Edit: Nhung Nguyên
Beta: An Braginski
Ngay tại lúc Vô Tình nhìn ngón tay mình bị cắt chảy máu, trên trán bắt đầu toát ra hắc tuyến, Utherus đã từ bên ngoài trở lại.
Y lần này đến, vừa bước vào cửa hang liền thấy bảo bối nhà mình chẳng những tự mình xuống giường, còn đang ngồi xổm trước đống da thú đùa nghịch cái gì.
Thân mình lui thành một đoàn nho nhỏ, tóc đen thuận theo đổ dài hầu như chấm đất, rất khả ái.
Bất quá Utherus rất nhanh phát hiện vẻ mặt bảo bối nhà mình hình như có chút không đúng, sau đó nhìn đến ngón tay trắng nõn của bảo bối nhỏ đột nhiên có thêm một vết thương, máu còn đang nhỏ ra ngoài.
Utherus lập tức giận dữ.
Hừ, chết tiệt, y như tại sao có thể đem da thú cứng rắn tùy tùy tiện tiện để ở kia, làm hại tiểu bảo bối vừa tỉnh lại đã bị thương.
Utherus rất nhanh đi đến bên cạnh đống da thú, ném da thú trong tay tiểu bảo bối ra rất xa; Sau đó một phát ôm lấy tiểu bảo bối trở lại trên giường, cẩn thận hé miệng ngậm lấy ngón tay nhỏ bị cắt qua của bảo bối.
Cảm giác được có người rất nhanh tiếp cận, Vô Tình theo bản năng muốn tránh ra, không nghĩ tới đã nhanh chóng bị bế lên.
Còn chưa kịp phản ứng lại chuyện gì đã xảy ra, một trận gió thổi qua, phát hiện mình đã nằm trên giường.
Vô Tình im lặng nhìn dã nhân ngậm ngón tay hắn trong miệng.
Dã nhân này chắc có luyện võ công đi, tốc độ này, thân thủ này, thật sự có chút đả kích sát thủ như hắn, cho dù hắn bị thương, cho dù hắn am hiểu nhất là dùng độc, nhưng mà không có nghĩa là hắn không có chút tố chất cơ bản của sát thủ có được không.
Thân thủ linh hoạt, tốc độ nhanh nhẹn, thân là một sát thủ, những phương diện đó phải thật tốt.
Nhìn đến dã nhân to con còn không định buông mình ra, Vô Tình ý xấu liếc mắt nhìn đối phương, để ngón tay mình chạm qua đầu lưỡi y một chút.
Phải nói, đầu lưỡi này tuy rằng có điểm thô ráp, nhưng là mềm dẻo mười phần.
“Buông ra, bẩn muốn chết” Vô Tình mở miệng nói, cũng không quản đối phương có hay không nghe hiểu được.
Utherus cảm thấy đầu lưỡi có chút ngứa ngáy, bảo bối nhà mình thì lại nhỏ giọng nói gì đó.
Buông lỏng miệng, còn chưa thỏa mãn mà liếm liếm ngón tay trắng noãn của bảo bối nhà mình rồi mới dời đi, nhỏ giọng cúi đầu hỏi: “Ngươi nói cái gì?”
Nhìn đến động tác của dã nhân, Vô Tình vừa tức giận vừa buồn cười, nghe không hiểu đối phương nói gì, vậy cũng không cần lại lãng phí sức lực nói nữa.
Dã nhân này cũng là lo lắng cho mình mà thôi, hắn quả thật cũng không nên so đo với một dã nhân.
Utherus thấy bảo bối nhà mình không thèm quan tâm tới mình, cũng không hiểu được mình đã làm gì khiến giống cái mất hứng.
Rời giường, đi đến đống dược thảo y tìm về lúc trước, thuốc chữa bệnh y không hiểu, nhưng thuốc trị thương y thành thạo.
Dù sao thú nhân thân thể cường tráng đến thế nào cũng sẽ có lúc bị thương, dùng chút thảo dược thì vết thương sẽ nhanh lành hơn.
Utherus cầm qua một nắm dược thảo cầm máu, đặt ở trong bát đá nghiền nát, sau đó bưng bát đi đến bên giường, cẩn thận đem nước thuốc bôi lên ngón tay bị thương của bảo bối nhà mình.
Cảm thụ được đầu ngón tay truyền đến cảm giác man mát, Vô Tình thoải mái khép nhẹ đôi mắt phượng.
Dã nhân vừa rồi làm gì hết thảy tự nhiên đều dừng ở trong mắt hắn, hắn có sự mẫn cảm đối với lòng người, hắn tất nhiên cũng phát hiện ra dã nhân này cơ hồ không có ác ý với hắn, cho nên cũng sẽ mặc y làm gì thì làm.
Chính là không nghĩ tới thuốc này hiệu quả lại rõ ràng đến như vậy, miệng vết thương trên tay hắn khép lại với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường.
“Cho ta xem.” Vô Tình hướng về phía dã nhân lớn đang bưng bát.
Utherus đại khái hiểu được bảo bối nhà mình có ý muốn xem thảo dược, bất quá cũng không cầm bát trực tiếp đưa qua, phải biết rằng bát đá này nhìn như vậy thôi, kỳ thật rất nặng.
Cho nên y chính là cầm chén hạ thấp xuống, thấp đến mức bảo bối nhà mình có thể dễ dàng xem thứ bên trong.
Không có để ý dã nhân có muốn đưa bát cho mình hay không, lực chú ý của Vô Tình đã bị thảo dược hắn chưa gặp bao giờ kia hấp dẫn, hắn nghiên cứu thảo dược nhiều năm, thế nhưng còn có loại thảo dược thần kỳ hắn không hề biết đến, hắn thực sự rất ngạc nhiên.
Vô Tình vét một chút dược trong bát, để sát vào nhìn nhìn, sau đó ngửi ngửi, cuối cùng vươn đầu lưỡi liếm một chút.
Utherus luôn chú ý động tác của bảo bối nhà mình.
Utherus còn không kịp ngăn cản, hắn đã há mồm làm động tác muốn ăn, Utherus đã bị cái lưỡi hồng nhạt thoát ra từ đôi môi phấn nộn kia hấp dẫn.
Nhìn đầu lưỡi kia phấn nộn, tại dược vị lục sắc khẽ liếm liếm kiểm tra, rồi lại rụt trở về.
Utherus liền hận không thể há mồm bắt lấy cái lưỡi nhỏ kia, sau đó Utherus rõ ràng cảm giác được một cỗ nhiệt lưu hướng phần bụng dưới y hội tụ.
Trưởng thành nhiều năm y đương nhiên biết chuyện gì đang diễn ra, vì thế Utherus chạy trối chết rời khỏi vị trí bên cạnh giường.
Giống cái trên giường còn chưa trưởng thành, y cũng không muốn dọa tiểu bảo bối nhà mình.
Đối với hành vi đột nhiên chạy đi của dã nhân, Vô Tình cũng không để ý.
Hắn nhảy xuống giường, đi đến “cỏ dại” vừa mới bị hắn xem nhẹ, dã nhân kia chính là vừa mới từ đống này lấy thảo dược ra.
Có rất nhiều cây cỏ khác nhau, thực rõ ràng đều là bị người cố ý lấy trở về.
Được rồi, Vô Tình thừa nhận thực vật này đó hắn đại đa số cũng chưa gặp qua, đương nhiên cũng có mấy vị gặp qua.
Bất quá ai tới nói cho hắn cây cái cây củ cải đường to đùng kia sao lại giống nhân sâm đến như vậy? Này không phải là nhân sâm, này là cây củ cải đi, Vô Tình không ngừng tự thôi miên mình, nhưng tay vẫn là không nhịn được hướng cây củ cải kia sờ sờ……
Đợi cho Utherus bình tâm lại rồi, xoay người tìm kiếm bảo bối nhà mình, liền ảo não phát hiện bảo bối nhà mình lại rời giường xuống dưới, hoàn hảo lúc này là trát đến thảo dược, nơi đó hẳn là so với da thú an toàn hơn đôi chút.
Nhìn tiểu giống cái tò mò ôm Thất Diệp Chu Quả Thảo Căn, bảo bối giống như phát hiện cái gì, ánh mắt đều lòe lòe tỏa sáng, Utherus đột nhiên cảm thấy trong lòng thực ấm áp.
Vô Tình ôm cây đại củ cải nhân sâm hư hư thực thực kia, cẩn thận ngửi ngửi, ân, đúng là mùi nhân sâm, nhưng lại mới đào lên không bao lâu.
Đang do dự muốn hay không nếm thử, cuối cùng xác nhận một chút, lại phát hiện không biết nên thế nào cắn xuống.
Lúc này một bàn tay thực to xuất hiện trước mặt Vô Tình đem cây đại nhân sâm kia bẻ ra một phần nhỏ.
Phát hiện phần nhân sâm kia xuất hiện trước mắt mình, Vô Tình vươn đầu lưỡi ngậm phần nhân sâm vào miệng.
Ân, quả nhiên là nhân sâm, đúng vậy, Vô Tình tinh tế nhấm nháp, cảm thụ được dược quả thực đối người rất hiệu quả, này nhưng hiệu quả đối với hắn còn tốt hơn nữa, hắn vốn là người luyện võ, dược liệu đến trên người hắn tất nhiên là so với người bình thường dùng hiệu quả hơn nhiều, bất quá lần này dùng cây nhân sâm này hiệu quả so với nhân sâm trăm năm trong truyền thuyết còn muốn tốt hơn.
Hay là đại nhân sâm có hơn ngàn năm tuổi? Bất quá cây nhân sâm dù lớn cũng không hẳn là nhân sâm lâu năm, đáng tiếc phần đầu củ nhân sâm này đã bị cắt đi, bằng không có thể xem xét một chút năm tuổi cụ thể của nó.
Utherus xem bảo bối nhà mình ôm Thất Diệp Chu Quả Thảo Căn không biết cắn xuống thế nào, thảo dược này tuy rằng khó tìm, nhưng nó bổ thân thể hiệu quả quả thật rất tốt, thảo dược này Utherus liền vẫn lấy nước ép của nó cho tiểu bảo bối dùng.
Chẳng lẽ tiểu bảo bối cũng biết thảo dược này đối bệnh của hắn có lợi?
Nghĩ vậy Utherus liền đem thảo dược bẻ ra một phần nhỏ cho tiểu bảo bối.
Nhưng ai biết lần này tiểu bảo bối không dùng tay cầm, mà là trực tiếp đem miệng ngậm phần dược thảo, lại nhìn đến đầu lưỡi phấn nộn chợt lóe qua, đầu ngón tay bị đầu lưỡi kia đụng đến một chút, Utherus tựa như bị điện giật, thân mình lập tức cứng đờ, vừa mới giải quyết hạ thân bừng bừng của mình mà bây giờ toàn thân thú huyết lại bắt đầu sôi trào trở lại.
Mà người khởi xướng hết thảy những chuyện này, còn đang trát ở đống thảo dược, vui vẻ nghiên cứu thảo dược này nọ hắn chưa từng thấy qua.
Có lẽ cũng chỉ có lúc này Vô Tình mới toàn tâm thả lỏng, bởi vì hứng thú lớn nhất của hắn đang đặt lên đống thảo dược kia.
Cho nên biến hóa của Utherus, Vô Tình hoàn toàn không biết không thấy.
“Uy, thảo này gọi là gì?” Vô Tình nghĩ là thứ lúc nãy dã nhân cho mình dùng đúng là thảo dược, đang mãi xác nhận những loại thảo dược hắn chưa từng thấy qua, vì thế mở miệng hỏi.
Thanh âm giống cái gọi thần trí Utherus trở về, nhìn bảo bối nhà mình lấy một nắm cỏ cầm máu hướng đến trước mặt mình, nghĩ nghĩ vấn đề tiểu bảo bối có khả năng hỏi, bèn mở miệng nói: “Cỏ cầm máu.”
“Cỏ, cầm, máu.” Vô Tình chỉ vào thảo dược trong tay, nói theo.
Đón lấy rồi lại chỉ vào đại nhân sâm vừa rồi nói ra tên của nó, Utherus kiên nhẫn dạy hắn.
Đợi cho Vô Tình hỏi gần một nửa số thảo dược kia, Utherus đột nhiên xoay người đi hướng con mồi mình vừa săn về, bắt đầu xử lý con mồi.
Lúc này tiểu bảo bối nhà mình chắc là đã đói bụng, cho nên mặc kệ bảo bối nhà mình đối số thảo dược kia cảm thấy hứng thú, cũng phải ăn cơm trưa rồi mới nói sau.
Nhìn đến dã nhân đang dạy cho mình bỗng nhiên lại rời đi, Vô Tình liền muốn phát hỏa.
Bất quá nhìn đến dã nhân chạy tới xử lý thức ăn, nháy mắt cảm giác đói theo bụng truyền đến, được rồi, hắn thừa nhận hắn xác thực đói bụng.
Có đôi khi không nghĩ đến thì còn không có cảm giác, nhưng vừa nghĩ đến thì liền cảm thấy thực đói.
Hôm nay Utherus cố ý bắt Chu Vũ Điểu, thịt điểu này có vẻ non mịn, nấu canh cũng có vẻ ngọt, thích hợp cho giống cái đang sinh bệnh ăn.
Vô Tình nhìn dã nhân cầm lấy hồng mao đại điểu ở nơi kia bận rộn, thuần thục nhổ lông, mổ bụng làm sạch, dùng nước rửa sạch, rồi thả vào trong nồi đá nấu.
Chỉ chốc lát, hương khí của thịt điểu liền phiêu tán trong không khí.
Không nghĩ tới dã nhân này chỉ sử dụng phương pháp đơn giản nhẹ nhàng, làm được đồ ăn thơm như vậy.
Đột nhiên nghĩ đến cái gì, Vô Tình rất nhanh đi đến đống thảo dược lấy ra mấy vị dược, không chút do dự ném vào trong nồi.
Tuy rằng thảo dược này hắn vừa mới nhận thức, bất quá thông qua nhấm nháp dược tính cơ bản hắn đã hiểu biết chút ít, cho nên thêm vào nấu canh hẳn là không có vấn đề gì.
Mặc dù đang bận rộn nấu nướng, nhưng là sự chú ý của Utherus đối với bảo bối nhà mình vẫn không có giảm bớt.
Nhìn tiểu bảo bối nhìn chằm chằm vào mình đang nấu cơm, bộ dáng vẻ mặt chờ mong, y liền cảm thấy mình toàn thân tràn đầy khí lực.
Trách không được những thú nhân có bạn lữ khi ở trước mặt giống cái nhà mình luôn nhiệt tình mười phần.
Tuy rằng kỳ quái tiểu bảo bối tại sao lại đem thảo dược ném vào nồi, thảo dược không phải chỉ dùng ép nước hoặc là trực tiếp ăn sao? Bất quá Utherus cũng không ngăn cản hành động của bảo bối nhà mình, tiểu bảo bối làm như vậy luôn luôn có lý do của hắn.
Ngồi ngốc không có việc gì làm, Vô Tình đột nhiên ý thức đến hắn còn không biết danh tự (tên) của dã nhân này, cũng không biết hắn có danh tự hay không.
Vô Tình đi đến bên người dã nhân, không ngoài dự kiến, đối phương lập tức liền đem lực chú ý tập trung lại đây.
“Vô Tình, ta gọi là Vô Tình.”Vô Tình chỉ vào chính mình đối dã nhân nói.
Utherus rất nhanh liền phản ứng lại, đây là tiểu bảo bối nói cho mình biết tên của hắn.“Vô, Tình.” Utherus hưng phấn niệm theo.
“Đúng, Vô Tình, ngươi tên gì?” Vô Tình chỉ vào Utherus hỏi.
“Ta, Utherus.” Utherus chỉ vào chính mình nói.
“U- the- rus.” Vô Tình một chữ một chữ nói xong, tên này thực kỳ lạ.
“Ừ, Utherus.” Nghe được danh tự của mình được giống cái nhà mình nói ra, Utherus hưng phấn một phen ôm lấy giống cái đang đứng trên mặt đất, xoay vòng tròn.
Đối với hành vi đột ngột của Utherus, Vô Tình đã có điều hiểu biết, lần thứ hai bị ôm lấy hắn đã có thể lạnh nhạt tiếp nhận rồi, bởi vì dạng ôm này thực đơn thuần, không có ý tứ gì khác.
Mà hành vi của Utherus khiến Vô Tình xem ra chính là đầu óc dã nhân này cùng với mình không có cùng cấu tạo, cho nên hắn không thể lý giải vì sao dã nhân này thích đem hắn ôm đến ôm đi như vậy, hắn tốt xấu gì thì cũng là cái bộ dạng coi như đại nam nhân cao lớn đi có được không, mặc dù ở trước mặt dã nhân này hắn là có điểm thấp bé, nhưng là không đến mức ôm hắn giống như ôm hài tử đi.
Chẳng lẽ dã nhân này đem mình nghĩ thành tiểu hài tử, nghĩ đến đây, Vô Tình đầu đầy hắc tuyến …….