Đêm qua trời hạ xuống cơn mưa nhỏ, cũng xem như một trận mưa thu một trận lạnh lẽo. Giữa sân chợt thêm nhiều lá rụng cùng hoa cúc héo úa. Gió thổi qua, một mảng lá vàng khô bay lãng đãng lướt qua phần gáy lộ ở bên ngoài, trong lòng không khỏi rùng mình, trên da nổi thêm một tầng lốm đốm.
“Sợ sao, Đinh lão nhị.” Ánh mắt Bạch Ngọc Đường rất tốt, liếc cổ của Đinh Điềm Huệ nói nhỏ. Triển Chiêu mang Trương Long đi vòng qua sân sau, Triệu Hổ mang theo vài nha dịch bao vây tiểu viện, chẳng ai quan tâm tới việc cãi vã của hai người. Bạch Ngọc Đương đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội sỉ vả Đinh Điềm Huệ tuyệt vời như thế.
“Ta là sợ con hao tổn tư ngươi ngây ngốc một hồi sẽ đến gặp Diêm Vương.”
“Trùng Tiêu Lâu Ngũ gia cũng xông qua rồi, lão Diêm Vương còn dám tới?”
Nhiệm vụ Triển Chiêu phái ra, rất nhanh đã có hồi âm, Thiết Ưng đang lẩn trốn trong sân viện này. Sáng sớm, Triển Chiêu đã mang Bạch Ngọc Đường cùng người phủ Khai Phong tới bắt Thiết Ưng quy án. Do Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều là người bị trọng thương vừa khỏi, trước khi đi, Bao Chửng lại mời thêm Đinh Điềm Huệ tới, có gì cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau. Bạch Ngọc Đường tuy hơi mất hứng, nhưng thấy Triển Chiêu đồng ý, Bao Chửng cũng chỉ có ý tốt, đành phải nhận.
Mục tiêu đang ở trong tiểu viện bị phong tỏa này, tộng cộng có hai người, Thiết Ưng cùng thê tử của hắn. Lúc này thê tử Thiết Ưng đang bưng một chén thuốc đi ra từ trong phòng bếp, xuyên qua hàng hiên, đi vào sương phòng.
Sau đó lại loáng thoáng nghe tiếng phụ nhân nói: “Tướng công, uống thuốc đi.”
Đinh Điềm Huệ thấy Triển Chiêu cẩn thận nằm trên nóc nhà hậu viện, quan sát địa hình. Cảm thấy y hình như đang chuyện bé xé to, một nữ nhân không biết võ công, một lão Ưng có thương tích trong người thôi mà.
Bạch Ngọc Đường cũng đang nhìn Triển Chiêu, hắn đang chờ Triển Chiêu ra chỉ thị. Loại chỉ thị này thường rất đơn giản, nhiều nhất cũng có một dấu tay mà thôi, đôi khi chỉ là một ánh mắt. Rất nhanh sau đó Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường khẽ gật đầu.
Bạch Ngọc Đường như tên rời cung, thẳng tắp bắn về phía cửa lớn.
Bạch Ngọc Đường nhanh, Đinh Điềm Huệ còn nhanh hơn.
— Không thể để con hao tổn tử chết tiệt này chiếm công đầu được.
Ôm ý nghĩ này, Đinh Điềm Huệ vọt vào đầu tiên, bất quá, hắn lại bay vào bằng đường cửa sổ. Hắn căn bản không biết, đi từ cửa lớn cùng cửa sổ khác nhau ở chỗ nào.
“Vút vút” vài tiếng, mũi phi đao nhanh như chớp bay thẳng về trước.
Sau lưng lại thêm mũi.
Mười hai mũi phi đao như tấm lưới vô hình bao vây Đinh Điềm Huệ.
Họa Ảnh như kéo sắc. Không hề khách khí phá đi tấm lưới này, xông thẳng vào.
Phi đao đụng Họa Ảnh, bắn ra tia lửa.
“Cảm tạ.” Đinh Điềm Huệ mặc dù tính nóng nảy, nhưng cũng không phải người không biết điều.
Bạch Ngọc Đường trợn mắt, một chút cũng không cảm kích, nói: “Không cần cám ơn ta, sau này bớt phùng mang trợn má với mèo là được.”
“Ngươi —-“
Đinh Điềm Huệ đang tính nói lại, chỉ thấy hồng ảnh bay qua, Triển Chiêu đã đứng bên cạnh họ, tay trái y nhẹ giơ, từ từ mở ra, mấy cái thiết lăng rơi xuống, quả nhiên y tiến vào từ một cánh cửa sổ khác, tiện ta phá cơ quan.
Ánh mắt Bạch Ngọc Đường chuyển vòng, bất kỳ chỗ nhỏ nào trong phòng cũng không tránh khỏi ánh mắt hắn. Ánh mắt hắn vốn là câu hồn, trừ câu hồn người yêu đến dung nhập vào hồn phách của chính hắn, còn câu được hồn địch, trực tiếp gửi đến chỗ Diêm Vương. Ánh mắt hắn hơi khựng lại nơi nào, tụ tiễn của Triển Chiêu liền phóng đến nơi đó. Chỉ nghe một loạt tiếng leng keng, phi đao, ám tiễn, ngân châm… rào rào rơi xuống đất.
Cả Trùng Tiêu Lâu mà hai người cũng cùng nhau xông vào, chút cơ quan nhỏ, chẳng phải múa rìu trước mắt Lỗ Ban sao. Mà Đinh Điềm Huệ đứng ở kế bên đã không thể nào uốn lưỡi, chỉ một phần ăn ý này thôi, hắn đã vĩnh viễn không cách nào hiểu được.
“Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, quả nhiên các ngươi đã tới.” Từ phòng trong truyền ra một giọng nói lạnh đặc.
Triển Chiêu nhàn nhạt nói: “Đuổi bắt tội phạm là chức trách của Triển mỗ.”
Bạch Ngọc Đường nói: “Ổ chó này của người cũng không khó tìm, sao làm khó được Ngũ Gia ngươi.”
Vừa dứt lời, một cơn gió mạnh thổi tới, rèm cửa che lối vào phòng trong bay đi, phản kích ba người. Mang theo từng đợt cuồng phong bạo vũ, như trở bàn tay, thế như chẻ tre. Sức mạnh kia như muốn kéo luôn ba người vào bên trong xoáy nước, nuốt chửng.
Họa Ảnh Cự Khuyết song song xuyên qua đỉnh sóng, sóng cao ba thước hóa thành vô vàn bọt nước, phản kích về.
Sau khi sóng yên gió lặng, khắp phòng đều là bột, lộp độp rơi xuống đất, cũng rơi lên người Thiết Ưng. Còn rơi vào chén thuốc không trước mặt Thiết Ưng nữa. Trên nước thuốc màu nâu điểm thêm bột ngũ sắc, trông cũng đẹp mắt.
Thiết Ưng nhíu mày, muốn tránh khỏi đống bụi bặm kia, thật làm người ta bị sặc. Nhưng hắn không cách nào động đậy. Cự Khuyết đã đặt lên cổ hắn. Mà chủ nhân thanh kiếm, đi lại nhẹ nhàng như gió ấm nhẹ thổi ngày xuân, lúc đứng thẳng lại kiên cường như nham thạch cắm sâu trong đất, Ngự Miêu Triển Chiêu đã đứng ở bên cạnh. Chắc vì trọng thương vừa khỏi, vừa rồi lại dốc hết sức, nên nét mặt tái nhợt, lại điểm mấy vệt hồng, giống như vừa ra nắng, thanh tú vô cùng.
Bạch Ngọc Đường xuất thủ như điện, chặn lại đại huyệt toàn thân hắn. Lại gọi Trương Long đem dây vào trói chặt hai phu thê. Nhớ lúc ở Trùng Tiêu Lâu tên này xuất thủ nặng, cảm thấy hận ý khó tiêu, định đá hắn vào cái cho đỡ tức, lén lén nhìn Triển Chiêu, sợ chọc y tức giận, đành phải bỏ qua.
Triển Chiêu cũng không để ý đến suy nghĩ của hắn, vào xem xét trong phòng có gì kỳ lạ không. Y mới xoay người nói với Thiết Ưng: “Thương thế ngươi chưa lành, chúng ta thắng cũng không anh hùng. Thật xấu hổ.”
Thiết Ưng nói: “Triển Chiêu, ngươi cũng chỉ dựa vào người đông thế mạnh mới có thể thắng ta, bớt giả bộ.”
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, cười lạnh nói: “Thắng là thắng, thua là thua, bọn chúng lúc ở trong Trùng Tiêu lâu cũng là người đông thế mạnh, chẳng phải vẫn thất bại đấy sao.”
“Bên trong Trùng Tiêu Lâu, các ngươi thắng là vì các ngươi bất kể cái chết, chỉ muốn bảo toàn sinh mạng đối phương, mà bên ta kẻ nào cũng chỉ muốn hi sinh đồng bọn để bảo vệ chính mình. Nhưng nếu chỉ xét võ công, hai người các ngươi liên thủ chỉ sợ cũng không cao hơn Thiết mỗ bao nhiêu.”
Triển Chiêu nói: “Chuyện thắng bại, vốn không thể hoàn toàn tính bằng võ công. Chuyện này ngươi dĩ nhiên không hiểu, nếu hiểu, cũng sẽ không giúp Tương Dương Vương làm ác.”
“Được làm vua thua làm giặc, từ xưa đã thế. Khi Tương Dương Vương thua trận, ta cũng tự biết mình khó thoát khỏi lưới trời, phủ Khai Phong sớm muộn gì cũng tìm được ta, ta chẳng còn gì để nói, ngươi cứ dẫn ta vào phủ Khai Phong là được rồi.”
“Phủ Khai Phong dĩ nhiên sẽ dẫn ngươi vô, bất quá bây giờ cũng không cần gấp.”
Triển Chiêu thong thả kéo ghế qua, ngồi xuống, cũng không quên bảo Bạch Ngọc Đường với Đinh Điềm Huệ cũng ngồi xuống.
Đinh Điềm Huệ mạc danh kỳ diệu, không biết trong bụng Triển Chiêu đang tính cái gì. Nhưng bây giờ hắn cũng không dám trái lời Triển Chiêu nữa. Vừa bị tính kế, Thiết Ưng quả là khó đối phó hơn hắn tưởng tượng nhiều, giờ chỉ cảm thấy cánh tay trái hơi đa, vừa rồi chẳng qua chỉ vừa bị hạt châu nho nhỏ quét trúng, nếu không phải Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đứng trước mặt cản lại thế công của Thiết Ưng, hôm nay Đinh Điềm Huệ hắn nếu không chết, chỉ sợ chỉ còn lại nửa mạng.