Vụ cãi nhau hôm qua khiến tâm trạng Ân Tấn Minh bất ổn. Anh biết mình không nên tức giận, không nên đem những lời đồn đại ở công ty làm vũ khí để công kích Vương Nhã Khả, không nên nói những lời cay nghiệt như vậy. Nhưng anh là đàn ông, nếu không phải thái độ của Vương Nhã Khả quá ngang bướng, bảo thủ, anh cũng không nói ra những lời làm tổn thương cô đến vậy.
Sau khi tan ca, Ân Tấn Minh cố tình tắt nguồn điện thoại, quyết không nhận bất cứ cuộc gọi nào. Hôm nay, anh và Vương Nhã Khả cần phải nói chuyện thật bình tĩnh và thoải mái với nhau.
Trên đường về đi qua tiệm hoa, ngửi thấy hương hoa ngào ngạt, anh thoáng dừng lại giây lát, định mua một bó hoa tặng Vương Nhã Khả. Cô là một người luôn thích sự lãng mạn, thấy anh tặng hoa, nhất định sẽ rất vui.
Nhưng khi chuẩn bị bước vào tiệm hoa, anh lại thay đổi ý định. Trận cãi nhau hôm qua vô cùng kịch liệt, lời nói của hai người chẳng khác nào mũi dao sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim của đối phương khiến ai cũng bị tổn thương. Chỉ một mình anh sai sao? Tất nhiên là không phải.
Nếu không phải trước đó cô cứ lạnh nhạt với anh thì sao anh có thể nói ra những lời châm chọc cô như vậy chứ?
Cho nên trong chuyện này, Vương Nhã Khả cũng có vài phần trách nhiệm. Nếu anh mua hoa, việc đó chứng tỏ anh đã nhượng bộ, càng chứng minh anh tin những lời đàm tiếu ở công ty về cô là sự thật. Đối với sĩ diện của một người đàn ông mà nói, như vậy chẳng khác nào anh đang tự vả vào miệng mình. Vì vậy, anh sẽ không mua hoa.
Về đến nhà, Vương Nhã Khả đã đang ngồi đợi anh.
Vương Nhã Khả ngồi trên sofa, sắc mặt có vẻ rất bình thản, trên bàn trà bày một tập giấy tờ.
Ân Tấn Minh tháo cà vạt, cởi quần áo, rồi treo cặp sách lên. Khi làm tất cả những việc đó, anh không ngừng hít sâu, rồi lại hít sâu, cố gắng kiềm chế. Hôm nay hai người không thể tiếp tục cãi nhau nữa, cãi nhau mãi mãi không giải quyết được vấn đề.
Những chuyện vặt vãnh đều đã làm xong, anh cảm thấy mình đã bình tĩnh trở lại mới bước đến bên ghế sofa.
Đợi anh ngồi xuống, Vương Nhã Khả mới mở miệng, giọng điệu bình tĩnh như đang nói chuyện với một người xa lạ: “Tôi đã chuẩn bị đầy đủ rồi, ngày mai đến Cục Dân chính!”.
Câu nói không đầu không đuôi khiến Ân Tấn Minh không kịp phản ứng lại, có điều, anh đã nhìn thấy tờ đơn xin ly hôn trên bàn trà: Cô ngồi ở đây để đợi anh ký tên.
Việc này hoàn toàn phá vỡ kế hoạch của Ân Tấn Minh. Vương Nhã Khả rõ ràng đã có tính toán từ trước, khi anh vẫn còn muốn nói chuyện thẳng thắn, đàng hoàng thì cô đã viết xong đơn ly hôn. Bên cạnh đơn xin ly hôn còn đặt sẵn cả bút để anh ký tên. Trong lúc Ân Tấn Minh còn chưa biết phải giải quyết vấn đề này ra sao thì cô đã hành động trước rồi.
Chỉ cần anh nhấc tay lên rồi ký một chữ thì cuộc hôn nhân của họ sẽ chính thức chấm dứt. Từ nay về sau, đường ai nấy đi, mỗi người một ngả, không còn liên quan gì đến nhau nữa.
Ân Tấn Minh lật tờ đơn sang trang thứ hai thì đã thấy Vương Nhã Khả ký tên sẵn rồi. Cô hoàn toàn không chút lưu luyến, kiên quyết không hề do dự rồi sao? Anh cầm cây bút lên, bị bức ép đến mức này, nếu anh không ký tên vào đó, liệu anh có còn là đàn ông nữa không?
Ánh mắt của Vương Nhã Khả trừng trừng nhìn cây bút trong tay anh. Ân Tấn Minh hậm hực mở nắp bút, ngòi bút dừng lại nơi ô trống anh cần phải ký tên, chỗ đó vẫn còn trống, nhưng sau khi ký tên vào đó, tờ đơn này sẽ chính thức có hiệu lực, được luật pháp công nhận.
Ân Tấn Minh viết lên chỗ đó ba chữ, ngòi bút nhọn đặt lên trang giấy, tiếng sột soạt vang lên trong không gian vắng lặng càng trở nên rõ ràng. Sau đó, anh đặt phịch chiếc bút xuống bàn, hơi thở bất ổn, trừng mắt nhìn Vương Nhã Khả.
Nhìn chữ ký của Ân Tấn Minh trên tờ đơn ly hôn, Vương Nhã Khả nhếch mép cười. Nụ cười đó anh hiểu rất rõ, Nhã Khả càng đau lòng thì lại càng cố gắng dùng nụ cười vô tình đi để che giấu bản thân mình, để núp mình sâu trong lớp kén vững chắc.
Ân Tấn Minh không hiểu, cô chủ động đề nghị ly hôn, chính cô sắp đặt tất cả, vậy cô còn đau lòng gì nữa? Buồn gì nữa?
Vương Nhã Khả cũng không vội cầm tờ đơn ly hôn, dù sao Ân Tấn Minh cũng đã ký tên, việc cầm sớm hay muộn cũng đâu có gì khác nhau. Cô nói với giọng điệu sắc bén: “Chúng mừng, anh có thể lập tức đi tìm một người khác thấu tình đạt lý, hiểu rõ lòng người, không cần phải ngày ngày đối diện với khuôn mặt xấu xí là tôi nữa”.
Ân Tấn Minh thần sắc có chút hung hãn, nghiến răng nghiến lợi, bộ dạng tức tối vô cùng.
Vương Nhã Khả không hề sợ cơn giận giữ của anh, nhưng có vài điều, trước kia vẫn chưa nói, bây giờ mà không nói ra thì sẽ bứt rứt trong lòng, cô nói thêm một câu: “Dù sao cũng từng là vợ chồng, tôi có ý tốt nhắc nhở anh một câu. Sau này nếu có vụng trộm thì cũng phải xoá sạch dấu son môi trên cổ áo đi nhé”.
Ân Tấn Minh sững người: “Thế là ý gì?”.
“Ý gì thì anh là người rõ nhất. Tôi chỉ muốn nói với anh, không phải người phụ nữ nào cũng có thể chịu đựng được việc vào ngày kỷ niệm ngày cưới mà chồng mình lại nằm ngủ bên cạnh một người phụ nữ khác đâu, cũng chẳng có người phụ nữ nào có thể nhẫn nhịn được việc trên người chồng mình có mùi nước hoa và dấu son môi của người phụ nữ khác đâu!”, Vương Nhã Khả chậm rãi, rành mạch nói ra những lời đó, từng chữ từng chữ đều mang theo nỗi uất hận và oán trách trong lòng cô.
Ân Tấn Minh bỗng nhiên bừng tỉnh. Bộ dạng nghiến răng nghiến lợi vì tức giận khi nãy biến thành vẻ kinh ngạc tột độ. Anh đột nhiên hiểu ra mọi chuyện bèn nói: “Nhã Khả, em nghe anh giải thích…”
“Không cần đâu”, Vương Nhã Khả cầm tờ đơn ly hôn rồi đứng lên đi về phòng ngủ, vừa đi vừa nói, “Ngày mai đến Cục Dân chính, tôi sẽ trả tự do cho anh, cũng là cho chính tôi”.
Ân Tấn Minh vội vàng hét lên: “Vương Nhã Khả, em đừng mơ. Anh không đồng ý ly hôn! Anh không đồng ý!”.
Vương Nhã Khả lạnh nhạt cười một tiếng, phe phẩy tờ đơn ly hôn, nhẹ nhàng nói: “Hối hận thì cũng muộn rồi!”.
“Chưa muộn, anh vốn không ký, anh không ký. Anh không đồng ý!”, Ân Tấn Minh hoang mang đến thở không ra hơi, nói năng lộn xộn không đầu không đuôi.
Vương Nhã Khả nhìn thần sắc kiên định của Ân Tấn Minh thì có chút nghi ngờ, lật xem lại tờ đơn ly hôn, chỗ mà anh ký tên vốn không phải là ba chữ “Ân Tấn Minh”, mà lại là “Không đồng ý”.
Vương Nhã Khả tức nổ mắt: “Anh…”.
Ân Tấn Minh cười có phần đắc ý, nói một cách kiên định: “Nếu em muốn chấm dứt cuộc hôn nhân, mà chỉ có mình em ký, anh không ký tên thì không có cửa cho em đâu”.
Vương Nhã Khả trừng mắt nhìn anh giây lát rồi nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi sẽ đợi đến lúc anh đồng ý”, rồi cô xé tờ đơn ly hôn trong tay mình thành từng mảnh vụn nhỏ.
Ân Tấn Minh nhìn động tác xé đơn của Nhã Khả có thể thấy được sự dứt khoát của cô. Sự việc phát triển tới mức này hoàn toàn nằm ngoại dự liệu khiến anh trở tay không kịp. Anh cảm thấy mình rất thất bại. Thần sắc của Vương Nhã Khả như nói với anh rằng, cô nhất định sẽ không thay đổi ý định.
Vương Nhã Khả vào phòng ngủ, Ân Tấn Minh ở ngoài phòng khách hút thuốc, làn khói mờ ảo che đi khuôn mặt của anh, không khí nặng nề, ngột ngạt ngưng đọng đến nghẹt thở.
Ngày hôm sau đi làm, Ân Tấn Minh hoàn toàn không thể tập trung được vào công việc. Trong cuộc họp do Trần Tử Nam triệu tập, anh cũng chẳng có tâm trạng đâu mà lắng nghe. Đây là lần đầu tiên Ân Tấn Minh để chuyện cá nhân ảnh hưởng đến công việc.
Kỳ lạ là, bình thường Trần Tử Nam luôn bộc lộ rõ bản chất của một nhà tư bản, lần này bỗng nhiên lại kiệm lời, còn thân thiết vỗ vai khuyên anh nên chú ý nghỉ ngơi, giữ gìn sức khoẻ.
Cũng có thể vì hiện tại, thị trường vùng Hoa Bắc vẫn chưa độc chiếm được nên vai trò của Ân Tấn Minh vẫn còn rất quan trọng, chí ít, lúc này không ai có thể thay thế được anh. Ông ta không muốn kế hoạch này gặp trở ngại bởi lợi nhuận mà nó đem lại một năm ít nhất cũng phải vài chục triệu cho đến mấy trăm triệu. Thế nên ông ta cần phải an ủi động viên nhân tài chủ lực của mình.
Vì vậy khi Ân Tấn Minh xin nghỉ vài ngày để giải quyết chuyện riêng thì Trần Tử Nam liền đông ý ngay không chút do dự.
Ông ta hiểu rõ trạng thái của Ân Tấn Minh lúc này, cố ép buộc anh cũng không có tác dụng gì, chẳng thà để anh sau khi xử lý xong xuôi việc nhà sau đó lại dốc toàn tâm toàn sức vào phục vụ cho công ty.
Trở về nhà, Ân Tấn Minh nới lỏng cà vạt. Vương Nhã Khả đã đi làm. Một khi cô đã đề xuất chuyện ly hôn, nghĩa là cô đã hạ quyết tâm, chỉ còn đợi anh ký tên mà thôi.
Về điểm này, Ân Tấn Minh cảm thấy rất phiền não. Tính cách Vương Nhã Khả không quyết liệt, dứt khoát tới mức ấy. Rốt cuộc là do cô bị tổn thương quá sâu sắc hay là cuộc hôn nhân của họ đã không còn cách nào cứu vãn được nữa?
Anh ngồi lên ghế sofa, lấy bao thuốc từ trong túi áo ra, rít một điếu đưa vào miệng, châm lửa rồi hít một hơi dài. Đầu thuốc phát sang, làn khói mờ ảo vấn vít tiến sâu vào lục phủ ngũ tạng của anh, song, trái tim anh dường như vẫn chưa thể lắng lại được.
Hít vài hơi, anh buồn bực rụi đầu thuốc vào gạt tàn, đi đi lại lại quanh phòng khách rồi trở lại sofa tiếp tục hút điếu khác.Trong làn khói vấn vương, Ân Tấn Minh cố gắn hồi tưởng lại từng chi tiết cho dù là nhỏ nhất trong những cuộc cãi cọ trước đây của họ.
Anh không biết lần này Vương Nhã Khả sẽ kiên quyết đến mức độ nào, nhưng sự việc đã đến nước này, không thể không giải quyết triệt để. Anh có thể nhận ra rõ ràng giữa họ đang có sự hiểu lầm thông qua lời nói của Vương Nhã Khả.
Đúng lúc đó, anh chợt hiểu ra rằng bản thân mình thật ngốc nghếch, tại sao lại đi tin mấy lời đồn nhảm nhí kia, lại còn dùng nó làm vũ khí để công kích Nhã Khả? Anh thừa nhận, hôm qua thái độ của Vương Nhã Khả rất không tốt, còn anh cũng vì bị cô làm cho tức giận mà nói ra những lời thái quá.
Bình thường Ân Tấn Minh không bao giờ tin vào mấy chuyện đàm tiếu vỉa hè. Tất cả những chuyện xảy ra hôm qua cũng là do Vương Nhã Khả cứ muốn bới móc mà ra. Vì thế những lời tổn thương đối phương nhất hai người cũng nói ra, còn những lời không đau đớn, không cay nghiệt, không xúc phạm người khác thì lại giữ kín trong lòng.
Lúc này, anh đang đứng trên lập trường của Vương Nhã Khả, nghĩ đến những hoài nghi của cô, bỗng nhận ra một điều: Vương Nhã Khả đang ghen, vì ghen nên cô mới để ý, mới quan tâm, mà cô quan tâm như vậy chứ tỏ cô còn yêu anh.
Cho nên, anh không thể ly hôn. Anh phải nói chuyện thẳng thắn với Vương Nhã Khả, rút ra bài học kinh nghiệm từ hai lần trước, lần này, anh phải đặc biệt chú ý kiềm chế sự nóng giận của bản thân, không thể để cục diện phát triển đến mức không cách nào khống chế được nữa.
Ân Tấn Minh rất hiểu Vương Nhã Khả, anh đoán tối nay cô không về nhà mà sẽ đến nhà Lư Hiểu Dương hoặc Chương Tây để tụ tập. Anh cũng cho rằng, lần này hai người phải tìm một nơi nào đó để nói chuyện, chứ nếu về nhà có lẽ họ lại tiếp tục cãi nhau.
Vì thế, Ân Tấn Minh đã đặt sẵn bàn ở một quán gần nhà.
Sau khi sắp đặt đâu vào đấy, anh gọi điện cho Vương Nhã Khả.
Điện thoại vừa kết nối đã bị ngắt máy.
Ân Tấn Minh cau mày, tiếp tục nhấn nút gọi, lần này, Vương Nhã Khả nghe máy. Không đợi cô lên tiếng, Ân Tấn Minh nói nhanh như giói: “Nhã Khả, anh đã đặt một bàn ở Tinh Hải, tối nay cùng ăn cơm nhé!”.
“Không cần, chúng ta không cần phải lãng phí thời gian!”.
“Xem như là cùng anh ăn nốt một bữa, chia tay trong vui vẻ đi. Không phải ngay đến cả cơ hội ăn bữa cơm cuối cùng với nhau em cũng không cho anh đấy chứ?”, Ân Tấn Minh thở dài, giọng nói vô cùng thành khẩn, dường như tâm trạng anh rất suy sụp, rất đau buồn. Trước đây, anh cho rằng chưa đến lúc quan trọng thì chưa cần phải dùng đến chiêu này, bởi mỗi khi anh dùng giọng điệu này để nói chuyện thì Vương Nhã Khả thường không thể từ chối. Nhưng lúc này anh lại không có được sự tự tin như cũ, đặc biệt trong khoảnh khắc này, ai mà biết được mạch suy nghĩ của Nhã Khả đi đến đâu? Nếu chẳng may kinh tuyến chạm phải vĩ tuyến, Sao Hỏa đâm vào Trái Đất thì anh đúng là tiêu đời.
Vương Nhã Khả ngập ngừng giây lát, khoảng thời gian đó đối với Ân Tấn Minh dài như cả một thế kỷ, cuối cùng anh nghe thấy giọng cô nói: “Được thôi!”.
“Bảy giờ, anh đến đón em nhé!”, Ân Tấn Minh thầm vui mừng, được nước lấn tới.
“Không cần!”, Vương Nhã Khả dứt khoát cự tuyệt nói, “Tôi tự đến được!”.
“Vậy được, tối gặp.”
Cúp máy xong, Vương Nhã Khả thầm nghĩ giây lát rồi lại gọi một cuộc điện thoại: “Hiểu Dương, cậu và Chương Tây cứ đến trước đi, mình có chút việc bận nên có lẽ sẽ đến hơi muộn”.
Ân Tấn Minh đoán rất chính xác. Đúng là Vương Nhã Khả không có ý định về nhà, đang chuẩn bị hẹn với Chương Tây và Lư Hiểu Dương đi tụ tập xả hơi ở một quán bar nào đó. Có thể thấy, một bên là bạn bè thân thiết gặp mặt nói cười thoải mái không phải âu lo, còn một bên là gian bếp lạnh tanh phòng ốc trống trải. Trong tình huống đó mà lựa chọn về nhà thì kẻ đó không phải có đạo đức tốt, cũng không phải là coi trọng gia đình mà giống như bị cảm cúm lại đi uống thuốc dạ dày, uống thuốc sai bệnh vậy.
“Lại tăng ca à? Cố gắng phấn đấu giành danh hiệu công nhân gương mẫu hả? Hay là muốn ứng cử Đại hội Đại biểu Nhân dân?”, Lư Hiểu Dương châm chọc.
“Không phải, mình có chuyện cần nói với anh ta!”
“À!”, Lư Hiểu Dương vừa nghe thấy liền tỏ vẻ uể oải, chán nản nói: “Đi đi, đi đi, Nhã Khả, cậu và Chương Tây rốt cuộc đang làm cái quái quỷ gì thế hả? Định thi xem ai xấu mặt hơn sao? Mình vẫn chưa dậy thì xong hai cậu đã yêu đương ầm ầm, đến khi mình mới biết yêu, hai cậu lại rủ nhau kết hôn, giờ mình vừa mới nghĩ đến chuyện làm sao để lấy được một tấm chồng thì hai cậu lại loạn xì ngầu lên đòi ly hôn. Hóa ra trong mắt hai cậu, mình chính là đứa nhà quê đang từng bước đuổi theo hai cậu sao?”.
Vương Nhã Khả đang buồn rầu chẳng có tâm trạng đùa giỡn với Lư Hiểu Dương nên chỉ đáp lại: “Cậu nói với Chương Tây một tiếng, xong việc mình sẽ đến ngay”.
“Thôi khỏi, còn đến làm gì nữa? Cậu đến nơi thì bọn mình cũng chuẩn bị về rồi. Hai người các cậu nên nói chuyện thẳng thắn với nhau, tốt nhất là cuộc nói chuyện này có thể đưa ra một kết quả cụ thể nào đó, đừng giống như Chương Tây, ngày ngày phải bù đầu vì chuyện nhà này thuộc về ai, tiền này của ai, rồi lại bị đàn ông lừa”.
Vương Nhã Khả không nói gì nữa, tắt điện thoại. Tính cách của Lư Hiểu Dương là vậy, bảo cô ấy nói một câu an ủi không bằng giết cô ấy đi còn hơn, cô ấy có thể vui chung với niềm vui của người khác nhưng tuyệt đối không bao giờ an ủi động viên ai. Tất nhiên, miệng thì nói thế nhưng nếu Vương Nhã Khả gặp phải chuyện gì, cô ấy sẽ nhiệt tình giúp đỡ cả hai tay, là người rất hiệp nghĩa hết lòng vì bạn bè. Chỉ là cái miệng của cô ấy chẳng tích được chút công đức nào, cứ phải châm chọc cho người ta đau lòng, sống dở chết dở thì mới thoải mái được.
Thời gian hẹn là bảy giờ, quán Hải Tinh nằm trên đường từ công ty về nhà, Vương Nhã Khả thấy không cần phải về qua nhà, hơn nữa, hạng mục Hâm Bằng đang gặp vài vấn đề nên về mặt nghĩa vụ, cô phải tăng ca là đương nhiên.
Cô đang tập trung nhìn vào màn hình máy tính thì đột nhiên một làn khói mỏng lượn bay trên mặt bàn, hương cà phê xộc thẳng vào mũi khiến Vương Nhã Khả phải ngẩng đầu lên nhìn. Bạch Đào Ninh đang cầm một cốc cà phê đứng bên cạnh bàn mỉm cười với cô, anh ta đến phòng uống nước để pha cà phê, đúng lúc thấy cô đang làm việc.
“Chăm chỉ thế? Còn chưa về sao?”, Bạch Đào Ninh nở nụ cười rạng rỡ.
Vương Nhã Khả cười nói: “Lát nữa tôi về”.
Bạch Đào Ninh gật gật đầu, bưng cốc cà phê rời đi.
Nghe tiếng bước chân của anh ta xa dần, Vương Nhã Khả có chút chán nản, cô và Bạch Đào Ninh chỉ đơn thuần là quan hệ đồng nghiệp thôi sao? Chẳng qua bình thường gặp mặt nhau thì chào hỏi, do yêu cầu công việc mà phải cùng ăn cơm với nhau. Hơn nữa, cùng ăn cơm còn cá cả khách hàng nữa, nhà hàng đèn đuốc sáng choang như thế, hai người họ sao có thể mặc kệ khách hàng mà bày ra mấy trò mất mặt được?
Miệng lưỡi thiên hạ thật đáng sợ, thế mà cô lại là tâm điểm. Thực ra Vương Nhã Khả cũng hiểu, Mã Phong giao hạng mục này cho cô nên dù ít hay nhiều thì Cát Đằng và Nhâm Thủy Hương sẽ ghen ghét, đố kỵ.
Cách thể hiện sự đố kỵ của phụ nữ đôi khi rất đơn giản, chỉ cần ba hoa một câu có thể khiến bạn đã xấu xa lại còn xấu xa hơn, có dùng nước sông Hoàng Hà hay sông Trường Giang cũng không tài nào rửa sạch được, sau đó họ sẽ đứng một góc mà lấy đó làm niềm vui cho mình.
Đến mức đó sao?
Nghĩ đến đây, đột nhiên Vương Nhã Khả chẳng còn tâm trạng đâu mà tiếp tục làm bản kế hoạch nữa. Cô không biết Ân Tấn Minh muốn nói chuyện gì với mình, nhưng dù anh có nói gì đi chăng nữa thì cũng không thể thay đổi được quyết định của cô. Tuy rằng trong lúc cãi nhau hai người không thể cư xử một cách lí trí được, nhưng dư vị của những trận cãi vã ấy cứ ám ảnh tâm trí cô tới mấy ngày sau, như thể bò nhai lại cỏ vậy. Nếu không phải vì như vậy thì trận cãi nhau ngày hôm đó, cô cũng không nói ra những lời đó.
Vương Nhã Khả nhìn đồng hồ, cũng không còn bao nhiêu thời gian nên cô tắt máy tính, chuẩn bị ra về.
Còn nửa tiếng nữa mới đến giờ hẹn với Ân Tấn Minh, Nhã Khả hoàn toàn có thể chạy tới chỗ Chương Tây và Lư Hiểu Dương uống một ly rồi đi, như thế sẽ chẳng thất hứa với bên nào cả.
Ngồi trên taxi, Vương Nhã Khả thấy mình giống như đang đi dự Hồng Môn yến[], Hồng Môn yến của hôn nhân.
[] Hồng Môn yến: là một sự kiện nổi tiếng vào năm trước công nguyên, nơi Hạng Vũ bày mưu sát Lưu Bang. Bữa tiệc tại Hồng Môn có tính chất quyết định đến vận mệnh cả dân tộc Trung Hoa giai đoạn lịch sử đó.
Lái xe taxi liếc nhìn qua gương chiếu hậu thấy cô im lặng không nói lời nào, khuôn mặt phiền não như từng hạt mưa nhè nhẹ rơi, ánh mắt luôn hướng nhìn ra cửa sổ. Người tài xế thầm đoán Nhã Khả là nàng dâu mới cãi nhau với người trong nhà nên mới bỏ đi, chỉ lo cô nghĩ linh tinh mà bất ngờ mở cửa xe nhảy xuống.
Vương Nhã Khả mệt mỏi nên chẳng buồn quan tâm đến bất cứ thứ gì. Mười mấy phút sau, taxi dừng lại trước cửa quán Tinh Hải, Vương Nhã Khả vừa xuống xe, khuôn mặt của tài xế liền nhẹ bẫng như trút được gánh nặng, nhanh chóng lái xe rời đi, từ lúc dừng xe cho cô xuống đến lúc lái xe đi, chưa đến một phút. Nếu tất cả tài xế taxi đều đạt năng suất làm việc như vậy thì quả là niềm hạnh phúc của chốn thị thành, mọi người tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
Bước vài Tinh Hải, nhân viên phục vụ tiếp đón Nhã Khả và thông báo số phòng, thậm chí còn chu đáo dẫn cô đến tận cửa phòng rồi nhẹ nhàng gõ cửa.
Ân Tấn Minh đã đến. Vương Nhã Khả đi tới ngồi xuống, vì còn muốn tụ tập cùng Lư Hiểu Dương nên cô đi thẳng vào vấn đề chính: “Có chuyện gì?”
“Anh nói rồi còn gì, cùng ăn bữa cơm chia tay trong vui vẻ." Ân Tấn Minh ra hiệu cho nhân viên phục vụ mang thực đơn lên.
Vương Nhã Khả nhìn anh một cái, gọi hai món, sau đó đưa lại thực đơn cho nhân viên phục vụ. Ân Tấn Minh nhận lấy rồi gọi thêm một món canh. Nhân viên phục vụ lễ phép gật đầu, lui ra ngoài, tiện tay đóng cửa.
Ân Tấn Minh không nói gì, Vương Nhã Khả cũng không mở miệng trước. Hai người lặng lẽ thưởng thức đồ uống của mình, chẳng nói lời nào. Không gian tĩnh lặng, im ắng đến mức ngay cả cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy được.
Lát sau, Ân Tấn Minh phải phá tan không gian trầm lắng này, anh nói rất thành khẩn: “Nhã Khả, thái độ hôm qua của anh không được tốt, anh xin lỗi!”.
Vương Nhã Khả cúi đầu, nghe thấy câu này cũng chẳng có động thái gì.
Ân Tấn Minh lại nói: “Nhưng có vài chuyện, chúng ta cần phải nói cho rõ ràng. Em nói dấu son môi màu hồng là ám chỉ buổi tối anh tham dự tiệc xã giao phải không? Hôm đó cố vấn An uống say, anh đưa cô ấy về nhà, có thể do không cẩn thận nên dính phải. Giữa anh và cô ấy hoàn toàn không có chuyện gì”.
Vương Nhã Khả rất bất ngờ nên liếc nhìn anh một cái, bỗng nhiên cảm thấy chuyện này thật nực cười. Cô luôn chờ đợi lời giải thích của anh, nhưng sự giải thích ấy lại đến quá muộn màng. Bây giờ cô đã thất vọng buông xuôi không cần nữa thì anh lại thanh minh với cô.
Ân Tấn Minh thấy sắc mặt của Nhã Khả vô cùng kỳ lạ, cảm giác như cô đang nở một nụ cười bi thương từ tận đáy lòng, nhưng, ánh mắt lại tràn ngập nỗi sầu thương. Anh biết vẻ mặt này của cô cho thấy một tình hình không mấy lạc quan. Quả nhiên, Vương Nhã Khả nói: “Không cần giải thích, cho dù anh với cô ta có xảy ra chuyện gì đi nữa thì cũng chẳng sao. Chúng ta cũng sắp ly hôn rồi, tôi không có hứng thú muốn!”.
Nhân viên phụ vụ bê đồ ăn đến, cắt ngang cuộc nói chuyện của họ. Khi cánh cửa phòng một lần nữa đóng lại, Ân Tấn Minh ngước mắt nhìn Vương Nhã Khả, nói: “Nhã Khả, đừng giận nữa được không? Chúng ta yêu nhau ba năm, kết hôn cũng được ba năm, sáu năm trời tình cảm. Làm gì có cặp vợ chồng nào không cãi nhau vài lần chứ?”.
“Anh nói rất đúng, vợ chồng thì tất nhiên sẽ phải có lúc cãi nhau. Nhưng Ân Tấn Minh à, anh không cảm thấy chúng ta rất khác biệt sao?”, Vương Nhã Khả đưa ánh mắt lạnh nhạt, thờ ơ về phía Ân Tấn Minh. Từ khi bước vào gian phòng này, cô luôn nhìn Ân Tấn Minh bằng ánh mắt hờ hững như thế.
“Khác biệt thế nào?”