Q – UYỂN ƯỚC – CHƯƠNG : XEM TÂM TÌNH
Editor: Luna Wong
Cướp đầu người là không đạo đức. . .
Nhưng mặc kệ nói như thế nào, bởi vì cuối cùng Bác nhẹ nhàng vừa gõ, Huyết Đao nguyên bản cũng đã sắp hết máu, rốt cục ở trong bạo phong tuyết ầm ầm vỡ vụn, triệt để biến thành băng mảnh vụn.
Lúc này đây, lúc này đây, là thật thắng rồi sao?
Ngọc La nữ quân và các nữ tu vẫn không dám thả lỏng cảnh giác, nhìn chằm chằm vào này khối băng hồi lâu, thẳng đến khối băng cũng bắt đầu từ từ hòa tan, lúc này mới đồng loạt thở một hơi dài nhẹ nhõm, không để ý hình tượng ngồi chồm hỗm trên mặt đất, ngụm lớn thở dốc bình phục thần hồn.
“Hô ~”, Nhạc Ngũ Âm cũng vỗ về ngực, không tự chủ được thở một hơi dài nhẹ nhõm, “Những vực ngoại thiên ma này, hình như càng ngày càng khó đối phó rồi, hoàn hảo quân thượng ngươi đúng lúc cùng vị kia. . . Cẩn thận!”
Không cần nhắc nhở, Cố Thất Tuyệt sớm đã rất sáng suốt nhảy sang bên cạnh, thuận thế né tránh băng kiếm phía sau gào thét chém tới, sau đó tiếp tục chạy trốn.
“Cố Thất Tuyệt, nạp mạng đi!” Mỹ nhân váy xanh đằng đằng sát khí đuổi theo phía sau, ven đường các loại kiếm quang gào thét lóng lánh, “Ngươi đăng đồ tử này, hôm nay, cô nãi nãi sẽ vì trinh tiết của muội muội, chém đầu của ngươi!”
“Nghe ta giải thích đi.” Cố Thất Tuyệt rất chăm chú nhìn đối phương.
Ta không nghe ta không nghe ta không nghe, mỹ nhân váy xanh đằng đằng sát khí đuổi theo, rất có tư thế đuổi Cố Thất Tuyệt tới chân trời góc biển sau đó một kiếm đâm chết!
Hình như, không chuyện gì của chúng ta nữa?
Ngọc La nữ quân các nàng nhìn nghẹn họng nhìn trân trối, chỉ cảm thấy bát quái chi hồn lại bắt đầu thiêu đốt, Nhạc Ngũ Âm nhịn không được thật tò mò mở to hai mắt: “Ách, Bác đại nhân, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
“Nói rất dài dòng.” Bác ở bên cạnh cười híp mắt xem náo nhiệt, nhưng vui vẻ, “Đầu tiên, ta tới giải thích cho các ngươi một chút —— vị đang đuổi giết lão Cố này, là thư linh《 Tống Từ 》.”
“Tống từ sao?” Kỳ thực Nhạc Ngũ Âm đối với Đường thi Tống từ không có nghiên cứu gì.
Ngọc La nữ quân cũng không khá hơn chút nào, bất quá nói như thế nào đi nữa cũng hơi biết một chút, “Đường thi Tống từ sao, hình như là dính liền nhau?”
“Liền nhau?” Nhạc Ngũ Âm đột nhiên phản ứng kịp, “Trách không được, trách không được lúc tiểu thư kia tỷ vừa thức tỉnh, gọi quân thượng là ca ca, là ý nghĩa Đường thi phía trước Tống từ phía sau?”
“Đúng vậy.” Bác rất mau mắn gật đầu, “Lúc Uyển Ước trở thành thư linh, trễ hơn lão Cố yếu mấy trăm năm, cho nên nàng luôn luôn gọi lão Cố là ca ca, rất ôn nhu rất săn sóc.”
“Có phải hay không a? Rất ôn nhu rất săn sóc sao?” Nhạc Ngũ Âm và nữ quân các nàng vẻ mặt cổ quái, nhịn không được rất chỉnh tề quay đầu, nhìn hiện trường truy sát bên kia.
“Đây không phải là Uyển Ước a, ” Giống như là biết các nàng đang suy nghĩ gì, Bác nhìn phía mỹ nhân váy xanh đang đuổi theo Cố Thất Tuyệt, “Đây là tỷ tỷ của Uyển Ước.”
“Ai?” Nhạc Ngũ Âm sỏa hồ hồ mở to hai mắt, cảm thấy đầu óc tốt như càng hôn mê, “Đợi lát, đợi lát, ta có chút theo không kịp tiết tấu của Bác đại nhân ngươi, ý của ngươi là?”
“Ý nghĩa của ta là, Tống từ là hai vị thư linh, thế nhưng dùng chung một thân thể.” Bác rất kiên nhẫn giải thích cho các nàng nghe, “Mọi người đều biết, Tống từ từ trước đến nay chia làm hai đại phái Uyển Ước Hào Phóng, cho nên năm đó Tống từ thư linh đản sinh, dĩ nhiên đồng thời ra đời hai vị, rồi lại rất thần kỳ mượn cùng một cái thân thể.”
“Ách, như vậy cũng được?” Nhạc Ngũ Âm khó có thể tin mở to hai mắt.
“Đúng vậy, chúng ta khi đó cũng có chút kinh ngạc.” Bác như có điều suy nghĩ ngẩng đầu, như là đang nhớ lại chuyện cũ, “Nhớ kỹ lúc đó Tử Viết nói, vì phân chia, phải đặt cho các nàng mỗi người một cái tên, cho nên một người tên là Tống Uyển Ước, một người tên là Tống Hào Phóng. . .”
“Phốc ~” Nhạc Ngũ Âm nhịn không được biến thành người hình suối phun, “Khụ khụ khụ, Tử Viết đại nhân đây là có bao nhiêu không phụ trách, Tống Uyển Ước thì hoàn hảo, thật là dễ nghe, Tống Hào Phóng là cái gì quỷ, đây rõ ràng là tên của nam nhân mà.”
Vọng Thư Uyển.com
“Không cần để ý những chi tiết này.” Bác rất mau mắn trả lời, “Hào Phóng là tỷ tỷ, Uyển Ước là muội muội, cảm tình của hai người bọn họ đặc biệt tốt, thay phiên sử dụng cùng một cái thân thể, có thương có lượng, chính là thái độ đối với lão Cố. . .”
“Đúng nga.” Nói đến đây, Nhạc Ngũ Âm cũng rất kỳ quái, “Nếu, Uyển Ước và Hào Phóng đều là muội muội của quân thượng, vì sao một ôn nhu săn sóc một đằng đằng sát khí?”
“Bởi vì lão Cố ngủ với Uyển Ước a.” Bác nghiêm trang trả lời.
“Phốc ~” Nhạc Ngũ Âm lại phun một lần, kinh đến tỳ bà đều rớt, “Ngủ, ngủ, là cái ngủ mà ta hiểu kia sao?”
“Dĩ nhiên không phải, ngươi cảm thấy loại người không hiểu phong tình như lão Cố này, sẽ đi chủ động ngủ với muội tử sao?” Bác rất cảm khái thở dài, “Kỳ thực là như vậy, có một năm trung thu trăng tròn, tất cả mọi người rất vui vẻ, Uyển Ước niệm một bài 《 Thủy Điều Ca Đầu 》, lại uống mấy bình rượu nước mực. . .”
“Sau đó?”
“Sau đó, chờ nàng khi tỉnh ngủ, không biết xảy ra chuyện gì, đã phát hiện mình và lão Cố ngủ ở trên một cái giường. . . Ách, đều mặc y phục, cái gì cũng chưa từng làm.”
“Hô ~” Nhạc Ngũ Âm nghe thế, nhịn không được thở phào một cái, có loại cảm giác kỳ quái như trút được gánh nặng, “Đó chính là nói, mọi người chính là uống nhiều rồi, không cẩn thận ngủ chung?”
“Đúng vậy.” Bác rất nghiêm túc gật đầu, “Vấn đề là, Hào Phóng không cho là như vậy, khi đó nàng vừa tiếp quản thân thể của Uyển Ước, vừa tỉnh lại, vừa mở mắt, đã phát hiện mình ngủ ở bên cạnh lão Cố. . .”
Được rồi, không cần nói!
Nhạc Ngũ Âm rất im lặng ngẩng đầu nhìn trời, thầm nghĩ trách không được vị Hào Phóng đại nhân này mỗi lần truy sát quân thượng, cũng sẽ hô vì trinh tiết của muội muội. . . Ân, trên lý thuyết mà nói, đây cũng là trinh tiết của nàng mới đúng.
“Không có việc gì, phản chính bọn họ đều truy sát biết bao năm.” Bác không thèm để ý chút nào quay đầu, nhìn tràng diện truy sát bên kia, “Ân, có đôi khi Phong Trần cũng sẽ cùng truy sát, sau đó hai người cùng nhau đuổi theo lão Cố. . .”
Có phải hay không a, Nhạc Ngũ Âm yên lặng tưởng tượng cái loại tình cảnh này một chút, đột nhiên cảm thấy quân thượng có thể sống đến bây giờ, cũng thật không dễ dàng.
“Chờ một chút, bổn quân còn có một vấn đề.” Ngọc La nữ quân nghe đến nơi này, rốt cục nhịn không được ngắt lời nói, “Rất kỳ quái, hình như bổn quân thấy vị Uyển Ước đại nhân này, luôn sẽ có một loại rất. . .”
Vọng Thư Uyển.com
“Cảm giác rất quen thuộc, đúng không?” Bác cười tủm tỉm nhìn nàng, “Rất bình thường, ngươi thừa kế bộ phận huyết mạch thượng cổ lửa hoàng, mà tiểu Hỏa miêu. . . Ân, chính là thượng cổ lửa hoàng các ngươi nói, năm đó là sủng vật Uyển Ước nuôi a.”
“Sủng vật?” Ngọc La nữ quân nghẹn họng nhìn trân trối.
“Cũng không hoàn toàn là sủng vật.” Bác suy nghĩ một chút tiếp tục nói, “Uyển Ước rất tốt với tiểu Hỏa miêu, còn dạy nó học Tống từ, thế nhưng nàng không thời giờ gì, nên bình thường sẽ để lão Cố hỗ trợ sửa bài tập.”
“Phốc ~” Nhạc Ngũ Âm lại phun một lần, vẻ mặt cổ quái nhìn Ngọc La nữ quân, “Cho nên nói, cho nên nữ quân đại nhân mỗi lần thấy quân thượng, sẽ rất tự giác làm bài tập, cũng là bởi vì. . .”
“Đúng vậy.” Bác rất nghiêm túc trả lời, “Lão Cố chính là người năm đó dạy tiểu Hỏa miêu làm bài tập, tổng kết ra phương pháp trọn vẹn, nên hiện tại mới dùng ở trên người Ngũ Âm ngươi. . . Nói như vậy, Ngũ Âm ngươi còn phải cảm tạ tiểu Hỏa miêu nữa đó.”
Đừng nói nữa, Nhạc Ngũ Âm đã mục trừng khẩu ngốc, bên cạnh Ngọc La nữ quân cũng là mục trừng khẩu ngốc, một đoàn nữ tu càng hai mặt nhìn nhau, ách, thế giới này thật đúng là nhỏ, nguyên lai mọi người đã từng có giao tình cùng nhau làm bài tập.
“Được rồi, nói.” Bác rất vui vẻ nói bát quái, xoa xoa đầu của ba tiểu la lỵ, “Ta vừa bị Uyển Ước gọi tới, ném hết những người tu chân gia ở cánh đồng tuyết, phải tìm bọn họ trở về, rời mới cùng nhau rời khỏi nơi này.”
Nga nga nga, Nhạc Ngũ Âm nhanh chóng ôm lấy tỳ bà, nhưng theo chân Bác đi một hồi mà, rồi lại nhịn không được quay đầu, nhìn Cố Thất Tuyệt còn đang bị đuổi giết bên kia——
“Ách, Bác đại nhân, chúng ta không cần phải xen vào sao?”
“Không có việc gì, chờ Uyển Ước trở về nắm thân thể trong tay, là được.”
“Đúng, đúng rồi, vậy lúc nào nàng mới trở về?”
“Xem tâm tình. . .”
“Ai?”
“Có đôi khi vài ngày, có đôi khi mấy trăm năm.”
“. . . ? ? ?”