý Minh Luân mới quay đầu lại, vừa định đi vào tìm Giang Lẫm thì nhìn thấy cánh cửa nhỏ bên cạnh tủ lạnh mở ra, Giang Lẫm cầm chai siro bạc hà đi ra.
Hai người nhìn nhau một cái, Quý Minh Luân đi về phía phòng nghỉ, Đặng Phong thì nhận lấy siro từ trong tay cậu, hỏi: "Tôi gọi bữa tối, cậu muốn ăn cái gì? "
"Đều được." Giang Lẫm nhìn Đặng Phong nhận lấy siro, hỏi, "Các cậu vừa rồi nói đi Tây An chơi? "
Động tác mở nắp của Đặng Phong dừng lại: "Đúng vậy, ngày tháng sau ngày sẽ đi, đến lúc đó tiệm sẽ đóng cửa một tuần, nhưng tiền lương của mọi người vẫn tính như cũ. "
Giang Lẫm gật gật đầu, đặt cái ly dùng một lần được lấy ra cùng với siro lên kệ, vừa đặt lên liền nghe được Đặng Phong hỏi: "Cậu có muốn đi không? "
Giang Lẫm quay đầu nhìn Đặng Phong: "Có nhiều người đi không? "
Cậu không trực tiếp từ chối, Đặng Phong lập tức lấy lại tinh thần: "Cũng không có nhiều người, ban đầu là Minh Luân muốn đi một mình, tôi chưa từng đến Tây An nên quyết định đi cùng cậu ấy, sau đó em gái tôi gọi thêm bạn của em ấy, hiện tại Thân Nhiên cũng muốn đi. "
"Nếu như thêm cậu thì cũng chỉ có sáu người, vé máy bay và khách sạn bọn tôi vẫn chưa đặt, nếu cậu đi thì không cần lo lắng gì cả, cứ đi theo là được rồi."
Giang Lẫm lắng nghe cẩn thận, nhưng Đặng Phong sợ cuối cùng cậu sẽ nói một câu thôi bỏ đi, vì thế đề cập đến mấy danh lam thắng cảnh ở Tây An.
"Thế nào rồi?" Đặng Phong chạm vào cánh tay cậu, "Cậu có muốn đi chung để thư giãn không? "
Giang Lẫm chưa từng đến Tây An, nhưng điểm đến không phải là vấn đề, vấn đề là có Quý Minh Luân đi chung. Nhưng Quý Minh Luân không nói chuyện này với cậu, sẽ đồng ý cho cậu đi theo không?
Cậu do dự không biết nên mở miệng với Quý Minh Luân như thế nào, lúc này Đặng Phong bên cạnh hướng về phía sau cậu kêu lên: "Minh Luân, đi Tây An có thêm một người nữa cũng không thành vấn đề chứ? "
Giang Lẫm lập tức nhìn về phía sau, Quý Minh Luân mặc tạp dề màu đen, mặt không chút thay đổi nhìn hai người bọn họ.
Đặng Phong không nhận ra bầu không khí không đúng, đi tới ôm lấy cổ Quý Minh Luân, chỉ vào Giang Lẫm nói: "Cho Giang Lẫm đi cùng với, cậu ấy hiếm khi về nước, khi về nước cũng không thể chỉ làm việc ở tiệm của chúng ta được. "