Thử Miêu – Biện Kinh Dị Thoại

chương 10: đệ tứ thoại: hạc ảnh (3)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bỗng nhiên lại nghĩ đến, hai người như vậy, còn có thể trở thành tri kỉ.

Huống hồ là mình cùng người chủ trạch viện trong ngõ Tây Điềm Thủy kia?

Hay là đợi khi hắn về, chân thành mà đến nói một lời xin lỗi…

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Người Khiết Đan vừa nghe lập tức gật mạnh đầu, nhưng suy nghĩ một chút tựa hồ mới hiểu được hàm ý trong lời nói của người thanh niên, thoáng cái mặt mày rạng rỡ, một tay mạnh mẽ đập đập lên vai hắn, “Ha ha, hảo huynh đệ, hảo huynh đệ!”

“Khụ khụ!” Thanh niên là người văn nhược, bị hắn vỗ kiểu đó, bất chợt sốc hông ho khan.

Bạch Ngọc Đường một bên nhìn, bất giác buồn cười, lại bất giác có chút cảm khái…

Lại một trận vân sơn vụ hải, khói sóng tan hết cảnh sắc liền thay đổi khiến hắn không khỏi ngẩn ra.

Tuyết trắng như lông ngỗng từ thinh không phiêu phiêu rơi xuống, xuyên qua thân thể hắn — nhưng không hề thấy lạnh chút nào, tuyết rơi khiến cho cây cầu, lầu các xa xa, thậm chí cả những dãy núi nhấp nhô đều dát lên một tầng trắng xóa, nhưng tất cả hắn đều rất quen thuộc.

Cảnh sắc trước mắt rõ chính là Khai Phong Phủ nơi thành Biện Kinh, nơi phía trước có vài bóng người thưa thớt chính là Châu kiều trên sông Biện, chợ đêm Châu kiều hắn luôn rất thích, trăm loại quà vặt ngàn thứ mua vui, phồn hoa náo nhiệt còn thập phần hơn xa chợ đêm Tùng Giang Phủ.

Còn nhớ có một lần dạo chợ đêm quay về liền gặp phải người kia…

Lúc hắn đang suy nghĩ miên man, đầu kia Châu kiều có hai người đi tới, một người tay giương ô, một người lại một thân áo choàng mang theo đấu lạp, đến gần một chút, hắn rốt cuộc nhìn rõ người bung ô chính là thanh niên lúc trước, người mang đấu lạp bên cạnh tất nhiên là người Khiết Đan nọ.

(đấu lạp: loại mũ vành rộng của TQ xưa)

Trên ô lẫn trên đấu lạp đều đọng một tầng tuyết dày, người qua đường trên Châu kiều đều vội vội vàng vàng, hai người họ xem ra lúc đầu bộ dạng cũng như những người khác, không nghĩ tới lúc lên cầu, người thanh niên lại xuất thần nhìn ra sông Biện đóng băng mười dặm tuyết trắng, đứng yên không đi nữa, người Khiết Đan cũng không thể không dừng bước.

Bạch Ngọc Đường không khỏi nảy sinh lòng hiếu kì, bước nhanh tới cạnh hai người —- dù sao bọn họ cũng đâu nhìn thấy mình.

Lại nghe thanh niên nói, “Vẫn là phương Bắc tuyết đẹp, Giang Nam nào có được cảnh sắc như vậy.”

“Tuyết thảo nguyên, rất đẹp.” Tuy rằng có chút ngập ngừng, nhưng tiếng Hán của người Khiết Đan tựa hồ tiến bộ rất nhiều.

Cũng đúng, lúc tặng đao mới là cuối mùa xuân, lúc này lại rét đậm, cũng không biết đã bao lâu trôi qua.

“Quân Phục, ngươi đi thảo nguyên không? Cùng ta.” Người Khiết Đan đột nhiên nói.

“Đại Tống không tốt sao?” Thanh niên nở nụ cười.

“Tốt, nhưng mà…” Chần chừ chỉ chốc lát, người Khiết Đan cũng bỗng nhiên cười sang sảng, “Không sao, sau này ở đây… Cũng là địa phận Đại Liêu.”

Trong đầu cái người Khiết Đan này rốt cuộc chứa cái gì — Bạch Ngọc Đường không khỏi nghĩ thế, sau đó chỉ thấy nụ cười trên mặt người thanh niên, mơ hồ giống như bầu trời chìm trong gió tuyết kia, từng chút từng chút đông lại.

Đến cuối cùng nụ cười còn đó, mà lại lạnh lẽo như vậy.

“Nằm —- mơ.” Hai chữ gãy gọn lưu loát tới cực điểm.

Người Khiết Đan nghe vậy đầu tiên là kinh ngạc, sau lập tức tức giận, nhưng trước khi hắn phát tác người thanh niên đã mở miệng trước, “Không có chuyện này, nơi này vĩnh viễn cũng không trở thành địa phận của Liêu quốc.”

Người Khiết Đan suy nghĩ một chút, lắc đầu, “Ngươi không biết võ công, đánh không lại ta, người nơi này đều giống như ngươi, mà nam nhân Đại Liêu đều giống ta…”

“Ngươi là nói người Tống so với người Liêu thì văn nhược yếu đuối, phải không? Chiến tranh cũng không phải luận võ, thắng bại cũng không phải chỉ dựa vào vũ lực.” Nhìn đến vẻ mặt người Khiết Đan mê muội, nụ cười lạnh băng của người thanh niên cũng từ từ tan ra, nhưng lại nhướng mày, khóe môi cong lên khiến thần sắc khí phách dâng trào, “Đầu đá, đừng nói ta là một thư sinh tay trói gà không chặt, cho dù ta chỉ là một nông dân canh điền trồng dâu nuôi tằm cũng tốt, ta tất nhiên tận lực, để cho nơi đây vĩnh viễn thuộc về Đại Tống.”

Ngũ gia ở một bên nghe xong những lời này thầm nghĩ ngươi một tên nho sinh hủ lậu nói cái kiểu trưởng giả thế thì một tên mọi rợ nghe hiểu thế nào được.

Nhưng những lời này, lại lơ đãng đánh thức hào khí trong lồng ngực hắn —-

Nơi này, vĩnh viễn thuộc về Đại Tống.

Nếu không thấy tận mắt, cũng thật không ngờ một thư sinh như thế, lại có thể nói ra một điều như vậy.

Người Khiết Đan trầm ngâm một lúc lâu, chậm rãi phun ra ba chữ, “Ta không tin.”

Cũng không biết là không tin người thanh niên có thể bảo vệ đất nước hay là không tin Đại Tống có thể chống lại Đại Liêu.

“Không tin? Được lắm… Không bằng thế này, ta với ngươi vỗ tay thề, sau này chỉ cần hai ta còn sống, thì thời hạn mười năm, cũng ngày này tại trên Châu kiều đây…”

Bỗng nhiên chỉ thấy một trận gió tuyết khắp trời đất cuốn tới, tầm nhìn của Bạch Ngọc Đường mờ đi, cũng cuốn theo thanh âm không quá vang dội của thanh niên đi mất.

Đêm rét Châu kiều, một ngọn đèn ánh lửa.

“… Cứ như vậy, hắn nói thời hạn mười năm, cách mười năm vào hai mươi tháng Chạp gặp nhau nơi này, cùng xem thiên hạ…” Thanh âm phóng khoáng của người Khiết Đan đã mang theo vết tích già nua, chòm râu từng đen nhánh cương ngạnh nay cũng đã nhuốm màu hoa râm, “Bốn mươi năm, trước đây ta và hắn đều đúng kì đến hẹn, chỉ có lần này ta lại bị một việc quấn chân, tới chậm mấy ngày.”

Thế nên một lần này, cứ thế bỏ lỡ sao?

Triển Chiêu nghe vậy, bất giác thở dài.

“Nhưng hắn cũng đã đến tuổi này, chẳng lẽ không sợ đợi mười năm kế tiếp liền không kịp, hắn lại không chịu chờ ta một chút…” Tiêu Thạch nói càng về sau, đã như độc thoại.

“Bang—- bang, bang!” Một gõ mõ cầm canh vừa lúc đi ngang qua, thấy Triển Chiêu liền trợn tròn mắt, “Triển đại nhân, đã quá nửa canh ba, ngài còn không quay về sao?”

Triển Chiêu nhìn Tiêu Thạch một chút, vừa định đáp lời, lại nghe Tiêu Thạch nói, “Triển đại nhân trước hết mời trở về thôi, lão phu dông dài, đã làm phiền nửa ngày rồi.”

Nghe hắn nói thế, Triển Chiêu cũng không khiêm nhượng, chắp tay làm lễ, “Vậy vãn bối cáo từ trước, đêm khuya trời rét, Tiêu lão tiền bối nên bảo trọng thân thể.”

Dứt lời rời đi, chỉ nghe phía sau truyền đến tiến lão giả ha hả cười.

Đi xuống hết Châu kiều, Triển Chiêu không khỏi quay đầu lại nhìn, đã thấy lão giả vẫn một mình nơi đầu cầu, nhìn sông Biện đóng băng mà xuất thần.

Tình cảnh này, thật giống.

Người bên cầu, bỏ lỡ mất tri kỉ…

Triển Chiêu nhớ tới chính mình năm ngoái đêm Nguyệt Tịch trên cầu Kim Lương.

Màn đêm buông xuống y cũng là người bên cầu…

Nhưng sau đó? Y đi xuống cầu, cứu một tiểu yêu là tinh phách cây quế, trong lúc vô tình lại gõ một cánh cửa —-

Nào biết kẻ ra mở cửa lại chính là bạch y nhân kia.

Sau đó rượu quế, pháo hoa, trăng sáng diệu âm.

Còn có trong mấy tháng, từng chút từng chút tỉnh táo dần mà sinh ra luyến tiếc.

Lúc này quay đầu nhìn lại, người bên cầu, sao mà tịch liêu.

Nhìn hồi lâu, y lắc đầu, than một tiếng, bước đi.

Tối nay đáng lẽ Triển Chiêu đã đáp ứng Hạ Tam Lang trở về trạch viện ở Tuấn Nghi Kiều Nhai, nhưng thấy bây giờ đã khuya, liền muốn trực tiếp về Khai Phong Phủ luôn, nào ngờ đi qua đầu ngõ đã thấy thiếu niên đứng chờ ở cửa, “Triển đại ca.”

Cũng không ngờ tên nhóc này lại nông nổi đứng chờ y thật, “Triển đại ca cũng là người Giang Nam nhỉ? Không biết loại nhân bánh này hợp khẩu vị huynh không?” Quay vào trong nhà, đốt lửa trù phòng cho ấm, Triển Chiêu nhìn trước mặt sáu cái bánh tròn tròn trắng trắng trong bát, không khỏi lắc đầu, “Đệ gọi ta là đại ca, Triển mỗ nếu thật có ấu đệ như ngươi, tuyệt sẽ không để nó ở cái thời tiết giá rét đợi đến giờ này.”

Thiếu niên bạch y khăn đỏ nghe vậy liền nói không sao, lại hỏi, “Đệ nghe Lý tẩu nói chợ đêm đã sớm vãn, sao đến tận giờ này Triển đại ca mới về?”

“Gặp một người, trò chuyện mấy câu.” Y nhớ tới chuyện vừa nghe trên Châu kiều, thần sắc buồn bã.

Hạ Tam Lang lại không nhịn được hỏi, “Làm sao vậy?”

“Không có gì, chỉ là không ngờ hai người một Tống một Liêu, thì ra cũng có thể trở thành tri kỉ.”

“Người Đại Tống là người, người Khiết Đan cũng là người, sao không thể thành tri kỉ được.” Dù lời nói Triển Chiêu không đầu không đuôi, Hạ Tam Lang lại sảng khoái đáp, “Tiên sinh quá cố của đệ thường bảo, kết giao cùng người, đều là xem tác phong hành sự và thái độ làm người có xứng đáng hay không, còn lập trường gì đó, chỉ là thứ yếu.”

“Không ngờ đệ còn nhỏ mà kiến thức đã có như vậy.” Triển Chiêu nghe xong không khỏi khen ngợi —- cũng không biết vị tiên sinh kia của nó, là dạng người thế nào…

“Không biết Triển đại ca là gặp cái gì mà cảm khái như thế?”

Trong lòng Triển Chiêu hơi suy nghĩ, thấy nói với nó cũng không sao, liền đem đoạn duyên cớ trên cầu vừa rồi đại khái kể lại…

Bên ngoài có tiếng trống canh gõ, chớp mắt đã tới canh tư.

Khi một mảng gió tuyết kéo tới, Bạch Ngọc Đường theo bản năng nhắm mắt lại, liền nghe sau lưng có người gọi, “A.”

Mở mắt, gió tuyết đã tán hết, nhưng bốn phía sương giăng mịt mờ, chỉ mơ hồ có thể thấy được những cây mai, đầu cành điểm hồng mai.

Còn có một thiếu niên bạch y khăn đỏ, chính là người ngồi nói chuyện trong thủy các ban chiều.

“Bạch thiếu hiệp sao lại ở đây?” Thiếu niên chào nói.

Cũng không biết nó làm sao biết được lai lịch mình — Ngũ đương gia Hãm Không Đảo trong lòng nghi hoặc nhưng không nói, chỉ nhìn hoa mai bốn phía cười nói, “Nghe nói hai ngày này hồng mai ở Cô Sơn nở đẹp, chiều nay không có duyên nhìn thấy, nên mới đặc biệt đến tìm xem.”

“Thì ra là thế.” Thiếu niên cười cười, “Đường vào rừng mai quanh co, có sương mù thế này càng khó đi, Bạch thiếu hiệp hãy theo tại hạ.” Dứt lời nó liền đi trước dẫn đường.

“Không ngờ ngươi lại ở tại Cô Sơn này.”

“Sau khi phu tử mất tại hạ cùng gia huynh ở đây trông coi rừng mai.”

“Ồ, ngươi còn có một huynh trưởng?”

Thiếu niên quay đầu nhìn Bạch Ngọc Đường một chút, “Đúng vậy, huynh trưởng mấy ngày trước đến Biện Lương, Bạch thiếu hiệp nếu thấy huynh ấy, xin chuyển lời ta bảo huynh ấy sớm ngày trở về.”

Bạch Ngọc Đường ngẩn ra, đang định bảo ai nói hắn mấy nay muốn đi Biện Lương, đã thấy thiếu niên dừng bước xoay hẳn người lại, cười cười nói với hắn, “Coi như ta nợ Bạch thiếu hiệp một cái tạ lễ vậy.”

Dứt lời, vươn tay, nhẹ nhàng đẩy.

Bạch Ngọc Đường không ngờ được một thiếu niên thoạt nhìn hoàn toàn không biết võ công lại có thể đẩy được mình, càng không hiểu vì sao bị nó đẩy một cái như thế mà mình lại có cảm giác như rơi vào vực sâu vạn trượng, chỉ nghe bên tai tiếng gió thổi vù vù…

Tiếng gió đã dứt.

Hắn hơi mở mắt, ánh mặt trời chói mắt thoáng cái xuyên vào, liền vội vã nhắm rồi lại mở mắt.

Trước mắt là Tây Tử Hồ lúc tảng sáng, tuyết dừng trời quang.

Hắn vừa rồi dựa vào ngủ cạnh tảng đá tại đầu bậc thang.

Nơi đây là chân núi Cô Sơn, con thuyền nhỏ đêm qua hắn lái tới cách đó không xa, xuôi dòng cập bãi.

Mắt thấy trời đã sáng cũng nên rời đi, hắn nhún chân nhảy nhẹ lên đầu thuyền, cởi dây buộc thuyền cầm mái chèo chuẩn bị đi, chợt nghe trên không trung truyền đến một tiếng hạc kêu, ngửa đầu nhìn lên, đã thấy trên bầu trời Phóng Hạc Đình, một con bạch hạc đang giương cánh bay quanh, chỉ hót mà không dừng, nghĩ đến một hồi kì ngộ đêm qua, phải hay không phải, là thật hay ảo?

Không khỏi hiểu ý cười cười.

Trở về thôn trang, trả thuyền nhỏ từ biệt lão nhân, Bạch Ngọc Đường một đường giục ngựa đến bến sông, chọn một chiếc khách thuyền nhìn sạch sẽ nhất, ném năm lạng bạc cho nhà đò, mình thì chui vào khoang thuyền ngủ một giấc.

Chỉ nghe nhà đò ra dấu một tiếng, thuyền rời bến, vừa lúc ánh dương rọi vào tuyết trắng xung quanh, phản chiếu trời đất càng thêm sáng sủa.

Lại không biết người trong khoang thuyền kia, trong mộng đêm nay, là trở về căn nhà kia, lại bắt gặp thân ảnh quen thuộc nọ…

Đêm Biện Kinh, canh tư, giờ sửu ba khắc.

Tối nay Triển Chiêu không hiểu sao mất ngủ, rõ ràng y qua canh tư mới nằm xuống, cứ cho là mệt đến dính gối mà ngủ. Nhưng hết lần này đến lần khác câu chuyện cũ của lão giả Khiết Đan trên Châu kiều cứ quanh quẩn trong đầu.

Bỗng nhiên lại nghĩ đến, hai người như vậy, còn có thể trở thành tri kỉ.

Huống hồ là mình cùng người chủ trạch viện trong ngõ Tây Điềm Thủy kia?

Hay là đợi khi hắn về, chân thành mà đến nói một lời xin lỗi…

Tiếp đó y bị một ít động tĩnh kinh động, vừa đến cửa sổ nhìn, đã thấy chính là Hạ Tam Lang đơn độc đi ra viện, đang muốn ra đó hỏi, nhưng một khắc sau sự tình phát sinh lại khiến y giật mình.

Chỉ thấy thiếu niên văn nhược cũng không đi ra cửa, mà đang đến chân tường khẽ nhảy, thân thể nhẹ nhàng vụt lên, thân pháp khéo léo, không khác chi trình độ chính Nam Hiệp khi xưa phải tự hào.

Năm đó luyện võ sư phụ có nói qua trong võ học nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên, nên thiếu niên này nếu chỉ thi triển khinh công tuyệt diệu cũng không đến mức khiến y mục trừng khẩu ngốc, chỉ là—-

(nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên: đại khái như câu ‘núi cao còn có núi cao hơn’.)

Sau đó y thấy thiếu niên bạch y khăn đỏ, biến thành một con bạch hạc, vỗ cánh bay đi.

Không cần quan tâm, không cần quan tâm.

Y cảm thấy mình hẳn có thể quay về nằm đến khi ngủ được mới thôi, nhưng cuối cùng vẫn mở cửa đuổi theo.

May là “Yến Tử Phi” của y độc bộ thiên hạ, nhưng muốn đuổi theo một con chim, cũng phải mất kha khá công phu, sau đó —-

Y thấy con bạch hạc kia bay vào Đô Đình Dịch.

Trong lòng không khỏi thầm kêu không ổn.

Đêm canh tư, mọi người trong thành Biện Lương đều say giấc mộng đẹp, bầu trời còn rải đầy bạch diêm ngọc trần, tuyết rơi không tiếng động, trong yên tĩnh chỉ thấy tuyết nhẹ như lông ngỗng phiêu phiêu hạ xuống.

(bạch: trắng, diêm: muối, trần: bụi. Ta cũng ko biết nên dịch sao cho hay nữa)

Ngay trong khung cảnh hoàn toàn tĩnh lặng này, trong Đô Đình Dịch lại vang một tiếng kêu, chợt có tiếng người la hét ầm ĩ, một hồi mấy câu tiếng Khiết Đan xen lẫn vài câu tiếng Hán, có người cao giọng kêu to, “Bắt thích khách”.

Nếu là bình thường, bách tính Biện Lương đang ngủ ngon bị đánh thức sẽ đi ra xem náo nhiệt, hoặc là giận dữ mắng to nhà ai khóc tang. Có điều hôm nay trời đông lạnh lẽo, cho dù bị quấy cho tỉnh cũng chỉ mắng một câu rồi xoay người mơ màng ngủ tiếp, người nào bỏ được chăn ấm nệm êm.

Vì vậy một tràng động tĩnh ồn ào trong Đô Đình Dịch này, chỉ là một nhà náo nhiệt.

“Tên điên lớn mật, lại dám đêm hôm xông vào Đô Đình Dịch, ngươi có biết đây là nơi nào!” Trong đại viện, hơn mười cung thủ đã giương cung lắp tên, mũi tên nhằm ngay bạch y thiếu niên đứng giữa viện kia.

Tiêu Băng lạnh lùng nhìn thiếu niên, trong lòng nghi hoặc làm sao một tên thiếu niên trông văn nhược bất kham như thế, lại có thể tiến nhập Đô Đình Dịch như chỗ không người, nếu không phải hắn bố trí ở các góc bí mật thêm một vài ám vệ, tối nay chẳng phải lại để cho một tên đạo chích toàn thân trở ra?

Nghĩ tới đây hắn càng tức giận dị thường, nhất thời cũng không muốn tra hỏi nội tình, giơ tay đang muốn hạ lệnh bắn tên, lại nghe một tiếng “Chậm đã”, nhìn lại, một thị vệ mang theo Triển Chiêu đi vào.

“Triển đại nhân?” Tiêu Băng không khỏi thầm nhíu mày.

“Triển mỗ đi tuần đêm đến đây, thấy trong dịch có loạn, bởi vậy đến trước liền nhìn thấy kết quả.” Triển Chiêu trầm giọng nói, nhìn một chút thiếu niên bị vây trong hiểm cảnh kia, “Người này chính là nghi phạm?”

“Đúng vậy.” Tiêu Băng hơi nheo mắt.

“Nếu nghi phạm đã bị quản chế, xin hãy chuyển giao cho Triển mỗ mang về Khai Phong Phủ thẩm vấn.” Y vừa dứt lời, chỉ thấy Tiêu Băng cười, giơ tay lên nhẹ nhàng vung xuống.

Triển Chiêu cả kinh, lại nghe mọi người kinh hãi kêu lên.

Chính là thiếu niên một thân nhảy lên không trung, trước mắt bao nhiêu người đó hóa thành hình dáng bạch hạc, hướng ra trời tuyết bên ngoài bay đi.

Nhất thời cung thủ đều buông tên xuống.

“Yêu nghiệt—-” Chỉ nghe Tiêu Băng chửi một tiếng, đoạt lấy một bộ cung tiễn, kéo căng dây, nhẹ buông tay, mũi tên đuôi công thẳng hướng bóng trắng.

Mọi người nín thở nhìn, thấy mũi tên nọ lúc đầu bay cực nhanh, gần đến bóng trắng thì chẳng hiểu sao bỗng nhiên lệch ra, tà tà rơi xuống.

Chúng binh sĩ đều cho là nỏ mạnh hết đà liền kinh hô đáng tiếc, duy có Tiêu Băng hung hăng liếc mắt trừng Triển Chiêu— tuy rằng y một bộ dáng vân đạm phong kinh không liên quan tới mình, hắn lại thấy rõ —-

Rõ ràng là một viên tuyết nho nhỏ đánh rơi mũi tên của hắn, hảo nhãn lực, cực chính xác.

Khá lắm Triển Chiêu!

Hắn cười lạnh một tiếng, lại lấy thêm một bộ cung tiễn, mắc tên vào hai dây mà kéo, chỉ nghe ‘phựt’ một tiếng hai dây đứt đoạn, lòng bàn tay Tiêu Băng cũng xuất hiện một vệt máu.

Mà mũi tên kia xé gió bay đi—-

Trúng ngay bạch hạc đã xa kia.

Mắt thấy bóng trắng kia rơi xuống giữa trời tuyết, Triển Chiêu chỉ cảm thấy ngực cứng lại.

Triển mỗ nếu thật có ấu đệ như ngươi…

Lúc y nói ra những lời này, rõ ràng cách đây còn chưa tới một canh…

“Người đời nói quốc gia tiêu vong tất có yêu nghiệt, không ngờ kinh thành Đại Tống dưới chân thiên tử, cũng có loại yêu ma quỷ quái không sạch sẽ như vậy.” Tiêu Băng vứt cây cung đã hỏng, châm chọc khiêu khích vài câu, “Mạt tướng còn muốn đi tuần tra vài nơi trong dịch, Triển đại nhân thỉnh tự tiện.” Đi mấy bước lại quay đầu, ” Được rồi, mấy ngày nữa trong dịch sẽ phái người đến Khai Phong Phủ xóa án, việc ô uế tới mức này, giao cho hòa thượng đạo sĩ tới thanh lý là được.”

Dứt lời, mang theo mọi người đi.

Triển Chiêu từ đầu đến cuối một câu cũng không nói, đứng một hồi, cũng không đợi võ sĩ Khiết Đan một bên bước ra giục, y tự chạy ra khỏi đại môn không biết đi đâu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio