Q – UYỂN ƯỚC – CHƯƠNG : PHONG TUYẾT
Editor: Luna Huang
Đao phong sắc bén, gào thét chém xuống, nguy cơ sinh tử gần ngay trước mắt…
Nhưng ở trong sát na này, Cố Thất Tuyệt nhìn như không chỗ tránh được, lại vẫn đang hữu khí vô lực nằm trên ghế nằm, mạn điều tư lý giơ tay lên ——
“Uyển Ước, đến ~”
Không ai biết Uyển Ước là có ý gì, chỉ là trong chớp nhoáng này, Ngọc La nữ quân đang muốn phấn đấu quên mình xông lên, đột nhiên không tự chủ được bị kiềm hãm, cảm thấy trước ngực hơi phát nhiệt.
Không có dấu hiệu nào, túi đựng đồ thiếp thân của nàng, đột nhiên vào thời khắc này tự động mở, một cây ngọc trâm phượng vũ kim ti, đột nhiên từ trong túi đựng đồ này tự động trôi.
“Đây, đây là?” Ngọc La nữ quân lấy làm kinh hãi, “Đây là ngày hôm nay mua được…”
Không còn kịp suy tư nữa, ngay trong nháy mắt này, ngọc trâm phượng vũ kim ti đột nhiên run lên, mực quang nhàn nhạt từ trong ngọc trâm tràn ngập ra, dường như mặt hồ sóng gợn, trong mặt trời chói chang nhộn nhạo, bao phủ không gian phương viên mấy trăm trượng.
Bị mực quang ba văn này bao phủ, vô luận là Huyết Đao cùng vực ngoại thực ma chính cuồng bạo vọt tới, hay là tu chân giả phấn đấu quên mình tới cứu viện, tất cả đều trong nháy mắt cổ quái đình chỉ.
Mà trong ánh mắt kinh ngạc của bọn hắn, trong mực quang ba văn khuếch tán, đột nhiên truyền đến tiếng ngâm xướng nhẹ nhàng, mang theo vài phần uyển chuyển ôn nhu, dường như tiểu mỹ nhân nhu hòa, chính đàn làn điệu tỳ bà, ở trên hư không ngâm khẽ cạn xướng ——
“Thiên thượng phi quỳnh, hoa cánh hướng, nhân gian tình bạc. Hoàn hựu khoa, ngọc long quy khứ, vạn hoa diêu lạc…”
“Là ai?” Vẻ mặt tàn bạo Huyết Đao ngẩng đầu, nhìn phía mực quang nhộn nhạo tràn ngập trong hư không, dữ tợn rống giận, “Gia hỏa giả thần giả quỷ, bổn ma sao lại…”
Oanh!
Vọng Thư Uyển
Tiếng rống giận chưa rơi, đại tuyết lông ngỗng gào thét cuồng bạo, chợt bao phủ toàn bộ không gian, vô luận là Huyết Đao cùng vực ngoại thực ma, hay là Ngọc La nữ quân cùng tu chân giả, đều vào giờ khắc này, bị phong tuyết vô cùng vô tận nuốt chửng.
“Quân thượng?” Nhạc Ngũ Âm chỉ cảm thấy thân thể nhẹ một chút, không tự chủ được bay lên trời, chỉ kịp nắm ghế nằm.
“Không có chuyện gì.” Ở bên tai nàng, truyền đến thanh âm bình tĩnh của Cố Thất Tuyệt, “Chúng ta chỉ là, phải đến sân nhà của Uyển Ước…”
Oanh!
Lời còn chưa dứt, đại tuyết lông ngỗng cuồng bạo đã tới, cuốn tất cả mọi người bay lên không, ngay trong ánh mắt kinh ngạc của Nhạc Ngũ Âm, vị trí giữa của đại tuyết lông ngỗng này, dĩ nhiên xuất hiện một chỗ trống thật lớn, mà tất cả mọi người không cách nào khống chế, bay về phía chỗ trống thật lớn này.
“Đây là…” Chỉ kịp nói ra hai chữ, Nhạc Ngũ Âm đã bị chỗ trống này nuốt sống.
Đầu váng mắt hoa, thân thể mất đi cân đối, nàng không biết mình đến cùng lộn bao nhiêu lần trên không trung, chỉ nhớ rõ nắm chặt ghế nằm, thuận tiện ôm lấy tỳ bà ngọc thạch, “A a a, không thể làm hỏng, làm hỏng lại phải tiêu rất nhiều tiền để…”
Chưa kịp nói xong chữ sửa cuối cùng, cuồng phong gào thét đột nhiên đình chỉ, Nhạc Ngũ Âm trên không trung bị kiềm hãm, sỏa hồ hồ chớp chớp mắt, đột nhiên kinh hô một tiếng, trực tiếp té rớt xuống phía dưới.
Phanh, một phần ba giây sau, nàng rơi vào đống đại tuyết nổ lớn, đánh cho tuyết trần bay lên trời, chỉ còn lại có hai cái tay còn lộ bên ngoài đống tuyết, cầm tỳ bà ngọc thạch giơ thật cao.
Mỏi eo đau lưng, nhưng lại cóng đến cả người run run, sau một lát, đợi được nàng khôi phục tri giác, nhanh lên giùng giằng bò ra khỏi đống tuyết lớn, phản ứng đầu tiên chính là hô: “Quân thượng, quân thượng, ngươi không sao chứ?”
“Ta ở đây.” Thanh âm hữu khí vô lực từ bên cạnh truyền đến.
Hai bên trái phải trên mặt tuyết không xa, ghế nằm lật nghiêng tại chỗ, Cố Thất Tuyệt mở rộng tứ chi, trình một hình chữ đại, hữu khí vô lực nằm ở trên tuyết đọng: “Khụ khụ, tuyết rơi thực sự là phiền phức, ta cảm giác lại sắp bị thấm ướt rồi.”
(Luna: Lần đầu tiên thấy ổng mất hình tượng thư sinh nho nhã như vậy luôn, thế nhưng buồn cười thật)
Còn quản cái gì ướt với không ướt nữa chứ, Nhạc Ngũ Âm sửng sốt một hồi, nhanh lên đi cứu viện, trước lật lại ghế nằm, sau đó ôm hắn từ trong đống tuyết ra, thận trọng đặt ở trên ghế nằm, lúc này mới lau đầu đầy mồ hôi, quay đầu ngắm hướng bốn phía.
Đập vào mắt, tất cả đều là một mảnh trắng xóa, phong tuyết gào thét hình như thủy chung không có ngừng, đem toàn bộ thế giới biến thành thế giới băng tuyết, ngân trang làm áo khoác, đại tuyết bay tán loạn, ngay cả sông đều kết băng.
Lạnh quá, vừa rồi còn bận rộn đầu đầy mồ hôi, lúc này Nhạc Ngũ Âm bị bạo phong tuyết thổi tới trước mặt, đột nhiên nhịn không được rùng mình: “Kỳ quái, chúng ta vừa rồi vẫn còn mùa hạ, vì sao đột nhiên…”
“Bởi vì, nơi này là sân nhà của Uyển Ước a.” Cố Thất Tuyệt nằm trên ghế nằm, đã không biết từ đâu lấy trà long tỉnh nóng hôi hổi ra.
“Uyển Ước… Thư linh?” Nhạc Ngũ Âm sỏa hồ hồ trợn to mắt hạnh, sau đó đoạt trước Cố Thất Tuyệt mở miệng, nghiêm túc nói, “Ân, quân thượng ngươi không cần trả lời, phản chính ngươi chắc chắn sẽ không nói cho ta biết, còn sẽ nói ta không học hành chăm chỉ các thể loại.”
Đây là đã có kinh nghiệm phong phú a!
Cố Thất Tuyệt mạn điều tư lý nhấp một hớp trà long tỉnh, lại quay đầu nhìn xung quanh bốn phía, một lát sau, như có điều suy nghĩ giữ cằm: “Xem ra, chúng ta không có sai, Uyển Ước đúng là ở đây.”
Oanh!
Không đợi hắn kịp nói xong, bạo phong tuyết trong hư không, chợt lại có mấy thân ảnh ầm ầm rơi xuống, trọng trọng nện ở trong tuyết đọng, đánh cho tuyết trần cuồng bạo bay lên không.
Ngay sau đó, kèm theo tiếng gầm gừ dữ tợn, mấy con vực ngoại thực ma từ trong tuyết đọng nhảy lên một cái, chờ thấy Cố Thất Tuyệt cùng Nhạc Ngũ Âm cách đó không xa, đột nhiên lộ ra biểu tình hung tàn, hung tợn mãnh xông lại.
“Quân thượng?” Nhạc Ngũ Âm lấy làm kinh hãi.
vongthuuyen.com
“Đừng nhúc nhích.” Cố Thất Tuyệt mạn điều tư lý uống trà long tỉnh.
Đừng nhúc nhích là có ý gì, Nhạc Ngũ Âm ngạc nhiên không nói gì, chỉ là nàng chưa kịp phản ứng, bạo phong tuyết quay chung quanh, chợt trở nên dâng trào cuộn trào mãnh liệt, đem mấy con vực ngoại thực ma đều đánh bay ra ngoài.
Trong sát na, tuyết đọng đầy đất bị cuốn lên không, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được, ngưng tụ thành mấy người nữ tính khắc băng dáng người mạn diệu, mi mục như họa, y phục bay lượn, trong tay đều là cầm song kiếm băng tuyết ngân quang, ngoài thần tình băng lãnh ra, phảng phất như là người thật…
“Ai, đây là?” Vẻ mặt Nhạc Ngũ Âm ngạc nhiên, vô ý thức sờ sờ búp bê vải Cố Thất Tuyệt đầu to trong lòng.
Mấy giây sau, nàng đột nhiên phản ứng kịp, lộ ra dáng tươi cười kinh hỉ: “Nguyên lai là như vậy, quân thượng, ngươi sớm biết rằng ở đây sẽ có viện quân tới giúp chúng ta… Ai ai ai?”
Còn chưa kịp kinh hỉ, cô nương này cũng tự hoa mắt.
Viện quân là không sai, thế nhưng viện quân phương nào thì khó mà nói, trong nháy mắt, mấy mỹ nhân khắc băng song kiếm này, đột nhiên mắt phượng sát khí nghiêm nghị, không nhìn vực ngoại thực ma gần trong gang tấc, ngược lại công qua bên này.
“Nhầm rồi?” Nhạc Ngũ Âm lấy làm kinh hãi, theo bản năng giơ tỳ bà lên chống đối.
Hoàn toàn không để ý nàng, mấy mỹ nhân khắc băng song kiếm này mang theo gió lạnh, từ bên cạnh nàng lược mà qua, song kiếm ngân bạch nổi lên hư ảnh, bị bám phong tuyết gào thét, trực tiếp công hướng… Cố Thất Tuyệt trên ghế nằm.
Tình huống gì, mấy con vực ngoại thực ma cũng không nhịn được hai mặt nhìn nhau, thầm nghĩ đây chẳng lẽ là hậu nhân tộc của ta ẩn núp ở Doanh Châu giới mấy ngàn năm trước sao?
Đừng động có phải hay không, ngay trong nháy mắt này, mấy mỹ nhân khắc băng song kiếm đã đánh tới hai bên trái phải ghế nằm, mắt phượng sát khí lăng nhiên, song kiếm ngân bạch hiện lên hàn quang, lãnh khốc vô tình gào thét chém xuống ——
“Cố… Giết…”
(Luna: chớ nói giống Phong Trần đại nhân nha)