Nhìn thấy thân ảnh gầy gò này, trong đầu hắn hiện lên những ký ức tương tự như vậy.
+
Lúc mới chuyển đến đây, có một lần khóa vân tay hết pin, Giang Lẫm không vào được, liền gọi điện cho hắn. Lúc ấy hắn nói sẽ lập tức trở về, Giang Lẫm ở cửa chờ, sau đó bởi vì đêm hôm trước không ngủ ngon mà Giang Lẫm tựa vào tường ngủ thiếp đi.
Khi đó là mùa đông, nửa khuôn mặt của Giang Lẫm được bọc trong một chiếc áo khoác bánh mì dày cộp, xung quanh mũ có một lớp lông thỏ mềm mại, khiến khuôn mặt đó trông nhỏ hơn bình thường, lông mi mảnh khảnh cụp xuống, chóp mũi đỏ hồng đến mức Quý Minh Luân nhìn không rời mắt, hắn lấy điện thoại lén chụp vài tấm, ngồi bên cạnh cậu cho đến khi cậu tỉnh lại.
Hai người bọn họ quen biết gần mười tám năm, có thể nói là từ lúc sinh ra đến khi trưởng thành, bọn họ đều có nhau. Khi bọn họ xảy ra chuyện, hắn gần như không thể buông bỏ Giang Lẫm bởi bọn họ có vô số ký ức liên quan đến nhau,muốn buông bỏ cũng khó
Giằng co tại chỗ một lát, Quý Minh Luân đi tới ngồi xổm xuống cạnh cậu, đưa tay đẩy bả vai Giang Lẫm.
Giang Lẫm ngủ rất say, bị hắn đẩy nên ngã sang một bên nghiêng, Quý Minh Luân lập tức đỡ lấy cậu, lần này lông mi của cậu cuối cùng cũng có phản ứng, nhưng trước khi cậu mở mắt ra, Quý Minh Luân đã đẩy cậu dựa vào tường, còn mình thì đứng dậy.
Giang Lẫm vừa mới tỉnh nên có chút mơ hồ, khi thấy rõ người trước mắt đứng lên cậu cũng muốn đứng, tay vừa chống xuống đất lập tức rút lại, hai tay ôm bụng cúi đầu xuống.
Quý Minh Luân thấy rõ động tác của cậu, nghĩ đến ban ngày cậu đau đến mức phải đi cấp cứu, lại ngồi xổm xuống hỏi: "Đã uống thuốc chưa? "
Giang Lẫm lắc đầu, cơn đau lúc này đã không còn đau như lúc sáng, nhưng vừa rồi cậu lại không ăn gì nên dạ dày có chút đau.
"Nếu uống thuốc thì phải ăn cơm trước nhưng tôi chưa ăn."
"Vậy sao cậu không về ăn cơm đi, ngồi ở đây làm gì?"
Giọng nói Quý Minh Luân có chút mất kiên nhẫn, thanh âm của Giang Lẫm càng nhẹ nhàng: "Trong nhà chỉ có mì tôm, bác sĩ bảo tôi phải ăn cháo. "
Trước khi ra nước ngoài Giang Lẫm không biết nấu cơm, bình thường nếu muốn ăn cái gì một là để dì làm, hai là gọi đồ ăn bên ngoài, ba là nhờ Quý Minh Luân đến nấu. Mỗi lần cậu mắc bệnh, Quý Minh Luân đều ở trong phòng bếp nấu các loại cháo tốt cho dạ dày cho cậu.
Đối với vẻ mặt muốn nói lại thôi của cậu, Quý Minh Luân sao có thể không hiểu ý tứ của cậu được, nhưng hắn vẫn nói: "Cậu có thể gọi đồ ăn về nhà, hiện tại các quán cháo đều có ở khắp nơi, tìm đại một quán sau đó đợi nửa tiếng là ăn được. "
Vòng qua người Giang Lẫm, Quý Minh Luân đưa tay ấn khóa vân tay, ngón tay vừa dán lên liền cảm giác được ống quần bị kéo lại. Giang Lẫm ngẩng mặt lên nhìn hắn, sắc mặt cậu tái nhợt, nhưng đuôi mắt lại có chút ửng đỏ.
"Minh Luân... " yết hầu lên xuống trên chiếc cổ trắng nõn, khi mở miệng, giọng Giang Lẫm có chút khàn khàn, "Tôi phải làm thế nào cậu mới chịu tha thứ cho tôi? "
Ánh mắt hai người nhìn nhau, lúc này Quý Minh Luân khó có thể di chuyển tầm mắt mình, nhưng chỉ hai ba giây sau, điện thoại di động hắn để trong túi quần vang lên.
Đặng Di nói vừa rồi không cẩn thận để quên usb trong xe hắn, bảo hắn sáng mai mang đến thư viện cho mình.
Hắn nói đã biết, lúc cúp điện thoại nhìn thấy Giang Lẫm dùng tay kia ôm bụng, cậu không nhúc nhích chỉ cúi đầu.
Bộ dạng đau đớn của Giang Lẫm hiện tại cho dù hắn rất muốn giữ khoảng cách với Giang Lẫm nhưng giờ phút này cũng không thể kiên trì đuổi người đi.
Mở cửa nhà ra, hắn nói với Giang Lẫm: "Vào trong đi. "
Cậu đi theo phía sau Quý Minh Luân đi vào trong, Giang Lẫm đỡ tường, dùng hai chân cởi giày, ngẩng đầu nhìn thấy Quý Minh Luân để một đôi dép lê trước mặt mình.
Đó không phải là đôi dép hoạt hình con chó trước đây dành riêng cho cậu, mà là một đôi dép màu đen rất bình thường, được dành cho khách.
Giang Lẫm đóng cửa lại, nhìn Quý Minh Luân nhấn vài cái trên màn hình điều khiển thông minh trên tường, sau đó đi vào phòng bếp.
Cậu nhìn quanh một vòng, trong một năm cậu rời đi ngôi nhà này cũng không thay đổi gì nhiều, bất quá ngoại trừ bức tranh sóng biển trên tường cùng với lưới bắt mộng màu xám trên khung phòng ngủ chính ra,thì những đồ vật mà cậu mua đều không còn nữa.
Đi tới bên cạnh sofa màu xám, Giang Lẫm muốn ngồi xuống nhưng lại nhớ bộ quần áo này của mình chẳng những ở trong phòng cấp cứu nửa ngày, mà còn ngồi trên sàn nhà ngoài cửa một lúc lâu, vì thế cậu ngồi xuống mặt đất trước ghê sô pha, mặt dựa vào bàn trà thủy tinh, nhìn về phía phòng bếp.
Nhà bếp của quý Minh Luân được thiết kế mở, một cái đảo bếp hình chữ nhật ngăn cách giữa phòng bếp và phòng khách, bàn ăn ở vị trí tường bên phải. Ánh mắt Giang Lẫm nhìn theo bóng lưng ở phía sau đảo bếp, Quý Minh Luân mặc tạp dề tối màu, đang vo gạo.
Đảo bếp còn là bàn đảo, đảo bếp có tác dụng giúp cho người sử dụng nấu ăn làm việc ở mọi hướng, có thể vừa thao tác ở phần tủ dưới, vừa thao tác ở phần bếp đảo để có thêm phần không gian sử dụng bếp.
Đây là cảnh tượng đã lâu cậu không nhìn thấy, trái tim lơ lửng mấy ngày nay cuối cùng cũng đã như bình thường mà ở vị trí cũ. Tinh thần vừa mới thoải mái, mí mắt lại trở nên nặng nề, Quý Minh Luân xoay người lại, liền phát hiện cậu đang dựa lên bàn trà mà ngủ.
Ánh mắt xẹt qua sàn nhà được làm bằng đá cẩm thạch dưới thân cậu, Quý Minh Luân đem gạo đã vo xong đổ vào nồi cơm điện, lấy một hộp sữa để vào lò vi sóng, cuối cùng cho hai quả trứng gà vào nồi luộc.
Xong việc, Quý Minh Luân rửa tay sạch sẽ, cởi tạp dề đi đến bên cạnh Giang Lẫm.
Mi mắt Giang Lẫm đã nhắm lại, Quý Minh Luân muốn gọi cậu kêu cậu ngồi lên sô pha, tay vừa chạm tới bả vai liền nghe thấy cậu mở miệng nói: "Trên người tôi đều là mồ hôi và bụi bặm, cậu có thể cho tôi mượn phòng tắm một chút không? Tôi muốn tắm. "
Không nghe thấy câu trả lời, Giang Lẫm chậm rãi mở mắt ra, con ngươi mảnh khảnh nhìn thẳng vào mắt Quý Minh Luân, đôi môi thiếu nước mấp mấy. Không đợi cậu mở miệng, Quý Minh Luân đứng thẳng lên, mặt không biểu cảm gì nói: "Cậu có bị sốt không? "
Giang Lẫm lắc đầu.
Liếc mắt nhìn về phía phòng tắm, Quý Minh Luân nói: "Vậy cậu đi tắm nhanh đi, đừng có ngâm mình. "
Giang Lẫm nói: "Được. "
Quý Minh Luân không đứng yên tại chỗ, sau khi Giang Lẫm vào phòng tắm, hắn đi vào phòng ngủ chính, mở tủ quần áo bên phải.
Trước kia Giang Lẫm thường xuyên đến nhà hắn ngủ, nơi này có không ít quần áo của Giang Lẫm, thậm chí ngay cả quần lt cũng có hơn phân nửa, bất quá sau khi xảy ra chuyện đó, quần áo của Giang Lẫm đều bị hắn gói lại để trong vali trong phòng chứa đồ.
Không muốn để cho Giang Lẫm biết mình còn giữ lại đống quần áo kia, Quý Minh Luân lấy áo thun và quần thể thao của mình đặt lên giá để đồ bên cạnh cửa phòng tắm, còn quần lt thì Quý Minh Luân không lấy.
Trong phòng tắm vang lên tiếng nước ào ào, trong khe cửa truyền ra mùi thơm của gỗ đàn hương và tuyết tùng. Hình ảnh và mùi hương này đối với hắn mà nói đã từng vô cùng quen thuộc, nếu như giữa hắn và Giang Lẫm chưa từng xảy ra chuyện đó, hiện tại bọn họ có thể còn thân mật hơn trước kia.
Đàn hương là loại cây có nguồn gốc thuần Đông Nam Á có xuất xứ vùng Nam Ấn Độ. Tinh dầu gỗ đàn thuộc vào nhóm hương gỗ phương Đông với mùi hương có đặc trưng đậm vị kem sữa, ngọt, ấm và balsamic. Mùi hương gỗ đàn hương mang lại cảm giác mạnh mẽ và dày dặn
Gỗ tuyết tùng có mùi vị cay nhẹ, hơi hướng Santal và mùi thông
Trở lại phòng bếp nhìn trứng gà trong nồi, Quý Minh Luân lại mở tủ lạnh, lấy một hộp sủi cảo tôm bỏ vào nồi hấp, sau đó đặt sữa nóng và trứng luộc lên bàn.
Đồng hồ trên tường chỉ mười một giờ rưỡi, hắn nhắn tin cho Tô Nghiễn: "Cậu hạ sốt chưa?"
Sức đề kháng của Tô Nghiễn không tốt, y dễ bị sốt, mấy ngày nay đối tượng Kỷ Kiền của y lại đi công tác không có ở đây, Quý Minh Luân sẽ thay Kỷ Kiền chăm sóc y.
Vài phút sau khi tin nhắn được gửi đi, Tô Nghiễn gọi lại.
"Hạ rồi nhưng đói quá. Anh có nhà không? Chúng ta ra ngoài ăn thịt nướng đi. "
Quay đầu lại nhìn về phía phòng tắm, Quý Minh Luân nói: "Tối nay không được, cậu không được ăn đồ ăn có nhiều dầu mỡ, nấu chút sủi cảo ăn đi. "
"Kỷ Kiền không có ở đây, không ấy anh chịu cực một chút qua đây giúp tôi nấu đi."
Tô Nghiễn cũng là người không biết nấu ăn, nếu như không phải Giang Lẫm ở chỗ này, Quý Minh Luân sẽ đi qua giúp y.
"Hiện tại không tiện, tôi nấu xong bưng qua cho cậu."
"Được rồi, vậy anh nấu nhân gì?" Tô Nghiễn cắn ngón tay nói, "Tôi không ăn tỏi và dưa chuột đâu, có loại nào nhân toàn là thịt bò không? "
Đi vào phòng bếp, Quý Minh Luân từ ngăn dưới tủ lạnh lấy ra một túi sủi cảo thịt lợn kim chi, dùng tai và vai kẹp điện thoại di động, vừa tháo bao bì vừa chửi bới y: "Cậu thật sự coi tôi là cửa hàng bán đồ ăn đa năng à, còn chỉ định nhân bánh. Chỗ tôi chỉ có nhân thịt lợn kim chi, nếu cậu không thích ăn tôi sẽ không làm. "
Tô Nghiễn "chậc" một tiếng: "Được rồi, cái đó là được rồi. "
Quý Minh Luân bảo y chờ, quay đầu lại đảo bếp lấy đồ, nhìn thấy Giang Lẫm đã ra khỏi phòng tắm đang đứng ở phòng khách nhìn mình.
Hắn nói gì đó vào điện thoại rồi cúp máy, hắn buông điện thoại xuống, làm như không có việc gì xảy ra tiếp tục nấu ăn.
Tầm mắt Giang Lẫm từ bóng lưng của hắn di chuyển đến bàn ăn bên phải, nhìn trứng gà và sữa trên bàn, trong đầu lại nghĩ đến cuộc điện thoại vừa rồi.
Cách nói chuyện của Quý Minh Luân và đối phương cực kỳ giống cách cãi nhau trước kia của cậu và hắn, chẳng lẽ trong một năm cậu rời đi, Quý Minh Luân thật sự thích người khác rồi sao?
Đổ sủi cảo vào nồi, Quý Minh Luân xoay người lần nữa thì phát hiện Giang Lẫm vẫn đứng bất động tại chỗ, liền nhắc nhở: "Ngồi ăn mấy cái đó trước đi, sủi cảo tôm và cháo còn phải chờ một chút. "
Thêm nước vào nồi, Quý Minh Luân dùng thìa múc sủi cảo thịt lợn kim chi vào đĩa, tiếp theo mở nồi hấp bên cạnh, gắp sủi cảo tôm đã hấp ra, đặt lên bàn ăn.
Giang Lẫm đã ngồi xuống bàn, cậu uống nửa ly sữa, đang lột vỏ trứng gà. Quý Minh Luân đặt sủi cảo tôm xong trở lại phòng bếp, bưng đĩa sủi cảo thịt lợn nóng hổi lên, đi đến cửa đổi giày.
Giang Lẫm đứng lên, giọng điệu có chút sốt ruột hỏi: "Cậu đi đâu vậy? "
Hắn như không nghe thấy tiếng rít chói tai do ghế ma sát với mặt đất, Quý Minh Luân nói một câu "Đi đưa cơm cho hàng xóm" sau đó mở cửa đi ra ngoài.
(Quan hệ giữa Quý Minh Luân và Tô Nghiễn là bạn tốt, sau này sẽ giải thích kĩ)