Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt

chương 59: đánh ngã tiện thú lai đức

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Địch Nãi vừa tới gần thì nghe thú nhân kia nói: “Thải Ni, theo ta trở về đi!” Ra mòi đây chính là tiện thú Lai Đức bị Mã Cát mắng chửi té tát a. Không ngờ người này lại dám tới quấy rối Thải Ni, khi ấy không phải ngoan độc nói không cần Thải Ni cũng không cần đứa nhỏ à?

Thải Ni hiển nhiên có chút xúc động, nhưng vẫn kiên định cự tuyệt: “Ta không về.”

Lai Đức nóng nảy, vươn tay tới nắm chặt bả vai Thải Ni, dùng sức lắc: “Vì cái gì? Ta không ngại ngươi hoài đứa nhỏ người khác, Thải Ni. Ta biết, nhất định là ngươi bị hắn ép buộc, đúng không?”

Từ sau ngày nổi giận đùng đùng rời khỏi nhà Thải Ni, Lai Đức cảm thấy trong lòng mình cứ trống rỗng. Ngay cả giống cái Y Oa mà trước kia cảm thấy mê người dường như cũng mất đi vẻ sáng rọi. Vô luận đi tới nơi nào cũng gợi nhớ tới khoảng thời gian hạnh phúc khi trước, tới gương mặt tươi cười hồn nhiên ôn nhu của Thải Ni.

Y Oa tính là gì chứ? Chẳng qua chỉ xinh đẹp một chút mà thôi. Giống cái này luôn tỏ ra xem thường hắn, một chút cũng không ôn nhu săn sóc như Thải Ni? Chính mình thật sự là quỷ ám rồi mới theo đuổi Y Oa.

Nghĩ tới đây, Lai Đức quyết định muốn giành lại Thải Ni. Tuy Thải Ni có lỗi, đã có đứa nhỏ của Văn Sâm Đặc, nhưng hẳn không phải hắn tự nguyện. Lai Đức liền rộng lượng không so đo, cùng lắm sau khi đứa nhỏ sinh ra thì đưa cho Văn Sâm Đặc là được. Chỉ cần bọn họ ở cùng một chỗ thì cần cho lo lắng sau này không có đứa nhỏ của mình?

Hốc mắt Thải Ni đỏ ửng, bị Lai Đức lắc tới choáng váng. Địch Nãi đi tới túm lấy tay Lai Đức đang đặt trên vai Thải Ni, tay kia thì đẩy mạnh. Lai Đức thân bất do kỷ buông Thải Ni, bị đầy lùi về sau vài bước.

Ai nhàm chán chạy tới xen vào việc người khác như vậy? Lai Đức đứng vững, bực bội liếc mắt đánh giá Địch Nãi.

Giống cái tóc ngắn? Khí lực lớn như vậy, chẳng lẽ là giống cái cải tạo? Bất quá, vóc dáng gầy yếu, trên lưng cũng không có thú văn, hẳn là không phải. Lá gan của giống cái này cũng ghê gớm thật, dám đẩy một thú nhân. Tuy bộ dáng không tệ nhưng không phải loại hình hắn thích.

Nghĩ tới đây, Lai Đức mất kiên nhẫn nói: “Ngươi là ai? Đừng quấy rối, đi qua một bên chơi đi!”

Địch Nãi nghe vậy thì hai hàng chân mày không khỏi nhướng lên. Ây yo, tên tiện thú thay lòng đổi dạ này kiêu ngạo gớm. Địch Nãi không những không lùi mà còn tiến tới, bảo hộ Thải Ni ở sau lưng, cười nhạo: “Yo, ta còn tưởng là ai? Hóa ra là tiện thú a? Không phải ngươi đã chia tay với Thải Ni rồi à?”

Hai mắt Lai Đức bốc hỏa: “Ai nói ta chia tay với hắn? Ta nói không có là không có. Ngươi là người ngoài, không hiểu chuyện của ta cùng Thải Ni, đừng xen mồm vào!”

Nga, xem ra Lai Đức định bụng đánh chết cũng không thừa nhận, chơi chiêu bám dính không rời a? Bất quá hơi khó rồi, phải vượt qua cậu mới được.

Địch Nãi liếc mắt nhìn lại bộ dáng ủy ủy khuất khuất của Thải Ni, trong lòng có chút cáu bẩn. Thực sự muốn rống lớn: ngươi có phải nam nhân không hả? Lần nào cũng chỉ biết khóc sướt mướt, so với nữ nhân còn phiền hơn!

Bất quá, mấy ngày nay cùng sinh hoạt, Địch Nãi cũng hiểu được Thải Ni bản chất vốn yếu đuối, không có cách nào thay đổi. Nhớ lại lúc mới tới bộ lạc cậu còn định tìm một phi thú nhân xinh đẹp làm bầu bạn, nếu thật sự tìm phải một người như Thải Ni, cậu chắc chắn đập đầu chết quách cho rồi.

Nghĩ lại, Phất Lôi nhà mình tốt cỡ nào, suất cỡ nào a! Ánh mắt mình quả nhiên không tồi. Địch Nãi nghĩ tới Phất Lôi thì có chút thất thần, khóe miệng cũng cong lên.

Lai Đức thấy Địch Nãi đứng đó nửa ngày cũng không động đậy thì đưa tay tới muốn đẩy cậu qua một bên. Bất quá tay còn chưa chạm tới bả vai Địch Nãi đã bị đối phương xoay người quật một cái, tiếp đó chỉ thấy Lai Đức bị quăng một vòng thật xinh đẹp rồi ngã xuống đất. Đây là phản xạ có điều kiện của Địch Nãi khi bị công kích.

Lai Đức không chút phòng bị bị quăng ngã xuống đất, ‘bịch’ một tiếng, bụi đất bốc lên mù mịt. Thải Ni hoảng sợ lùi về sau vài bước.

Lai Đức ù ù cạc cạc bị quăng ngã, nằm trên đất nửa ngày không dậy nổi. Hắn bò dậy nhìn về phía Địch Nãi, đầu óc có chút choáng váng: vừa nãy giống cái gầy yếu này đã quật mình ngã nhào? Sao có thể a?

Địch Nãi cũng có chút ngượng ngùng. Ra vẻ Lai Đức cũng không muốn đánh nhau, không ngờ cậu theo phản xạ liền quật một phát.

Thải Ni sau phút khiếp sợ thì bước tới định đỡ Lai Đức dậy, bất quá lại khựng lại. Mặc dù có chút lo lắng sợ Lai Đức bị thương, nhưng nghĩ tới ý đồ đối phương tới đây thì Thải Ni cảm thấy không nên tiếp xúc thì tốt hơn. Nếu Văn Sâm Đặc thấy, nói không chừng sẽ tức giận. Huống chi, Lai Đức là thú nhân trưởng thành cường tráng khỏe mạnh, bị quật ngã một cú hẳn không sao.

Lại nói tiếp, tuy Thải Ni yếu đuối nhưng không phải hoàn toàn không có suy nghĩ của riêng mình. Bất quá, hắn không biết cú quật kia của Địch Nãi thực sự khá nặng, bằng không Lai Đức cũng không nằm nửa ngày không dậy nổi như vậy.

Địch Nãi nhìn phản ứng của Thải Ni, trong lòng cũng an tâm. Nếu Thải Ni vẫn còn nhớ thương Lai Đức, cậu tự tiện đánh đối phương không phải sẽ mất lòng sao? Cũng may Thải Ni ra mòi không phải vẫn chưa dứt tình, vậy thì dễ giải quyết a.

Địch Nãi đưa tay túm Lai Đức vẫn còn sững sờ nằm dưới đất, muốn kéo dậy. Bất quá Lai Đức lại gạt đi, tự mình đứng dậy.

Lai Đức có chút xấu hổ. Bị thú nhân đánh bại không tính, giờ ngay cả giống cái cũng quật hắn ngã nhào, mặt mũi nên để đâu đây! Văn Sâm Đặc rốt cuộc từ đâu tìm ra một giống cái dũng mãnh như vậy làm bảo kê a? Một Văn Sâm Đặc đã đủ bực rồi, lại thêm một giống cái cường ngạnh, nghĩ cũng biết khó chiếm được chỗ tốt!

Kỳ thực đối với việc truy lại Thải Ni, Lai Đức khá tự tin. Dù sao Thải Ni cũng thích hắn nhiều năm như vậy, Văn Sâm Đặc kia chả là gì! Năm đó Văn Sâm Đặc theo đuổi Thải Ni không phải bị hắn dễ dàng đánh bại sao. Hiện giờ hẳn cũng chẳng có sức quyến rũ gì có thể hấp dẫn Thải Ni, nhất định là vì đứa nhỏ nên Thải Ni mới miễn cưỡng ở cùng một chỗ với Văn Sâm Đặc.

Huống chi hiện giờ Văn Sâm Đặc không ở, không có cách nào tranh đua, hắn tin tưởng chỉ cần mình cầu xin vài câu, Thải Ni nhất định sẽ lao vào vòng tay mình.

Nghĩ tới đây, Lai Đức cũng không so đo với giống cái vô lễ bưu hãn kia nữa, chỉ nhìn chằm chằm Thải Ni, tiếp tục thuyết phục: “Thải Ni, chúng ta bên nhau nhiều năm như vậy, có nhiều ký ức ngọt ngào như vậy, ngươi thật sự vứt bỏ hết được sao?”

Thải Ni nghe vậy thì cắn môi lắc đầu, nước mắt bắt đầu ồ ạt dâng trào. Nếu ngày đó Lai Đức nghe hắn có thai không tuyệt tình bỏ đi mà lắng nghe những ủy khuất hắn phải chịu thì có lẽ sẽ không có kết cục như hiện tại. Cho dù Lai Đức từng hoa tâm theo đuổi Y Oa, hắn cũng vì tình cảm bấy lâu mà tha thứ.

Chính là hiện giờ, hết thảy đều đã muộn. Hắn đã có đứa nhỏ của Văn Sâm Đặc, trái tim hắn cũng tiếp nhận người này. Đối với Lai Đức, hắn không còn oán cũng không còn hận, chỉ là khi gặp mặt có chút lưu luyến.

Lai Đức thấy Thải Ni không nói tiếng nào, chỉ lắc đầu, thì thực khẩn trương: “Thải Ni, có phải ngươi chịu ủy khuất gì không? Không sao, nói ra đi, ta làm chủ cho ngươi.”

Thải Ni lau nước mắt, nghẹn ngào mở miệng: “Không có, ta không ủy khuất gì cả. Ta thích Văn Sâm Đặc, đã đáp ứng ở cùng một chỗ với hắn. Tháng sau chúng ta sẽ cử hành nghi thức bầu bạn. Ngươi đi đi, ta sẽ không theo ngươi trở về đâu.”

Sắc mặt Lai Đức đại biến. Thải Ni cư nhiên dứt khoát cự tuyệt, hắn thực sự không thể nào tin được. Này chính là Thải Ni ôn nhu săn sóc mà hắn thích à? Chẳng lẽ mang đứa nhỏ xong liền thay đổi lớn như vậy, càng thân cận với Văn Sâm Đặc hơn nữa?

Kỳ thực Lai Đức đã đoán đúng, sở dĩ Thải Ni tiếp nhận Văn Sâm Đặc nhanh như vậy, đứa nhỏ chính là nhân tố quyết định. Cho nên, Văn Sâm Đặc thừa dịp khói mê làm Thải Ni mang thai quả nhiên là nước cờ chính xác.

Lai Đức không chịu hết hi vọng, cường ngạnh kéo tay Thải Ni: “Thải Ni, ngươi chỉ bị hắn mê hoặc nhất thời thôi. Ngươi cứ theo ta trở về trước rồi chúng ta từ từ nói chuyện.”

Thải Ni hất tay Lai Đức, thở phì phì nói: “Ngươi không nghe ta nói à, ta đã nói ta sẽ không quay về với ngươi!”

Địch Nãi thấy Thải Ni cuối cùng cũng cứng rắn một phen, liền cười hì hì tiếp lời: “Hey, Lai Đức, đừng kì kèo nữa, người ta đã nói rõ là không theo ngươi về rồi, cứ bám riết không tha làm gì? Ta nói a, đường đường là nam tử hán, không đúng, đường đường là thú nhân, phải cầm được bỏ được a. Trên đời còn biết bao nhiêu người tốt, hà tất chi cố chấp như vậy? Đúng rồi, không phải còn Y Oa gì đó à? Ngươi cứ tiếp tục theo đuổi Y Oa đi, không phải phi thú nhân kia vẫn chưa có bầu bạn à? Ngươi vẫn còn cơ hội a. Nếu cảm thấy kỹ thuật theo đuổi không đủ thì ta có thể dạy vài chiêu.”

Lai Đức tức giận tới lông tóc dựng đứng: “Ngươi câm miệng!” Hắn biết, giờ mình có nói thế nào cũng phí công. Nhưng bảo hắn cứ vậy từ bỏ thì thực sự không nuốt trôi cơn tức này. Rõ ràng Thải Ni luôn thích hắn, chưa từng phản bác hắn, vì cái gì qua tới bên này thì hết thảy đều thay đổi?

Không được, hắn phải cướp Thải Ni trở về. Chỉ cần Thải Ni về rồi thì hết thảy sẽ tốt đẹp. Nghĩ vậy, Lai Đức đưa tay muốn ôm Thải Ni.

Địch Nãi thấy tình thế không ổn, liền bảo Thải Ni lùi về phía sau. Lai Đức vòng qua bên cạnh, Địch Nãi cũng quay theo, luôn chắn trước mặt Thải Ni, không cho hắn tới gần.

Lai Đức trầm giọng quát: “Ngươi tránh ra, bằng không ta sẽ không khách khí.”

Địch Nãi cười hì hì nhìn Lai Đức căm tức, vỗ vỗ vai hắn: “Đừng táo bạo vậy a, huynh đệ.”

Lai Đức không biết giống cái bưu hãn này lợi hại cỡ nào, bất quá màn quật khi nãy quả thực đã làm hắn rung động. Bất quá, Lai Đức cho rằng Địch Nãi chỉ thừa dịp hắn không đề phòng ăn may mà thôi. Trong lòng các thú nhân, giống cái cho dù lợi hại thế nào thì vẫn thua kém thú nhân. Bởi vậy, không thể đánh nhau với phi thú nhân là truyền thống trước nay của bộ lạc.

Nhưng hiện tại giống cái này dám đối nghịch với hắn, Lai Đức liền bất chấp. Nghĩ tới đây, hắn liền vung quyền đánh về phía Địch Nãi.

“Yo, còn muốn động thủ với ta a!” Địch Nãi cười hì hì né tránh, tiếp đó quét qua một chân. Nói thật, từ sau khi vết thương lành, cậu vẫn chưa hảo hảo vận động một phen, đang nhàm chán vì không có ai để luyện quyền cước a!

Mã Cát lúc này đã cầm dây thừng trở lại, vừa thấy Lai Đức cùng Địch Nãi đánh nhau thì liền chạy qua lớn tiếng mắng: “Tên tiện thú Lai Đức này, còn dám tới đây tìm Thải Ni à, cái thứ không biết xấu hổ. Mau về đi, bằng không đánh cho răng ngươi rơi đầy đất luôn giờ!”

Lai Đức lúc này đang né trái né phải, chật vật né tránh quyền cước của Địch Nãi, căn bản không có dư thời gian để trả lời Mã Cát. Hắn không ngờ giống cái gầy yếu này lại có nắm tay cứng tới vầy, ra chiêu lại kì quái, làm người ta khó lòng phòng bị. Rốt cuộc giống cái lợi hại như vậy từ đâu chui ra a?

Chẳng lẽ hôm nay hắn phải bại dưới tay một phi thú nhân? Không được, như vậy thực mất mặt. Lai Đức sau khi trúng một quyền của Địch Nãi thì lăn một vòng, hóa về hình thú.

Địch Nãi thấy vậy có chút không vui: “Ai, ngươi làm vậy là không được, chơi xấu a!” Lai Đức mặc kệ có xấu hay không xấu, rống lớn một tiếng rồi bổ nhào về phía Địch Nãi.

…..

Hoàn Chương .

_________________

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio