Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt

chương 111: làm vú em thật khó (thượng)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nghe thấy lời đại vu, Phất Lôi hưng phấn gầm lên một tiếng: “Úc, thật tốt quá, Địch Nãi, chúng ta có hai bảo bảo. Ta làm phụ thân rồi a!” Y vui sướng tới hai mắt tỏa sáng, hung hăng hôn lên mặt cậu hai ngụm. Bất quá thấy sắc mặt có chút trắng bệch của cậu thì đau lòng không thôi. Cầm tay Địch Nãi đặt bên môi mình, trịnh trọng nói: “Thân ái, ngươi vất vả rồi.”

Bội Cách ôm bảo bảo vừa chào đời tới bên giường, mặt mày hớn hở nói: “Mau, mau xem đứa nhỏ của các ngươi, đáng yêu biết bao a, mập mạp, hệt như Phất Lôi lúc bé.”

Phất Lôi nhận lấy bảo bảo, tiến tới trước mặt Địch Nãi vui vẻ nói: “Địch Nãi, mau nhìn bảo bảo của chúng ta nà. Đáng yêu biết bao!” Phất Lôi nói xong thì nhịn không được hôn một cái lên gương mặt non mềm của đứa nhỏ. Bảo bảo nhắm mắt nhăn nhó dẩu dẩu mỏ, nắm tay bé xíu quơ quào biểu thị kháng nghị, bất quá rất nhanh đã ngủ tiếp.

Địch Nãi suy yếu mỉm cười, ngẩng đầu nhìn đứa nhỏ nằm trong tả lót, có chút sửng sốt. Đứa nhỏ xấu xí nhăn nheo đo đỏ như khỉ này là mình sinh ra à? Quả thực không phải xấu bình thường a! Trừ bỏ máu tóc vàng hệt như Phất Lôi, những điểm khác nhìn không giống chút nào a!

Bất quá, cho dù là vậy, Địch Nãi vẫn vươn tay cẩn thận ôm bảo bảo vào lòng.

“Đây, còn đứa này nữa! Đây là đệ đệ, các ngươi đừng quên a.” Đại vu đưa đứa còn lại vừa băng xong cuống rốn cho Phất Lôi. Bảo bảo này vẫn chưa mở mắt, vẫn còn đang khóc. Phất Lôi vội vàng đong đưa dỗ bảo bảo.

Địch Nãi nhìn tiểu nhi tử, lại quay đầu nhìn đại nhi tử, phát hiện bộ dáng hai đứa rất giống nhau, bất quá mái tóc vàng ươm của tiểu nhi tử có xen lẫn vài cọng màu đen, khá lạ mắt.

Bội Cách ở bên cạnh nhắc nhở: “Hey Phất Lôi, ngươi đừng cứ cười ngây ngô như vậy, mau đặt tên cho đứa nhỏ đi!”

Phất Lôi giống như bừng tỉnh khỏi giấc mộng: “Đúng nga, phải đặt tên cho bảo bảo. Địch Nãi, ngươi nói xem đặt tên nào thì hay?”

Địch Nãi kỳ thực trước đó cũng đặt vài cái tên, bất quá cứ do dự không biết lấy cái nào bỏ cái nào. Vốn là người Trung Quốc, cậu khẳng định muốn đứa nhỏ theo họ mình, chính là nơi này có ngôn ngữ khác, hơn nữa chỉ có tên không có họ.

Rốt cuộc nên làm thế nào, Địch Nãi có chút do dự. Bất quá hiện giờ thì tốt rồi, hai đứa con trai, chỉ cần một đứa giữ lại truyền thống là được, coi như cậu đã để lại đời sau cho Địch gia.

Nghĩ nghĩ, Địch Nãi quyết định gọi tiểu bảo bảo là Địch Sâm, âm tiết của từ này theo ngôn ngữ thú nhân có nghĩa là người dũng cảm. Địch Nãi hi vọng đứa nhỏ của mình là một người dũng cảm quả quyết. Xét theo hán ngữ thì nó cũng là cái tên không tồi.

Bất quá, đứa còn lại thì Địch Nãi có chút khó khăn: “Phất Lôi, đại bảo bảo của chúng ta đặt tên gì thì tốt?”

“Ta cũng không biết. Bằng không, nhờ đại vu đặt một cái tên đi?”

Đại vu cười cười, nói ra đáp án đã có sẵn trong lòng: “Ta thấy không bằng gọi là Hào Sâm đi. Hào Sâm có nghĩa là thẳng thắn độ lượng. Nó là ca ca, về sau phải săn sóc đệ đệ, phải rộng lượng một chút a! Hơn nữa, hai bảo bảo là song sinh, tên đọc giống giống nhau thì dễ nhớ hơn.”

Mọi người nhất trí đồng ý, vì thế tên của bảo bảo đã được định xuống, ca ca là Hào Sâm, đệ đệ là Địch Sâm.

Tên đặt xong cũng coi là hoàn thành một đại sự. Nhìn bảo bảo đã ngủ say trong lòng, Phất Lôi cẩn thận đặt nó lên giường đá rồi ôm bảo bảo trong lòng Địch Nãi đặt bên cạnh. Y nhẹ giọng gọi tên của chúng, càng nhìn càng cảm thấy đáng yêu.

Lúc này, phụ mẫu Phất Lôi cũng chạy tới, thấy hai bảo bảo thì liền vui vẻ cười toe toét. Vì bộ lạc sinh hai bảo bảo, này là đại hỷ a! Bất quá, kinh nghiệm của bọn họ cũng rất phong phú, sau phút cao hứng liền nhắc nhở Phất Lôi: “Hiện giờ ngươi phải dưỡng một lúc hai đứa, một mẫu dương sợ không đủ sữa đi?”

Phất Lôi bị niềm vui làm choáng váng đầu óc, cái gì cũng không nghĩ tới, lúc này nghe vậy mới kịp phản ứng: “Đúng nga, hai tiểu bảo bảo, cái gì cũng phải chia đôi. Giờ phải làm sao mới tốt a?”

Phụ thân Phất Lôi buồn cười vỗ vỗ vai y: “Đừng gấp a đứa nhỏ, ngươi cứ ở đây với bầu bạn đi, ta giúp ngươi bắt một đầu dương hoặc ngưu mang về.”

Lúc này Phất Lôi mới thả lỏng cười cười. Bất quá điều này cũng đánh thức y, không thể quá cao hứng. Y phải chăm sóc hai tiểu bảo bảo, còn có Địch Nãi vừa mới sinh xong, trọng sách về sau rất nặng nề a!

Thấy tình huống của Địch Nãi đã ổn định, sẽ không xuất hiện nguy cơ nguy hiểm tới tính mạng, đại vu liền cáo từ. Phất Lôi vội vàng nói tạ ơn, còn nói muốn đích thân đưa đại vu về. Tuy Phất Lôi nói thực thành khẩn nhưng ánh mắt lưu luyến đã bán đứng y. Thực rõ ràng, y hiện giờ không muốn rời khỏi bầu bạn cùng bọn nhỏ.

Luân Ân ở bên cạnh thực lý giải cảm thụ của Phất Lôi, vì thế xung phong nhận việc: “Phất Lôi, ngươi cứ ở lại đây đi, để ta đưa đại vu về.”

Phất Lôi cảm kích không thôi: “A, thật cám ơn ngươi a.” Luân Ân cười cười, hóa về hình thú chở đại vu đi.

Tiễn xong đại vu, Phất Lôi liền vội vàng chạy tới bên giường xem Địch Nãi. Thấy môi cậu khô nứt thì vội rót một chén nước, đút Địch Nãi uống. Địch Nãi sinh hai bảo bảo, sớm đã mệt mỏi, Phất Lôi trấn an: “Ta sẽ hảo hảo chăm sóc đứa nhỏ, ngươi ngủ một hồi đi.” Địch Nãi gật gật đầu, nhắm mắt lại bắt đầu nghỉ ngơi.

Địch Nãi vừa muốn đi vào giấc ngủ thì bảo bảo Hào Sâm ở bên cạnh bắt đầu òa khóc. Phất Lôi vội vàng ôm lấy Hào Sâm, nhẹ giọng dỗ: “Bảo bảo ngoan a! Không khóc không khóc. Đừng làm ồn mẫu phụ a!” Chính là, y lắc lư nửa ngày bảo bảo vẫn không chịu ngừng.

Bội Cách ở bên cạnh thấy vậy thì bật cười: “Bảo báo đói bụng a, ngươi không thấy nó cứ củng củng đầu à?”

Phất Lôi nghe vậy thì luống cuống tay chân muốn đặt Hào Sâm xuống chạy đi vắt sữa. Bội Cách vội ngăn lại, chủ động đi vắt sữa, sau đó dùng một chiếc muỗng nhỏ đút cho bảo bảo. Bảo bảo của bộ lạc thú nhân không có mẫu nhũ nuông nấng, cũng không có bình sữa, thế nên chỉ có thể dùng tay đút sữa. Bảo bảo mới sinh hiển nhiên vẫn chưa biết cách ăn cơm, cái miệng nhỏ nhắn cứ mím mím òa khóc.

Cũng may Bội Cách cũng có kinh nghiệm, cẩn thận dùng thìa chạm chạm vào môi tiểu bảo bảo, dụ được bé há miệng thì lập tức rót sữa vào.

Phất Lôi làm vú em tân nhiệm, hiển nhiên vẫn chưa thể đảm nhiệm nhiệm vụ uy sữa. Y ôm bảo bảo, thực khẩn trương nhìn chằm chằm miệng tiểu bảo bảo, còn bắt chước theo động tác của bé mà há miệng ngậm miệng. Thấy tiểu bảo bảo phun sữa, y thực hận không thể uống giúp. Nhìn bộ dáng như lâm đại địch của Phất Lôi, Bội Cách thực buồn cười.

Bên này Hào Sâm vừa mới uy sữa xong, bên kia Địch Sâm đã bắt đầu khóc. Phất Lôi sợ ồn Địch Nãi nên đặt Hào Sâm đã ăn no ngủ say vào nôi, sau đó ôm Địch Sâm.

Bất quá, lần này Bội Cách không giúp Phất Lôi nữa. Hắn phải để Phất Lôi học được cách uy sữa cho bảo bảo. Bởi vì hắn có thể giúp ban ngày, nhưng buổi tối thì hắn còn phải chăm sóc đứa nhỏ của mình. Thế nên, Phất Lôi phải học cách tự làm.

Bội Cách để Phất Lôi ngồi xuống cạnh bàn, sau đó đặt muỗng nhỏ cùng chén sữa lên bàn: “Đến, ngươi thử một lần, uy sữa như ta làm khi nãy.”

Phất Lôi gật gật đầu, ngây ngốc dùng tay ôm Địch Sâm trong lòng, tay kia thì cầm muỗng múc sữa uy tới bên miệng Địch Sâm. Chính là, Địch Sâm không chịu há miệng uống sữa, chỉ biết oa oa gào khóc. Phất Lôi nhìn thấy bé há miệng thì vội vàng rót một ngụm sữa vào.

Hiển nhiên Phất Lôi đã đánh giá cao năng lực thừa nhận của bảo bảo. Địch Sâm lập tức bị sặc sữa, nghẹn tới phun sữa, sau đó lại dùng âm lượng lớn hơn mà gào khóc.

Phất Lôi thấy vậy thì có chút luống cuống. Thực hiển nhiên, Địch Sâm càng khó hầu hơn ca ca Hào Sâm. Nó vừa phẫn nộ khóc lớn vừa quơ quơ bàn tay bé xíu, suýt chút nữa quất bay cái muỗng trong tay Phất Lôi. Đừng thấy bộ dáng bé xíu, sức lực quả thực không nhỏ. Phất Lôi ôm bé lại không dám dùng sức, suýt chút nữa ngay cả ôm cũng không xong.

Vì thế, Phất Lôi lại càng luống cuống hơn, xém chút nữa hất đổ cả chén sữa trên bàn.

Bội Cách ở bên cạnh thật sự nhìn không được, vội vàng ôm lấy Tiểu Địch Sâm, lau khô sữa trên mặt rồi lấy muỗng trong tay Phất Lôi qua, thuần thục uy sữa. Phất Lôi giống như học sinh tiểu học nghiêm túc ở bên cạnh quan sát, học tập từng động tác của Bội Cách.

Bội Cách vừa làm mẫu vừa nói vài điểm cần chú ý cho Phất Lôi. Tỷ như, lúc bảo bảo sặc thì nên làm gì. Phất Lôi nghe mà không ngừng gật gì. Y thật không ngờ chỉ uy sữa thôi mà cần phải chú ý nhiều như vậy.

Được Bội Cách dốc lòng dạy dỗ, Phất Lôi cuối cùng cũng học được cách uy sữa cho đứa nhỏ. Mặc dù có chút ngốc nhưng cuối cùng cũng không để đứa nhỏ chịu đói.

Lúc này, Luân Ân đã trở lại. Mẫu phụ Phất Lôi giúp bọn họ làm xong cơm trưa, thế nên mọi người tụ lại ăn cơm. Phất Lôi đánh thức Địch Nãi, để cậu ăn một chút rồi ngủ tiếp. Địch Nãi thực mỏi mệt, vừa nãy cư nhiên cũng không bị tiếng khóc của bảo bảo đánh thức. Cậu quả thực cũng đói bụng, uống một chén cháo thịt thật lớn. Phất Lôi vừa ăn cơm vừa hưng trí bừng bừng nói cho Địch Nãi biết mình đã học được cách uy sữa. Nhìn ánh mắt hoài nghi của Địch Nãi, y suýt chút nữa đã đánh thức bảo bảo làm lại một lần.

Địch Nãi bật cười cản lại: “Rồi rồi, ta biết ngươi lợi hại rồi, không cần làm cho ta xem.”

Buổi chiều Địch Nãi lại tiếp tục ngủ, Phất Lôi, Bội Cách cùng mẫu phụ cùng chiếu cố bảo bảo. Trừ bỏ uy sữa, Phất Lôi còn học cách thay tã cho tiểu bảo bảo. Hai hài tử cứ như muốn chống đối Phất Lôi, cứ một đứa khóc thì đứa kia liền khóc theo. Phất Lôi quả thực là bận tới sứt đầu mẻ trán, ngay cả cơ hội nghỉ ngơi cũng không có.

Luân Ân mang bảo bảo nhà mình xuống, để nó hóa thành hình thú ở bên ngoài sơn động chơi đùa, hắn thì ngồi gần đó giúp Phất Lôi làm nôi. Dù sao Địch Nãi cũng sinh tới hai bảo bảo, nôi quá nhỏ không vừa cho cả hai đứa.

Mã Cát cũng nghe tin Địch Nãi sinh, lập tức mang quà tới thăm. Thấy Địch Nãi một lần sinh hai tiểu thú nhân thì hâm mộ không thôi. Hắn cũng hưng trí bừng bừng uy sữa cho tiểu bảo bảo, sau đó ôm Địch Sâm không muốn buông tay. Phất Lôi thấy Mã Cát như vậy thì cứ sợ hắn thừa dịp mình không chú ý ẵm Địch Sâm đi.

Tới chạng vạng thì Địch Nãi tỉnh lại, bất quá vẫn chưa thể xuống giường. Ăn tối xong, Phất Lôi tiễn thân nhân cùng bằng hữu về. Địch Nãi thì bán nằm trên giường, cuối cùng cũng có chút sức lực ôm bảo bảo chơi đùa. Phất Lôi ngồi ở mép giường, một tay ôm Địch Nãi, tay kia ôm Địch Sâm, Địch Nãi thì ôm Hào Sâm, một nhà bốn người tựa sát vào nhau, vui vẻ hòa thuận trò chuyện.

Địch Nãi chỉ mũi Hào Sâm nói: “Phất Lôi, ngươi xem, mũi của bảo bảo giống ta a, bất quá lông mi thì giống ngươi, miệng cũng giống ngươi.”

Phất Lôi nhìn Địch Nãi, lại nhìn bảo bảo, sau đó sáp qua hôn mũi cậu một ngụm: “Ân, đúng vậy. Cái mũi của ngươi thực dễ nhìn, vừa thẳng vừa cao, giống ngươi thì rất tốt. Bất quá, nếu con của chúng ta là phi thú nhân thì nhất định càng giống ngươi hơn.”

Địch Nãi ôm chặt Hào Sâm hơn một chút, cúi người hôn lên trán bảo bảo, vui tươi hớn hở nói: “Ta thích bảo bảo giống ngươi hơn. Ngươi xem, tóc màu vàng, đáng yêu biết bao a.”

Phất Lôi nhìn Địch Nãi, trong lòng mềm mại vô cùng. Đây là bầu bạn của y, cũng là mẫu phụ của bọn nhỏ. Bọn họ cả đời này sẽ ở cùng một chỗ, chậm rãi nuôi nấng đám nhỏ lớn lên. Bất quá, Phất Lôi càng muốn có phi thú nhân bảo bảo giống hệt như Địch Nãi. Bởi vì y cảm thấy, nếu có thể dưỡng một bảo bảo giống như Địch Nãi, nhìn nó mỗi ngày một lớn, cuối cùng trưởng thành xuất sắc như mẫu phụ thì đó chính là kiêu ngạo lớn nhất đời này của y.

Phất Lôi nghĩ: chờ nhóm bảo bảo lớn một chút thì thử đề nghị Địch Nãi lại sinh thêm một phi thú nhân bảo bảo. Không biết cậu có đồng ý hay không? Bất quá không sao cả. Trước kia không phải cậu nói không muốn sinh đứa nhỏ à? Hiện giờ không phải đã sinh hai thú nhân bảo bảo cho y rồi sao? Nhất định sau này Địch Nãi sẽ thay đổi chủ ý, lại sinh thêm một giống cái bảo bảo.

Phất Lôi tin tưởng tràn đầy, giống như có thể tưởng tượng ra bộ dáng của phi thú nhân bảo bảo. Vì thế, y ôm bảo bảo cười thực say mê. Địch Nãi nghi hoặc liếc nhìn y một cái, bất quá cũng không nghĩ nhiều, ôm bảo bảo trong tay cười tủm tỉm đậu bé.

Hoàn Chương .

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio