Thư Linh Ký

chương 297: 296 trong thiên ma giới

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Q – MINH NGUYỆT – CHƯƠNG: : TRONG THIÊN MA GIỚI

Dịch giả: Luna Wong – CN mình bận rồi không biết về đến nhà còn tinh thần ngồi trước laptop không nên T up chương trước hen. Dao này mình nghĩ thông suốt rồi nên tự kinh doanh luôn vì thế có nhiều thời gian hơn sẽ không trễ chương của mọi người đâu nè.

Phanh!

Từ giữa không trung, mất đi cân đối ngã xuống, Nhạc Ngũ Âm chỉ cảm thấy choáng váng đầu hoa mắt, phía sau lưng đánh lên mặt đất cứng rắn như nham thạch vậy, chỉ cảm thấy xương cột sống đều sắp gãy.

Trái lại theo sát phía sau, Cố Thất Tuyệt từ trên trời giáng xuống, giống như là tự mang theo hướng phát triển, rất chính xác lọt vào trong ngực nàng, dùng thân thể mềm mại của nàng làm đồ giảm xóc, bình an vô sự rơi xuống đất.

Được rồi, nếu như đổi ở bình thường, Nhạc Ngũ Âm không thể thiếu phải xấu hổ, bất quá lúc này, nàng đâu còn bất chấp cái này, trước tiên khởi động nửa người trên, đầy mặt kinh ngạc ngắm hướng bốn phía ——

Nơi đập vào mắt, là cánh đồng hoang vu đen kịt vô biên vô tận, khắp nơi đều là lưu lại cái hố lớn sau khi khoáng sản bị đào móc hết, trong vòng tầm mắt ngay cả cây cối đều cực kỳ hiếm thấy, chớ đừng nói chi là sinh linh, tựa như nơi hoang vu bị vứt bỏ.

Mà nếu như ngẩng đầu nhìn lại, cũng có thể phát hiện thế giới này trong hư không, không có nhật nguyệt tinh thần, chỉ có ma khí mênh mông cuộn trào mãnh liệt hội tụ thành mây đen, bao phủ toàn bộ cánh đồng hoang vu, để người có một loại cảm giác đè nén cực độ, phảng phất đến thần hồn đều bị áp bách.

Trên thực tế, ở trên cái thế giới này, ánh sáng duy nhất, đến từ chính ngọn núi chọc trời sừng sững ở trong cánh đồng hoang vu!

Đó là một ngọn núi nguy nga hầu như nối liền hư không và cánh đồng hoang vu, hoàn toàn do nham thạch lởm chởm đen kịt cấu thành, không có một ngọn cỏ không có bất kỳ động thực vật nào, rồi lại dường như tự có sinh mệnh vậy, cách mỗi một đoạn thời gian sẽ phóng xuất ánh sáng màu đỏ, miễn cưỡng chiếu sáng toàn bộ cánh đồng hoang vu. . .

Không biết vì sao, khi Nhạc Ngũ Âm ngẩng đầu, nhìn phía ngọn núi chọc trời đá lởm chởm đen kịt kia thì, đột nhiên cảm thấy ngực bị lực lượng vô hình đánh trúng, cả người đều không tự chủ được lảo đảo lay động, ngay cả đường nhìn đều trở nên mơ hồ: “Quân thượng, đây, nơi này là. . .”

“Ngươi nên có đáp án.” Cố Thất Tuyệt hữu khí vô lực đứng dậy, nhìn bốn phía cánh đồng hoang vu mang mang không hề có sinh cơ, “Nơi đây, chính là chỗ ở của ma quân. . . Đi!”

Lời còn chưa dứt, hắn đột nhiên nắm Nhạc Ngũ Âm lên, không chút do dự thoát đi, tuy rằng ngay cả hắn cũng không biết nên đào tẩu đi đâu.

Nhưng cách làm này, chứng minh cực kỳ sáng suốt, chỉ sau một cái chớp mắt, tiếng gầm gừ dữ tợn của vực ngoại thiên ma, từ bốn phương tám hướng ầm ầm truyền đến!

Nhạc Ngũ Âm bị Cố Thất Tuyệt cầm lấy, ở trong cuồn cuộn quay đầu lại nhìn lại, liền thấy cái vị trí bọn họ vừa ở kia, đang có trên vạn con vực ngoại thiên ma chen chúc mà đến, dường như bầy kiến đen kịt thật lớn cuồng bạo, đủ để nuốt chửng bất luận sinh linh gì ngăn trở ở trước mặt chúng nó.

Mao cốt tủng nhiên, tưởng tượng kết cục nếu vừa rồi nếu như không có đào tẩu, Nhạc Ngũ Âm không khỏi sợ nổi da gà, rung giọng nói: “Quân thượng, chúng ta còn có thể. . . Còn có thể chạy ra khỏi Thiên Ma giới không?”

“Không biết.” Cố Thất Tuyệt nghiêm trang trả lời, “Nhưng bổn quân biết, nếu như hiện tại chúng ta dừng lại, ngay cả cơ hội chạy đi cũng không có.”

Đúng vậy, trên cánh đồng hoang vu đen kịt không có bất kỳ vật ngăn trở gì, những vực ngoại thiên ma kia sau khi vồ hụt, lập tức trông thấy hai thân ảnh bỏ chạy ở phía xa, nhất thời dữ tợn gào thét, giống như thủy triều cuộn trào mãnh liệt mà đến.

Có thể nói cái gì, Nhạc Ngũ Âm mao cốt tủng nhiên, chỉ có thể theo Cố Thất Tuyệt điên cuồng chạy trốn, cho dù hoàn toàn không biết chạy trốn như vậy có ý nghĩa gì.

Sau lưng bọn họ, ngàn vạn vực ngoại thiên ma theo đuổi không bỏ, răng nanh trắng hếu dường như tùng lâm dày đặc, lóng quang mang lánh lạnh như băng trí mạng, vô số đôi mắt đỏ bừng như mãnh thú, hội tụ thành một biển lửa để thần hồn của kẻ khác rung động . . .

Không chỉ có như vậy, ở bốn phía cánh đồng hoang vu đen kịt, khắp nơi đều ở truyền đến tiếng gào thét dữ tợn của thiên ma, trong sương mù dày đặc phảng phất có vô số vực ngoại thiên ma đang nghe tin chạy tới, một khi bị chúng nó vây quanh, cho dù là Cố Thất Tuyệt cũng sẽ bị triệt để xé nát.

“Chúng ta, chúng ta nên làm như thế nào?” Nhạc Ngũ Âm thực sự không muốn nói lời tiêu cực, nhưng giờ này khắc này, nàng thật có chút rơi vào tuyệt vọng.

Không trả lời, Cố Thất Tuyệt chỉ tiếp tục mang theo nàng trốn chết, không có mục tiêu, không có phương hướng, chỉ có không ngừng chạy trốn, thẳng đến hao hết linh lực, bị những vực ngoại thiên ma đuổi kịp. . .

“Cho nên nói, dư ba vừa rồi, chính là ma quân ở sau chuẩn bị.” Nhạc Ngũ Âm đã chạy nhanh hơn sắp thở không được nữa, “Hồn đạm kia, kỳ thực đã sớm tính toán, muốn cuốn chúng ta vào trong Thiên Ma giới, mà nơi này chính là sân nhà của hắn.”

“Rất chính xác.” Cố Thất Tuyệt rất bình tĩnh trả lời, rồi lại như có điều suy nghĩ ngẩng đầu, nhìn phía ngọn núi nguy nga đen kịt phương xa.

Giờ khắc này, ngọn núi đen kịt chợt rung động, một con độc nhãn đỏ bừng như máu, chợt xuất hiện ở đỉnh núi, bộc phát ra quang mang đỏ đậm cuộn trào mãnh liệt mênh mông, dường như đèn pha quét ngang toàn bộ cánh đồng hoang vu.

Hầu như ở đồng thời, ma uy cuồng bạo để kẻ khác mao cốt tủng nhiên, dường như cơn lốc mang tất cả mà qua, tiếng gầm gừ điên cuồng của mấy trăm vị ma tướng, phảng phất sấm sét nổ vang, chấn đến toàn bộ cánh đồng hoang vu đều lay động——

“Mệnh lệnh của vương, thiên ma bắt được thư linh kia, có thể làm tiền cấm vệ trước trướng!”

Ầm ầm một tiếng, phảng phất bị mê hoặc thật lớn này hấp dẫn, tiếng gào thét từ tứ phương của cánh đồng hoang vu truyền đến càng thêm điên cuồng, trong sương mù dày đặc hắc ám cuộn trào mãnh liệt, tựa hồ đang có càng ngày càng nhiều vực ngoại thiên ma đuổi tới. . .

“Chúng ta nên làm như thế nào?” Nhạc Ngũ Âm triệt để rơi vào tuyệt vọng.

“Chạy. . .” Cố Thất Tuyệt vẫn như cũ rất bình tĩnh, “Chúng ta cũng không phải hoàn toàn không có cơ hội, còn nhớ rõ mực quang vừa nãy kia không?”

“Mực quang?” Nhạc Ngũ Âm ngẩn người, đột nhiên nhớ tới vừa rồi ở trong vòng xoáy, có một đạo mực quang đột nhiên xuất hiện, “Chờ một chút, quân thượng ý của ngươi là, đạo mực quang kia là. . .”

“Không biết.” Câu trả lời của Cố Thất Tuyệt luôn luôn thành thực như thế, nhưng ở lúc Nhạc Ngũ Âm nhịn không được lảo đảo, hắn lại bình tĩnh hồi đáp, “Nhưng nếu như nhớ không lầm, mực quang đến từ cái hướng kia, cho nên. . . Chúng ta vẫn là nên chạy tới đó.”

Được rồi, mặc kệ đúng hay không, bây giờ cũng không có bất kỳ biện pháp nào nữa, Nhạc Ngũ Âm chỉ có thể cắn răng chạy theo hắn, rồi lại nhịn không được hỏi: “Quân thượng, ngươi nói lúc này, Phong Hổ đại nhân và Phong Trần đại nhân bọn họ, có phải đang nghĩ cách tới cứu chúng ta hay không?”

“Đó là một hy vọng khác của chúng ta.” Cố Thất Tuyệt như có điều suy nghĩ ngẩng đầu, nhìn phía hư không bị ma khí bao phủ kia.

Giờ khắc này, tựa như có cảm ứng, trong tiểu thế giới cách kết giới, trên phế tích đổ nát, Lý Phong Trần đồng dạng hờ hững ngẩng đầu lên, mặt không thay đổi nhìn phía hư không.

“Chúng ta cần phải đi về tìm Tử Viết các nàng.” Phong Hổ cầm phương thiên họa kích, trầm giọng nói, “Đây cũng không phải là chuyện chúng ta có thể giải quyết.”

“Đại lão gia, đại lão gia còn có thể trở về không?” Mấy trăm vị giấy Tuyên Thành tiểu tỷ tỷ đều đã lệ quang dịu dàng.

Không nói gì, Lý Phong Trần vẫn như cũ mặt không thay đổi nhìn hư không, thẳng đến cực kỳ lâu sau, lúc này hắn mới bình tĩnh xoay người, thần tình hờ hững rời đi.

Cẩm bào theo gió lay động, thương bạch như tuyết, tựa hồ cũng không có bất kỳ tâm tình ba động gì, chỉ là, ngay trong nháy mắt hắn đi vào sương mù dày đặc nhàn nhạt, kiếm khí vô cùng kia lại chợt bạo phát, dường như bão tố vậy, đánh cho tất cả nham thạch chung quanh đều nát bấy. . .

Cuồng phong gào thét, theo gió truyền tới, là thanh âm lạnh lùng của Lý Phong Trần, nhưng lúc này đây, lại không phải mấy chữ, mà là tròn một câu nói ——

“Nếu bọn họ chết, liền muốn. . . Thiên Ma giới vong.”

Luna: Mấy năm gần đây thế giới xảy ra thật nhiều biến động. Covid còn chưa hết thì đã đến động đất rồi núi lửa thức tỉnh nữa. Cầu mong mọi người luôn bình an và khỏe mạnh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio