Hoàng hôn, Lục Sướng rốt cuộc thoát khỏi đám giống cái bưu hãn, trở lại nhà cây, phát hiện Leo không ở nhà.
Vào giờ này, nếu không ở nhà, thì chắc là ở nơi đó. Đáy mắt nhiễm đậm phiền muộn, bước nhanh đến bãi đất trống hắn cùng Leo rào ra để nhóm lửa nướng thịt. Bởi vì gần nhà cây không thích hợp để nhóm lửa, Leo liền tìm một nơi tương đối trống trải ở gần bộ lạc, để tránh gây hoả hoạn. Một thời gian sau mọi người đều biết đây là nơi hai người bọn họ chơi lửa, thú nhân cùng dã thú không tới gần, sợ bị lửa lan đến.
Lục Sướng gọi nơi này là phòng bếp xa. Bất quá khi hắn bắt đầu dùng bồn tắm rửa, chỗ này lại thêm cái tên là phòng tắm xa. Nhưng sau hôm nay, có lẽ sẽ biến thành nơi tắm uyên ương rồi.
Nhận mệnh thở dài, ai bảo hắn dính phải tên sư tử đó chứ?
Đi đến phòng bếp + phòng tắm, quả nhiên thấy Leo đang nhóm lửa, trên đó đặt bồn đá thật lớn, có thể chứa tới bốn năm Lục Sướng, cũng phiền y có thể tìm được tảng đá lớn như vậy, còn mài cho nó bằng phẳng, không biết đã phải hao phí bao nhiêu thời gian cùng tinh lực.
Bồn đá tuy rằng được mài rồi nhưng hình dạng vẫn hơi hơi bất quy tắc, nhưng Leo thật thông minh, y đào trên mặt đất một cái hố cũng bất quy tắc như vậy, vững vàng đặt bồn đá lên, còn chừa ra chút chỗ nhét củi nhóm lửa.
Thấy Lục Sướng, y thật cao hứng, vui vẻ chạy tới, ôm lấy thắt lưng hắn, nói: “Ta đoán chừng ngươi sắp đến đây, đã nấu nước nóng trước, một hồi nữa sẽ nóng vừa tắm, đến lúc đó chúng ta…”
Sư tử nào đó hắc hắc vui vẻ, trong đầu loạn chuyển suy nghĩ bất lương. Chỉ là Lục Sướng hiện tại không có tâm tư cùng y chơi đùa phong hoa tuyết nguyệt, hắn có việc muốn nói, liền giữ chặt Leo, không cho y đi thêm củi.
“Mùa mưa vừa rồi, ngươi lén làm cái gì?” Lục Sướng trừng mắt nhìn sư tử, chờ y chủ động khai báo.
“Hả?” Leo vẻ mặt khó hiểu, y làm chuyện gì khiến Lục Sướng giận dữ sao? Vuốt đầu suy nghĩ một lát, thật sự nhớ không ra, chỉ còn biết lắc đầu.
Còn giả ngu! Lục Sướng khẽ cắn môi, cuối cùng quyết định nói ra: “Chuyện White, ngươi không biết gì sao?”
Suy bụng ta ra bụng người, Lục Sướng cảm thấy nếu hắn là White, hiện tại nhất định khổ sở muốn chết. Hơn nữa chuyện này nếu là người khác làm, hắn nhiều nhất cũng chỉ bi ai thay nam nhân bị cưỡng ép làm chuyện không hay ho kia một hai giây, nhưng hiện tại sự tình liên quan đến Leo, hắn không thể không hỏi rõ ràng.
White? Liên quan gì đến hắn chứ? Leo khó hiểu, vì sao Lục Sướng đột nhiên nghĩ đến tên kia?
Giao tiếp lại xuất hiện vấn đề, hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
Ngươi vì sao nghĩ đến giống đực khác! Đây là suy nghĩ của Leo.
Ngươi vì sao phải làm chuyện thiếu đạo đức như vậy! Đây là suy nghĩ của Lục Sướng.
Cuối cùng vẫn là Leo trong ánh mắt tràn ngập lên án của Lục Sướng không hờn không giận ôm lấy hắn, nói: “Ngươi hối hận vì đã theo ta?”
Đây là kết luận sau khi trải qua “suy nghĩ cặn kẽ” đã cho ra.
Lục Sướng chán nản, sao mỗi lần cùng sư tử nói chuyện đều không bắt được trọng điểm vậy? Với cả người này ba câu không rời nửa người dưới, chuyện gì cũng đều có thể bị y liên tưởng đến chuyện đó, rõ ràng là tng trùng thượng não a!
“Sao lại nói đến chuyện đó? Ta đang hỏi ngươi vì sao lại giúp Hilda bắt White? Đây không phải là nơi tự do luyến ái sao? Ngươi làm như vậy không biết là thiếu đạo đức sao?” Xem ra phải nói rõ ràng một chút, Leo không hiểu cái gì gọi là uyển chuyển, cái gì gọi là kỹ xảo đối thoại đâu.
“Thiếu đạo đức?” Sư tử càng bị đè nén, “Hilda nói tìm White xin nước dãi, nói ta bắt lấy hắn, có cái gì thiếu đạo đức? Trước kia tất cả mọi người đều làm thế. Lần trước giúp ngươi làm nhà cây lúc đó chẳng phải cũng như vậy, ngươi lại chưa nói chúng ta thiếu đạo đức.”
…
Hóa ra White trong bộ lạc này chỉ là kẻ bị ức hiếp a! Lục Sướng vạn phần cảm thương, chỉ là có chút khó hiểu.
“Vì sao các ngươi đều bắt nạt White?”
“Vốn giống cái xin đồ từ giống đực là bình thường, hắn rõ ràng có rất nhiều, lại luôn cất giấu không cho, ai nhìn cũng không thuận mắt. Hắn nếu ngay từ đầu hào phóng một chút, nào có nhiều chuyện như vậy! Trong bộ lạc giúp đỡ nhau là chuyện được thừa nhận, chỉ hắn keo kiệt, bị cướp đừng trách.”
Ờ… Ngẫm lại cũng phải, trước kia rất nhiều giống cái nhờ Hilda làm cắt da rắn, rõ ràng hành vi như vậy rất tiêu tốn nọc độc của nàng, hơn nữa móng tay rơi xuống cũng cách một đoạn thời gian mới có thể mọc lại, nhưng Hilda không nói hai lời liền hỗ trợ. So sánh lại, White cứ phải đợi có người giẫm lên lưng mới phun ra chút nọc độc, thật sự có điểm keo kiệt.
Vậy là dưới sự giảng giải của Leo cùng suy đoán của Lục Sướng, rốt cuộc hiểu rõ chuyện giữa Hilda và White.
Sự tình đại khái là như vầy ——
Một ngày đẹp trời nào đó Hilda muốn chút nước dãi, White không cho, nàng tìm Leo hỗ trợ. Không ngờ White bị trói rồi vẫn không cho, Hilda giận dữ phóng thân lên, cắn cái lưỡi tiết nước dãi của hắn, định bắt hắn tiết một chút. Nhưng nước dãi của White là cái gì a! Mị dược đẳng cấp đó! Hilda không ngờ chỉ nuốt chút xíu tự nhiên liền xúc động, trong phản ứng bình thường khi bị kích thích đã cùng White phát triển chút quan hệ rating cao.
Về phần vài lần sau đó, theo Leo nói, y không cẩn thận thấy vài lần Hilda truy đuổi White, nghĩ nàng lại muốn lấy nước dãi, liền thuận tay trói White lại. Tổng cộng cũng chỉ thêm có ba bốn lần, sau đó sư tử trì độn phát hiện quan hệ giữa hai người đó có điểm vi diệu, không còn vội giúp nữa.
Hiểu ra rồi Lục Sướng trầm mặc, đối với White “Ai kỳ bất hạnh, nộ kỳ bất tranh”. Ngươi nói ngươi thành thật nhổ nước dãi ra không phải tốt rồi sao, có cần thành như vậy không? Cuối cùng bị cưỡng bức lại vì chính nước dãi mình, việc này ngươi nói xem phải trách ai bây giờ. Nhớ Hilda nói sau đó White khóc, Lục Sướng nghĩ, là hắn hắn cũng sẽ khóc.
Ai kỳ bất hạnh, nộ kỳ bất tranh: câu thơ của Lỗ Tấn. Ai là bi ai, tiếc hận, cảm thông, “Ai kỳ bất hạnh” là cảm thấy bi ai cho người nào đó gặp bất hạnh. Nộ là phẫn nộ, tiếc nuối, “Nộ kỳ bất tranh” là cảm thấy phẫn nộ và tiếc nuối cho người nào đó ở trong nghèo túng mà chịu thua kém, không muốn chống lại.
White, ngươi là một kẻ xui xẻo đáng thương.
Cũng may Leo sau đó không nhúng tay nữa, chuyện cá nhân của hai người bọn họ, còn phải xem hai người có duyên phận hay không nữa.
Rốt cuộc hiểu rõ chân tướng sự tình, Leo trầm oan được giải, liền thừa cơ yêu cầu Lục Sướng bồi thường, an ủi tâm linh tinh khiết thiện lương của y bị oan uổng.
Lục Sướng lườm y một cái, tinh khiết thiện lương? Thiện lương thì có thể còn giữ được một chút giới hạn, chứ tinh khiết, đổi thành ai nhìn thấy ánh mắt Leo lúc này cũng không thể nghĩ ra y có cái gì liên quan đến từ “Tinh khiết” được.
Bất quá cuối cùng Leo vẫn thực hiện được, ôm Lục Sướng nhảy vào bồn tắm lớn, vừa giở trò với hắn, vừa sờ loạn một trận.
Khụ khụ… Y là giúp Lục Sướng kỳ cọ, rất thuần khiết.
Thuần khiết? Có từng thấy tắm thuần khiết mà toàn chà xát mông chưa? Có từng thấy tắm thuần khiết mà dùng lưỡi chưa? Có từng thấy tắm thuần khiết lại dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để kích thích dục vọng của người trong lòng chưa?
Leo, thừa nhận đi, ngươi cùng thuần khiết không có nửa cọng lông liên quan nhé.
Cảm thụ được bàn tay lửa nóng không ngừng chạy trên người mình, đáy mắt Lục Sướng nhiễm nồng đậm tình dục, âm thanh mê người từ trong cổ họng truyền ra, hắn ôm lấy Leo, chủ động dâng lên đôi môi cực nóng.
Leo vừa đáp lại nụ hôn của Lục Sướng nồng nhiệt, vừa dùng hai tay bắt lấy bờ mông vểnh của hắn, tách hai chân hắn ra, thuần thục tìm được lối vào.
Nước ấm áp có tác dụng bôi trơn, thêm nữa Lục Sướng hiện tại đã quen với Leo nhỏ, rất dễ dàng tiếp nhận y. Thân thể trống rỗng bị Leo cùng nước ấm lấp đầy, hắn rốt cuộc chịu được không được, khẽ ngâm ra tiếng, chọc cho sư tử thú huyết sôi trào, càng thêm ra sức cày cấy.
Hai bàn tay nâng mông Lục Sướng, kéo hắn theo mình cùng nhau vũ động, nước ấm mềm nhẹ đảo qua thân thể hai người, kích thích cảm quan.
Ở trong nước, có cảm giác hơn trên da thú. Leo vừa lòng nghĩ.
Ở trong nước, còn mệt hơn trên da thú. Lục Sướng phiền muộn nghĩ.
Lần sau thử lại tư thế khác. Leo chờ mong nghĩ.
Nhất định không được có lần sau. Lục Sướng ôm hận nghĩ.
Ngày hôm sau Lục Sướng ngồi dậy, sờ sờ phần eo hơi hơi uể oải, vừa lòng gật gật đầu. Xem ra hắn gần đây tập thể hình vận động có hiệu quả, nếu không chiếu theo trình độ kịch liệt đêm qua, hắn hôm nay nhất định đi không dậy nổi giường, giờ chỉ có lưng mỏi, đã tốt lắm rồi. Tin tưởng với thời gian, tập thể hình vận động thực sự đại thành rồi, hắn nhất định có thể hợp lực cùng Leo chém giết, ép khô tia tinh lực cuối cùng trong thân thể y, hảo hảo hồi báo hết thảy y gây ra cho mình, cho sư tử kia cũng nếm thử cảm giác ngày hôm sau không đứng dậy nổi.
Giãn gân cốt, mặc quần áo sạch sẽ đi hài, ra ngoài chạy bộ rèn luyện. Địa điểm là nhà cây đến phòng bếp xa, chạy qua lại vài vòng, cũng cỡ bảy tám cây số. Lại hít đất cái tại chỗ, gập bụng cái, một bộ chương trình tập thể dục.
Leo có đôi khi mang vẻ mặt tò mò nhìn hắn làm mớ động tác kỳ quái đó, Lục Sướng liền nói là để gia tăng lực chịu đựng cùng thể lực, đáp lại kỳ vọng của y. Sau khi sư tử hiểu được ý ngầm, tỏ vẻ ủng hộ mạnh mẽ, cũng chủ động gánh vác trách nhiệm làm điểm tâm, làm hậu thuẫn kiên cố cho Lục Sướng, khích lệ hắn phát triển rực rỡ sự nghiệp thể dục ở bộ lạc thú nhân.
Một tháng sau, thể lực Lục Sướng nâng cao, tài nấu ăn của sư tử cũng có tiến bộ nhảy vọt, hai người phối hợp khăng khít.
Hôm nay Lục Sướng đang chạy bộ, cảm thấy từng trận gió lạnh không ngừng thổi tới, da rắn đơn bạc đã không thể ngăn cản cái lạnh lẽo ngày thu, hắn lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện, mùa thu thật sự đến rồi.
Cây cối không chịu được lạnh đã bắt đầu ố vàng, lá cây không ngừng run rẩy dưới sự thử thách của gió thu, sắp sửa từ trên cành rơi xuống.
Lúc dùng bữa, Leo nhắc tới, bọn họ phải nhân mùa thu bắt đầu dự trữ lương thực, thuận lợi vượt qua mùa đông dài.
Thành viên bộ lạc Viêm Hoàng bình thường đều là ai làm việc nấy, nhưng trong thời kì này, bất luận là thú nhân độc thân hay đã có bạn lữ, đều sẽ tụ tập lại, cùng nhau cố gắng vì mùa đông.
Nhóm giống đực tạo thành tiểu đội, phân công nhau đi săn thú. Mà nhóm giống cái thì tụ tập cùng một chỗ, làm công tác hậu cần. Vô cùng bi ai là, Lục Sướng cũng bị phân đến đoàn thể giống cái này. Hắn thật ra muốn theo giống đực đi săn thú, nhưng chuyện này không phải đùa, ngay cả Aids dũng sĩ như vậy cũng không dính vào, hoàn toàn phục tùng tổ chức phân phối. Quên đi, chờ mùa xuân năm sau bắt Leo dẫn hắn đi săn thú là được, hiện tại liền nhẫn nhịn đi.
Công tác chủ yếu của nhóm giống cái là may da lông có thể chống đỡ giá lạnh, đem con mồi nhóm giống đực bắt được đi phơi nắng thành thịt khô, tiện cho việc dự trữ. Đồng thời các nàng còn có thể cất một vài loại thực vật trái cây có khả năng giữ được thời gian dài vào hầm làm lương thực dự bị, lỡ đâu thịt không đủ, các tộc nhân phải nhờ vào chúng để sống qua ngày.
Trong chút thực vật đó, Lục Sướng thế mà tìm được thứ cùng loại với khoai tây, lúc nấu ăn hắn làm một cái nếm thử, cảm thấy hương vị không khác khoai tây mấy, vui vẻ vì mình phát hiện một loại thức ăn tương tự với thế giới kia. Trước đó hắn sở dĩ không phát hiện khoai tây, hoàn toàn vì Leo kia luôn thay đổi cách nhét thịt vào miệng hắn, định cho hắn ăn thành heo Mcdull luôn. Nói cái gì mà hắn rất gầy, béo một chút mới tốt.
Có trời mới biết hắn để đảm bảo thông lối vào kia đã mất bao nhiêu khí lực, Leo cũng không thông cảm, giải thích thế nào cũng không hiểu, cố chấp nhận định ăn thịt là tốt, thực vật là lúc không có thịt mới bất đắc dĩ phải ăn. Cả ngày bắt giống cái của y ăn thực vật, y cảm thấy rất không thoải mái.
Đối mặt với khoai tây dùng sức thở dài, làm tiểu thụ thật không dễ dàng.