Q – KINH VĂN – CHƯƠNG : OAI CỦA PHONG HỔ
Dịch giả: Luna Wong
Trước ngày hôm nay, Nhạc Ngũ Âm tuyệt không tin, lực lượng của một cá nhân, có thể chiến thắng thiên quân vạn mã. . .
Nhưng sau ngày hôm nay, nàng phải thừa nhận, một người một ngựa trước mắt này, quả thật có thể làm được. . .
Dưới hư không, trong ánh lửa, cuồng phong mang tất cả!
Bộc phát ra lửa cháy mạnh sôi trà, một người một ngựa thế như sấm sét, hung mãnh đụng vào trong ma triều tà cốt, hơn trăm bộ xương khô bạch cốt văng tung tóe tan rã, căn bản vô pháp ngăn cản lực đánh cuồng bạo này.
Nhưng, chung quy số lượng bộ xương khô tà cốt quá nhiều!
Từ trong hư không quan sát xuống, ma triều bạch cốt mênh mông cuộn trào mãnh liệt, chỉ xuất hiện một chỗ hổng nhỏ, ngay trong nháy mắt cấp tốc khép lại, bộ xương khô tà cốt vô cùng vô tận, dường như nộ hải triều dâng, từ bốn phía cuộn trào mãnh liệt cuốn tới.
Mà Phong Hổ tứ cố vô thân, tựa như một khối đá ngầm xích sắc trong nộ trào, trong nháy đã bị triệt để nuốt chửng, đến lửa cháy mạnh sôi trào đều nhìn không thấy, tiêu thất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
“Phong Hổ đại nhân?” Đột nhiên Nhạc Ngũ Âm cực kỳ lo lắng.
“Không có việc gì.” Cố Thất Tuyệt rất bình tĩnh trả lời, rồi lại nhìn phía bên cạnh.
Ở bên cạnh bọn họ, Minh Kính nhắm mắt đi trước mắt điếc tai ngơ, dường như đã hoàn toàn cách ly ngoại giới, tăng bào trắng thuần đón gió lay động, phật quang kim sắc không ngừng tràn đầy, hối nhập vào trong《 Kim Cang Kinh 》hắn cầm trên tay.
Chỉ là, trong chớp nhoáng này, phảng phất nhận thấy được dị động phía trước, tiếng tụng kinh của Minh Kính, đột nhiên xuất hiện đình trệ khó có thể phát giác.
Ầm!
Trong ma triều tà cốt cuồng bạo cuộn trào mãnh liệt, một đạo hỏa quang xích sắc, chợt phóng lên cao!
Bộ xương khô tà cốt đang chen chúc mà đến, tựa như đá vụn bị nham thạch nóng chảy trùng kích đánh trúng, dường như mưa sa ầm ầm rơi, hỏa quang kia vẫn đang cuồng bạo lan tràn cuộn trào mãnh liệt, mang theo nhiệt độ cao khó có thể tin, đốt bộ xương khô tà cốt chung quanh thành tro tẫn.
Nhạc Ngũ Âm khó có thể tin ngẩng đầu lên, nhìn thân ảnh mơ hồ trong ma triều tà cốt, chợt thốt ra: “Đó là. . . Phong Hổ đại nhân?”
Đúng vậy!
Giờ này khắc này, thân ảnh của một người một ngựa xơ xác tiêu điều, đang từ trong ánh lửa phóng lên cao chậm rãi đi ra, lửa cháy mạnh mênh mông cuộn trào mãnh liệt, hội tụ ở phía sau Phong Hổ, trong hư không, cấu thành ảo giác của một con mãnh hổ thật lớn dữ tợn rít gào, bộc phát ra tiếng gầm gừ cùng hung cực ác!
Trong tiếng gầm gừ của mãnh hổ, vị võ tướng đầy mặt vặn vẹo tàn bạo này, không ôn hòa như thường ngày chút nào, trong đôi mắt thiêu đốt lửa giết chóc cháy mạnh, rồi lại không mang theo bất kỳ cảm tình gì, chậm rãi quay đầu dò xét bốn phía, lạnh lùng đánh giá bộ xương khô tà cốt hơn trăm hơn nghìn.
Điên cuồng đến mức tận cùng, đó là băng lãnh!
Bị ánh mắt lạnh lùng của hắn nhìn chăm chú, bộ xương khô tà cốt gào thét dĩ nhiên lặng ngắt như tờ, có mấy con khẽ run, trong thần hồn không trọn vẹn dĩ nhiên hiện ra tâm tình sợ hãi, không tự chủ được lảo đảo lui về phía sau.
Nhưng, đã không có chút ý nghĩa nào!
Trong sát na, ảo giác mãnh hổ trong hư không, chợt sấm sét rống giận!
Phong Hổ xé nát lý trí, chợt xách động chiến mã, cuồng bạo đụng vào trong ma triều tà cốt, tiếng gầm gừ rung động cánh đồng hoang vu, phương thiên họa kích quét ngang mà qua, bị bám lửa cháy mạnh vô cùng vô tận sôi trào , đánh cho mấy trăm con tà cốt bay lên trời!
Đây là thần uy bực nào!
Đây là tàn bạo bực nào!
Đây là bễ nghễ thiên hạ bực nào!
Dưới bầu trời cao, ma triều tà cốt ầm ầm vỡ vụn, trong chiến trận, lửa cháy mạnh sôi trào đấu đá lung tung, nơi đi qua, mỗi một bước bước ra, thì có mấy trăm bộ xương khô tà cốt ầm ầm vỡ vụn, không người có thể ngăn, cũng không có người dám ngăn.
Trước mặt sát khí tàn bạo như vậy, coi như là vực ngoại thiên ma hung mãnh hơn nữa cũng sẽ sinh lòng sợ hãi, huống chi là những ma vật tà cốt chỉ có tàn hồn này, chỉ một lát sau, trong chiến trận đã có mấy con tà cốt hét lên một tiếng, bỗng nhiên xoay người bỏ chạy.
Có chúng nó đi đầu, toàn bộ ma triều tà cốt nhất thời văng tung tóe tán loạn, bộ xương khô tà cốt tất cả đều ầm ầm tản ra, nhường ra con đường đi thông đỉnh núi núi.
Nhưng giờ này khắc này, hai mắt của Phong Hổ đỏ bừng, sớm đã rơi vào trong điên cuồng, vẫn đang giục ngựa gào thét chạy vội, tiếp tục truy sát những bộ xương khô tà cốt chạy tứ tán kia, dần dần tiêu thất ở trên cánh đồng hoang vu. . .
“Phong Hổ đại nhân!” Nhạc Ngũ Âm nhịn không được cao giọng hô.
“Vô dụng, hắn hiện tại cái gì cũng nghe không được.” Cố Thất Tuyệt nghiêm túc nói, “Trên thực tế, nếu như hắn có thể nghe được, có thể vấn đề sẽ lớn hơn nữa.”
“Ách, nói cũng phải. . .” Nhạc Ngũ Âm ngẩn người, chờ nghĩ đến Phong Hổ chẳng phân biệt được địch ta giết trở về, nhất thời rùng mình.
Trái lại lúc này, theo những bộ xương khô tà cốt chạy tứ tán, núi cao phía trước không còn ngăn cản, cuồng phong giữa núi gào thét, vết rách trên đỉnh núi thật lớn ma khí cuộn trào mãnh liệt, dường như đang chờ đợi bọn họ đến.
Trong ánh lửa mờ tối, Minh Kính vẫn như cũ nhắm mắt tụng kinh, tăng bào đón gió rung động, từng bước một đi về phía trước, phật quang kim sắc lúc này đã đại thịnh, rung động nhộn nhạo bao phủ bốn phía. . .
Nhạc Ngũ Âm mở to hai mắt, nhìn Minh kính chậm rãi đi qua cánh đồng hoang vu, thẳng đến hắn một bước bước lên thềm đá của núi cao, rốt cục thở một hơi dài nhẹ nhõm.
“Đây chỉ là bắt đầu.” Giống như là biết nàng đang suy nghĩ gì, Cố Thất Tuyệt rất bình tĩnh trả lời, đồng thời như có điều suy nghĩ khẽ ngẩng đầu.
“Cái gì?” Nhạc Ngũ Âm ngạc nhiên quay đầu, theo tầm mắt của hắn nhìn lại.
Chỉ một cái chớp mắt qua đi, nàng liền hiểu ý của Cố Thất Tuyệt, ở giờ này khắc này, không tự chủ được thốt ra: “Công thành cổ ma, chúng nó dĩ nhiên đuổi tới. . . Chờ một chút, kia là ai?”
Đúng vậy, ở trong sương mù dày đặc của cánh đồng hoang vu, tiếng oanh minh cuồng bạo lần thứ hai vang lên!
Mấy con công thành cổ ma từng bị bỏ qua, đang ở trong ánh lửa bộc lộ ra thân thể thật lớn, gầm thét hung mãnh chạy vội mà đến, chấn đến cánh đồng hoang vu ầm ầm rung động, thoáng qua cũng đã tiếp cận.
Nhưng đây không phải chỗ để Nhạc Ngũ Âm kinh ngạc, chân chính để cho nàng kinh ngạc, là con công thành cổ ma ngồi ở trên sọ đầu kia, cúi đầu chuyên chú nhìn đao phong, thoạt nhìn có chút quỷ dị như ma tướng bạch cốt . . .
Chẳng biết lúc nào, hỏa quang trong hư không đang hóa thành hỏa tinh đầy trời, dường như nhẹ nhàng, theo gió dương dương sái sái rơi xuống.
Tại trong hỏa tinh lóng lánh, ma tướng bạch cốt ngồi trên sọ đầu của cổ ma kia, cả người đều bao phủ ở trong áo giáp đen kịt, đồng thời thủy chung hơi cúi đầu, nhìn chuôi đao phong xích hồng sắc trên đầu gối bản thân, vẫn duy trì trầm mặc. . .
Chỉ là, tựa như cảm ứng được sát khí tàn bạo trong lòng nó, chuôi đao phong đỏ đậm kia dĩ nhiên trong nháy mắt này, bén nhọn run rẩy khinh minh đứng lên, chỉ là sóng gợn đao khí bộc phát ra trên đao phong, đã đánh cho nham thạch phụ cận nát bấy.
“Đây là, đây là. . .” Nhạc Ngũ Âm nhìn ma tướng bạch cốt trước mắt, đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút hốt hoảng.
Không biết vì sao, trước mắt con vực ngoại thiên ma này, cho nàng cảm giác, hoàn toàn bất đồng so với những vực ngoại thiên ma trước kia, rất khó dùng lời nói mà hình dung được, nhưng chính là cảm thấy, chính là cảm thấy. . .
“Càng đáng sợ hơn, phải không?” Giống như là biết nàng đang suy nghĩ gì, ma tướng bạch cốt đang lặng lẽ nhìn đao phong đỏ đậm, đột nhiên ngẩng đầu.
Hỏa tinh mờ tối, chiếu sáng khuôn mặt nó giấu ở dưới áo giáp, đó là một gương mặt nửa là huyết nhục nửa là bạch cốt, mắt lóng lánh quang mang hồng sắc, tựa như mãnh thú ẩn dấu trong bóng đêm. . .
Nhưng rất nhanh, ma tướng bạch cốt xa lạ kia, ve đao phong đỏ đậm, cho thấy dáng tươi cười, đồng thời chậm rãi quay đầu, đem ánh mắt tràn ngập hứng thú, rơi vào trên người của Cố Thất Tuyệt ——
“Cố Thất Tuyệt? Mấy ngàn năm trước, bổn ma bỏ qua cơ hội giao phong với ngươi, nhưng hôm nay, lại rốt cục có thể ngươi, hoặc sẽ bị ngươi . . .”
(Luna: Không hiểu sau tới giờ khắc này rất thích phong thái của bạn ma tướng)