Giữa hè, trong sơn cốc một mảnh xanh tươi, hương vị cỏ cây tươi mát làm người ta cảm thấy thần thanh khí sảng. Địch Nãi chắp tay sau lưng ngậm cọng cỏ trong miệng nhìn nhóm phi thú nhân tập luyện, thỉnh thoảng sẽ lên tiếng chỉ điểm một chút.
Từ khi thương thế của Phất Lôi tốt lên, Địch Nãi liền rảnh rỗi, Mã Cát nói không bằng cậu chỉ nhóm phi thú nhân luyện chút quyền cước, Địch Nãi cảm thấy đề nghị này không tồi nên đồng ý.
Bất quá, phi thú nhân đã quen an nhàn sung sướng, tuy không mập nhưng gân cốt cũng đã cứng ngắc, nếu không phải các thú nhân thường xuyên lôi kéo bọn họ làm tình, phỏng chừng cốt cách đã sớm rỉ sét.
Địch Nãi nghĩ ngợi một chút rồi quyết định dạy bọn họ từ phần cơ bản nhất, đứng trung bình tấn, đá cao cùng đấm tới.
Cũng may các phi thú nhân tuy yếu ớt nhưng vẫn thực tâm bội phục vị bầu bạn tộc trưởng này, dù sao mọi người đều kiến thức qua khả năng của Địch Nãi, bởi vậy cậu nói thế nào thì làm thế ấy.
Động tác cơ bản luyện được mười ngày, hiện giờ cũng có thể xem là có căn bản. Địch Nãi hô khẩu lệnh, bọn họ đã có thể lập tức làm ra động tác, đương nhiên, không tránh được chuyện đội hình có chút không đồng đều. Địch Nãi cũng không cưỡng cầu, dù sao cũng không phải luyện binh, cũng không cần duyệt binh cho ai xem, miễn cưỡng thông qua là tốt rồi.
Luyện một hồi, Địch Nãi thấy mọi người đều bắt đầu thở hồng hộc thì phun cọng cỏ trong miệng ra, nói tạm nghỉ một lúc rồi luyện tiếp.
Đối với các phi thú nhân mà nói, luyện võ tới trình độ có thể phòng thân thì cơ bản không có khả năng. Địch Nãi chỉ rèn luyện để thân thể bọn họ khỏe khoắn hơn, thân thủ nhanh nhẹn hơn, ít nhất thì tốc độ chạy cũng nhanh hơn. Nếu thật sự gặp phải kẻ địch thì cứ ở cự ly xa mà bắn tên, không cần phí nhiều sức lực, chỉ cần nắm vững kỹ xảo.
Phi thú nhân nghe thấy sắp được học bắn tên thì đều hoan hô. Kỳ thật, tuy bọn họ vẫn luôn được thú nhân bảo hộ, sức lực yếu ớt trói gà không chặt, nhưng bọn họ vẫn muốn tự mình bắt được con mồi. Bất quá điều kiện thân thể hạn chế nên không có cách nào thực hiện, hiện giờ có phương thức đi săn đơn giản hơn, bọn họ đương nhiên thực hoan nghênh.
Mã Cát lau mồ hôi, bưng nồi nước sôi để nguội rót cho mọi người uống.
Địch Nãi cũng uống một ngụm, tiếp đó bắt đầu phân phát cung tên cho mọi người. Mấy thứ này là cậu thức suốt đêm gấp gáp chế tạo, tiêu phí không ít tinh lực. Địch Nãi quyết định sau này sẽ dạy bọn họ tự làm cung tên, bằng không nếu cứ để cậu cung ứng thì sẽ bận chết mất.
Cầm cung tên trong tay, mọi người đều háo hức muốn thử sức. Địch Nãi thấy hiện trường có chút hỗn loạn thì hô to: “Này này đừng loạn, đến đến đến, mọi người nhắm về hướng này, bằn vào bia ngắm treo trên cây, hiểu không?”
Địch Nãi trước đó đã treo mấy tấm ván gỗ lên cây, mục tiêu khá rõ ràng. Địch Nãi vừa dứt lời thì một loạt mũi tên được bắn ra, phần lớn đều xiêu xiêu vẹo vẹo, chỉ có vài mũi tên có thể bắn sợt qua mép bia.
Địch Nãi cười khổ, bọn họ luyện suốt mấy ngày cư nhiên vẫn xoay ngang, thật sự là hết chỗ nói mà. Bất quá, cậu vẫn nhẫn nại bược tới sửa lại tư thế, giải thích trọng điểm.
Địch Nãi vừa sửa xong cho một người thì thấy Tiểu Nhị lon ton chạy tới, theo sau còn có Tuyết Linh. Bất quá Tuyết Linh rất kỳ quái, vừa đi còn vừa hướng phía sau gầm gừ uy hiếp.
Địch Nãi liền ôm lấy Tiểu Nhị, vừa vuốt ve bộ lông mềm mại của nó vừa hỏi: “Làm sao vậy?” Còn chưa dứt lời thì đã nhìn thấy một đám tiểu thú nhân trong dạng thú hình vui vẻ chạy tới. Địch Nãi cười hắc hắc, búng trán Tiểu Nhị: “Nga, hóa ra là bị đám nhỏ dọa nên chạy tới tìm chủ nhân bảo hộ a!”
Tiểu Nhị làm nũng cọ cọ trong lòng Địch Nãi, lại còn vươn đầu lưỡi lấy lòng liếm liếm tay cậu. Xoa xoa phần lông mềm mại trên lưng nó, cảm giác thực thoải mái, Địch Nãi cười tủm tỉm quay đầu nhìm đám nhóc quấy rối.
Các tiểu thú nhân chạy tới trước mặt Địch Nãi thì ngừng lại, sau đó đều hóa về hình người. Đi đầu chính là Lý Áo, nó đã rất quen thuộc với Địch Nãi, vừa hóa thân liền hô: “Địch Nãi thúc thúc, ta cũng muốn bắn tên, ngươi dạy ta được không?” Nhóm tiểu đồng bọn phía sau cũng nhao nhao: “Dạy chúng ta bắn tên đi! Ta cũng muốn học.”
Địch Nãi cười nói: “Các ngươi học làm gì? Thứ các ngươi nên học là cách đi săn chứ không phải mấy cái này.”
Lý Áo giải thích: “Thúc thúc, chúng ta học xong thì có thể dạy cho phi thú nhân a! Như vậy ngươi có thể đỡ vất vả hơn.”
Địch Nãi cười thầm, nhóc con nãy nghĩ cũng thực sâu xa, hẳn là muốn khoe khoang trước mặt nhóm phi thú nhân đi!”
Địch Nãi cảm thấy lý do cũng khá chí lý, vì thế đồng ý để đám nhỏ cùng học với nhóm phi thú nhân, bất quá, không được quấy rối.
Lý Áo nghiễm nhiên đã trở thành vương trong đám nhóc, ngay từ đầu đã nắm quyền chi phối, phát số cung tên còn dư lại cho vài tiểu thú nhân hơi lớn một chút. Nhóm tiểu thú nhân không có cung tên đều dùng ánh mắt trông mong nhìn bọn nó, Lý Áo liền trấn an: “Đừng gấp, nhóm ca ca học xong sẽ dạy lại các ngươi.”
Địch Nãi vuốt cằm mỉm cười, xem ra là nhân tài có thể đào tạo a!
Nhóm tiểu thú nhân chỉ mới bắt đầu học nên hoàn toàn không nắm được trọng điểm, Địch Nãi không thể không buông Tiểu Nhị, bắt đầu dạy lại.
Tiểu thú nhân trời sinh khí lực lớn, kéo cung không thành vấn đề. Lực tay của chúng khá ổn, nhãn lực cũng không sai, cũng khá chuyên chú nên chỉ sau một lúc liền thành công.
Mũi tên bắn ra còn phải nhặt trở về, nhìn Tuyết Linh ở bên cạnh đang muốn trêu chọc Tiểu Nhị, Địch Nãi liền phúc hắc hô: “Tuyết Linh, đi, nhặt tên về cho ta.”
Tuyết Linh quay phắt đầu đi làm như không nghe thấy. Địch Nãi không vui: “Hey, tên nhóc này cư nhiên dám lên mặt với ta hử, nghĩ ta không trị được mi à?”
Địch Nãi bước qua ôm lấy Tiểu Nhị, vừa vuốt lông vừa chậm rì rì nói: “Tuyết Linh, mi có chịu đi nhặt tên không? Không đi thì sau này không cần theo Tiểu Nhị nữa, đến từ đâu từ cứ chạy về đó đi.”
Tuyết Linh quay qua… nhìn Tiểu Nhị trong lòng Địch Nãi, lại nhìn những mũi tên rơi rớt cách đó không xa, do dự một chút, cuối cùng vẫn khuất phục. Dù sao cốt khí hay ngạo khí gì đó cũng không quan trọng bằng Tiểu Nhị a! Tiểu bại hoại kia đến bây giờ vẫn thân cận nhân loại kia hơn, thật sự là tức chết nó mà! Một ngày nào đó, nó muốn bắt cóc Tiểu Nhị, làm nó hoàn toàn thuộc về mình!
Tuyết Linh hướng Địch Nãi nhe răng, sau đó phóng tới ngậm tên chạy trở về, ném tới bên chân Địch Nãi. Nhìn bộ dáng ngạo kiều của Tuyết Linh, cậu ngồi xổm xuống xoa xoa đầu nó: “Như vậy mới ngoan chứ! Ngươi ngoan ngoãn nghe lời thì ta sẽ không bạc đãi ngươi. Đi đi, nhặt tiếp.”
Tuyết Linh thấy Địch Nãi được tiện nghi mà còn khoe mã thì thực sự muốn lao lên cắn một ngụm, đáng tiếc, người này nó đắc tội không nổi, thế nên chỉ có thể nhăn nhó đi nhặt tên.
Địch Nãi ôm Tiểu Nhị cười thực đắc ý, dám khi dễ vật sở hữu của cậu thì phải đại giới a!
Lúc Phất Lôi tới nơi, liếc mắt liền thấy bầu bạn của mình trong đám người.
Địch Nãi chính là chói mắt như vậy, cứ hệt như một vật thể phát sáng có thể hấp dẫn tất cả những người quen biết. Mái tóc đen mượt dưới ánh mặt trời lập lòe tỏa sáng, làn da lúa mạch khỏe mạnh sáng bóng, ánh mắt đen láy hơi nheo nheo, khóe môi cong lên tràn ra ý cười, tuy thoạt nhìn có chút lười nhác nhưng Phất Lôi biết cậu luôn giữ vững cảnh giác, tựa như một tiểu thú vừa trưởng thành, tràn đầy sức sống.
Mỗi lần Phất Lôi nhìn thấy Địch Nãi cười như vậy thì đều muốn bổ nhào tới hôn môi cậu. Khóe môi hơi cong lên kia quả thực tràn đầy hấp dẫn, làm trái tim y ngứa ngáy.
Địch Nãi thấy Phất Lôi tới liền mỉm cười phất phất tay: “Hey, ngươi về rồi à? Có mang về thứ gì tốt không?”
Phất Lôi bị nụ cười sáng lạn kia chói lòa cả mắt, sửng sốt một lúc lâu mới vội vàng đáp xuống. Sau khi tiếp đất, Phất Lôi lôi chiếc túi đeo trên lưng xuống cho Địch Nãi, lấy lòng cười nói: “Xem xem, này có phải đậu nành mà ngươi nói không?”
Từ lần trước Địch Nãi nói qua món ‘lưỡng mẫu địa’, Phất Lôi liền ghi nhớ chuyện này trong lòng. Đoạn thời gian trước Phất Lôi có hơi bận rộn vì chuyện trong tộc nên không có thời gian, hôm nay rảnh rỗi y liền chạy đi tìm. Dựa theo miêu tả của Địch Nãi, y tìm được rất nhiều thực vật giống với đậu nành, liền hái tất cả mang về.
Địch Nãi ngồi xổm xuống đất mở bao ra, vừa thấy liền mỉm cười: “Wow, Phất Lôi, ngươi đúng là lợi hại, cư nhiên tìm được nhiều loại đậu như vậy.” Địch Nãi cẩn thận xem xét, phát hiện trong bao cư nhiên có đậu hà lan, đậu đũa, đậu kiếm, còn có một đống đậu mà cậu không biết tên. Ra mòi, Phất Lôi đã hái tất cả các loại đậu mà mình tìm thấy.
Địch Nãi xem xét hết một lượt, cuối cùng ở cuối bao tìm thấy loại mình muốn—- đậu tương, cũng chính là đậu nành. Nhặt một quả đậu lên, hướng Phất Lôi lắc lắc: “Ha ha, chính là loại này, thật tốt quá.”
Phất Lôi nghe thấy có loại Địch Nãi muốn thì bật người sáp mặt tới gần, thực chờ mong nhìn cậu.
Địch Nãi sửng sốt một lúc mới kịp phản ứng, này là muốn thưởng a. Cậu liền kiễng mủi chân hôn một cái thật kêu trên má Phất Lôi: “Không tồi, rất lợi hại.”
…
Hoàn Chương .