[Thử Miêu] Nhất Sinh Thủ Hậu

chương 14

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thẩm vấn Thiết Ưng thuận lợi hơn so với tưởng tượng rất nhiều. Sau khi Bao Chửng tra rõ Trình Húc Đông với Tương Dương Vương cũng không có quan hệ, chỉ bỏ đi thân phận tú tài của y, phạt đánh hai mươi trượng. Thiết Ưng thấy Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường quả nhiên là quân tử nhân nghĩa, không vì chuyện trong Trùng Tiêu Lâu mà giận lây qua Trình Húc Đông, cũng tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn (cái gì biết sẽ nói, nói thì sẽ nói hết) đem tất cả chuyện mình biết được nói hết cho Bao Chửng.

Chuyện Thiết thị đầu độc, Thiết Ưng cũng không truy cứu, theo lời cô nói, viết giấy ly hôn. Vì cô chỉ là đàn bà, tuy tội Thiết Ưng nặng, nhưng cũng không tới mức liên lụy tới gia định, bị đày đến biên quan, Bao Chửng chẳng qua chỉ tạm giam cô lại, chờ sau khi án Tương Dương kết thúc, sẽ để cô trở về quê quán. Giao cho địa phương quản lý.

Một án Tương Dương Vương bởi vì bắt được Thiết Ưng mà có tiến triển mới, Triển Chiêu cả ngày đi sớm về trễ. Bạch Ngọc Đường ở lại phủ Khai Phong sửa sang hồ sơ, bút viết không tha chút dấu vết nào. Đinh Điềm Huệ vẫn đi theo Bao Chửng, kề bên bảo vệ. Ba người đều bận rộn vô cùng. Đảo mắt, tiết trời đã bắt đầu vào đông. Thời tiết chuyển lạnh. Nước đóng thành băng.

Bạch Ngọc Đường lo Triển Chiêu y phục đơn bạc dễ nhiễm lạnh, cố ý chế một bộ áo bông cùng phi phong hồng thật lớn làm bằng da bạch hồ, đưa tới cho y. Bởi vì sương gió dày dặc, Triển Chiêu lại thường ra ngoài bôn ba, Bạch Ngọc Đường cũng không bảo người ta lấy bông gòn dễ hút nước nhét vào trong áo, mà là gọi người chế từ hồ dịch, tuy nhẹ lại mỏng mềm, nhưng vô cùng ấm áp. Thế mà vào cửa còn chưa kịp nói một câu quan tâm, thậm chí còn chưa kịp để Triển Chiêu mặc thử xem y phục to hay nhỏ. Đinh Điềm Huệ liền bước vào.

Bạch Ngọc Đường trong lòng ghét Đinh Điềm Huệ chướng mắt, lạnh lùng nói: “Chân ngươi cũng mau, ta chân trước tới, ngươi chân sau liền đến.”

“Quá khen, công phu khác của Đinh gia tuy chưa ra gì, nhưng khinh công xem như cũng khá.”

“Ta có chuyện cần nói với Mèo con, ngươi đừng cản trở.”

Đinh Điềm Huệ không chịu thua, dứt khoát tưới dầu lên lửa: “Có chuyện gì cứ nói đi, dù sao Triển Chiêu sớm muộn gì cũng thành người một nhà của ta. Có gì không thể nói với ta chứ?”

“Đinh Điềm Huệ, ngươi cố tình gây sự với Ngũ gia sao!?”

“Đúng là cố tình đấy, rồi thế nào?”

Triển Chiêu than một tiếng, khó lắm mới có thể trở về, đang muốn yên tĩnh lại bị kéo vào xoáy nước chiến tranh. Mắt thấy hai người càng cãi càng hăng, có khuynh hướng muốn đem phòng của mình thành võ trường, vội vàng nói: “Hôm nay ta theo đại nhân vào triều, đứng cả một ngày, ta thật rất mệt. Cầu xin hai người đừng ồn nữa có được không.”

“Hừ” Bạch Ngọc Đường trợn mắt nhìn Đinh Điềm Huệ. Quả nhiên không nói. Hắn biết nếu mình không đi, chỉ sợ Đinh Điềm Huệ cũng không chịu dời bước. Mèo con lại không thể đen mặt đuổi người, lúc đó, người mệt là mèo con, đau lòng là mình, Đinh Điềm Huệ lại chẳng có chỗ hại. Vì vậy nói Triển Chiêu mấy câu, chú ý trời lạnh, giữ ấm, không được để bị lạnh các loại, mình thì tự về phòng.

Thế mà, còn chưa ra khỏi viện, đã nghe thấy tiếng Đinh Điềm Huệ,: “… Áo bông mỏng như vậy, cũng dám lấy đưa người khác. Xì, Triển Chiêu, ngươi cũng đừng mặc, để mai ta gọi Nguyệt Hoa may cho ngươi cái dầy hơn.”

Bạch Ngọc Đường đang tính xoay người qua tranh cãi với Đinh Điềm Huệ, lại nhớ tới dáng vẻ mệt mỏi của Triển Chiêu, đành miễn cưỡng nhịn xuống.

Ngày thứ hai, Bạch Ngọc Đường sợ Triển Chiêu không mặc áo bông mình đưa. Đã sớm chờ ở phòng Triển Chiêu đợi y trở lại.

Đến hoàng hôn, Triển Chiêu cuối cùng cũng đẩy ra cửa viện, thấy y toàn thân vẫn mặc quan phục màu hồng, Bạch Ngọc Đường nhất thời tức giận, hoành mi lập mục bay ra khỏi phòng, “Mèo thối, ngươi thật không dám mặc y phục Ngũ gia đưa cho ngươi, cứ vậy nghe hắn nói. Chờ người khác làm cho sao!?”

Triển Chiêu thông minh bực nào, vừa nghe những lời này, cũng biết những lời tối qua Đinh Điềm Huệ nói, hắn đã nghe. Không buồn cãi lại. Lẳng lặng cởi nút áo đầu tiên trên quan bào, kéo cổ áo ra, để lộ y phục bên trong cho Bạch Ngọc Đường tự nhìn lấy. Bên trong quan bào chính là món áo bông Bạch Ngọc Đường đưa.

Bạch Ngọc Đường mềm sắc mặt, hạ thấp thanh âm, nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Ta không nói cái này, ta đang hỏi cái phi phong. Trời lạnh như vậy, ngươi sao lại không mặc.”

Triển Chiêu nói: “Trời còn chưa tới ngày đây, mặc nhiều như thế làm gì, có áo bông này thôi đã vô cùng ấm áp.” Dừng lại một chút, Triển Chiêu nói: “Thật ra ta cũng hiểu, ngươi hỏi không phải là áo bông. Có một vài việc vì ta xử lý không tốt nên ngươi mới lo lắng. Ngươi yên tâm, chuyện cần giải quyết, ta tự sẽ giải quyết.”

“Ta không có lo lắng.” Thấy Triển Chiêu nói chuyện cẩn thận, Bạch Ngọc Đường thầm trách bản thân lỗ mãng, lại làm Triển Chiêu không vui.

Một tia áy náy này đúng là không thoát nổi ánh mắt Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường không biết, hắn áy náy làm đáy lòng Triển Chiêu đau đớn. Cũng bởi lòng đau đớn nên y nói ra quyết định trong lòng mình.

“Ta đã hỏi Bao đại nhân, ông bảo trễ nhất là đầu xuân, án Tương Dương Vương có thể kết thúc hoàn toàn. Đến lúc đó, Bao đại nhân sẽ cho ta nghỉ ngơi một tháng.”

Bạch Ngọc Đường thuận miệng nói, “Tốt quá, chúng ta có thể ra ngoài chơi. Mèo con, ngươi muốn đến nơi nào, Tô Hàng hay Thái Sơn, bằng không chúng ta về Hãm Không đảo.” Nhưng đáy lòng, hắn đã mơ hồ đoán được sắp có chuyện xảy ra. Nghỉ một tháng, chuyện trước giờ chưa từng có đó.

“Ta muốn… Ta muốn một mình đến Mạt Hoa thôn.”

“Mạt Hoa thôn?”

“Phải, đến Mạt Hoa thôn. Ta muốn mặt đối mặt với Đinh đại ca cùng Đinh bá mẫu nói rõ chuyện từ hôn.” Âm điệu Triển Chiêu tuy không cao, nhưng ngữ khí kiên định, không chút nghi ngờ.

Theo luật pháp Đại Tống, nếu giải trừ hôn ước là hai bên tự nguyện, hết thảy đều rất dễ. Trả về bát tự sinh thần, sính lễ văn thư là được, nhưng nếu một bên không muốn, nhẹ thì cố ý gây khó dễ, nặng thì phải đến bộ công đường.

Bạch Ngọc Đường nhớ tới tính tình ôn hòa của Triển Chiêu, sợ y thua thiệt, nói vội: “Hãm Không đảo cũng ta cũng xem như có chút giao tình với Đinh gia, ta bảo đại ca ta cùng đi với ngươi được không? Bọn họ nhìn mặt mũi đại ca ta. Có lẽ sẽ vui vẻ đáp ứng chuyện từ hôn.”

“Không cần. Chuyện từ hôn vốn là ta sai. Đinh gia nếu muốn làm khó dễ ta, ta cũng sẽ đáp ứng. Chuyện này không quan hệ tới Hãm Không đảo. Dĩ nhiên không thể liên lụy tới đại ca ngươi. Còn ngươi cũng không được tới. Tính tình ngươi nóng nảy. Đến lúc đó nếu đối cứng, lại không tốt. Ngươi yên tâm, lời ngươi đã nói, ta luôn nhớ.”

Bạch Ngọc Đường biết y nói là lời thề “Cả đời chăm sóc, sinh tử tương theo.” Kia của mình. Thấy da mặt y mỏng quá, lúc nói những lời này, nhìn cũng không dám nhìn hắn, không khỏi nổi lên lòng trêu cợt.

“Ai bảo không liên quan tới Hãm Không đảo.” Bạch Ngọc Đường ranh mãnh cười, tiến gần mặt Triển Chiêu, nhìn mặt y ở trước mắt đang dần chuyển hồng. “Ta không phải người Hãm Không đảo sao, ngươi không thể nói ta một chút cũng không có quan hệ.”

Triển Chiêu lùi hai bước, sau lưng đã là Thạch giả sơn, không lui được nữa. Thấy đôi mắt nóng rực câu hồn của con chuột đang ở trước mặt, vội vàng giơ tay lên ngăn.

Bạch Ngọc Đường cười nhẹ, bắt được tay y, lạnh như băng. Cau mày, cầm tay đặt lên mép. Nhẹ nhẹ liếm, hôn, để nhiệt độ đôi môi mình nhanh chóng lan qua y.

Triển Chiêu muốn đoạt lại tay mình. Lại cảm thấy cảm giác tê dại xuất phát từ cặp môi mềm kia chảy tới tứ chi toàn thân, từng chút lấy đi lý trí cùng sức mạnh của bản thân. “Ngươi… ngươi… ngươi làm…cái gì thế.” Vừa mở miệng, bản thân Triển Chiêu cũng sợ hết hồn, từ khi nào giọng nói của mình lại trở nên mềm nhũn như vậy.

Bạch Ngọc Đường dĩ nhiên rất hài lòng với hiệu quả ấy. Hắn híp nửa mắt, thấp giọng nói: “Ta đang làm gì, ngươi không biết sao? Không biết cũng không vội, ta từ từ dạy ngươi.”

Triển Chiêu hoảng loạn: “Cái đó… ta không cần… ta… ta… a…”

Bạch Ngọc Đường giơ hai cánh tay, Triển Chiêu thét lên sợ hãi, thân đã bị vây trong một lồng ngực ấm áp. Phi phong bạch hồ bao bọc y thật chặt, nhiệt độ chợt tăng cao.

“Không… không muốn. Đang… đang ở bên ngoài.”

“Không sao… không có ai… không ai nhìn chúng ta hết.” Cuối cùng hôn lên cặp môi thon dài, nhẹ nhàng mút, đã chọc cho chủ nhân run rảy.

—- Thật ngọt, thật thơm.

Chỉ tiếc chưa kịp từ tốn thưởng thức cam lộ quỳnh tương, lại nghe một tiếng thét chói tai phá vỡ cảnh sắc.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio